--------------------------------------
--------------------------------------
Hạ Đình đưa Lâm Tư Tranh tới cửa nhà, xoay người rời đi.
Thực ra hai người sống gần nhau, chỉ cách nhau hai con đường rộng.
“Hạ Đình, chờ một chút.” Lâm Tư Tranh lấy cặp sách từ tay cô “Ngày mai cậu có đến lớp không?"
Hạ Đình muốn nói cái rắm, cô không muốn bước vào trường chút nào!
Thấy cô phớt lờ mình, Lâm Tư Tranh lại sốt sắng hỏi: "Cậu sẽ đến lớp sao?"
Hạ Đình nhìn nàng rồi bất giác nhìn môi Lâm Tư Tranh, màu hồng……
Hạ Đình như gặp ma vội gật đầu.
Lâm Tư Tranh thở phào nhẹ nhõm cười nhẹ: "Được rồi, tớ biết cậu là tốt nhất."
Tốt?
Trong trường cấp ba này, chưa từng có ai dùng từ này để miêu tả Hạ Đình.
Hạ Đình rũ bỏ những suy nghĩ viễn vông trong đầu, tiện tay đút túi quần, đi một đoạn đến đèn giao thông, quay đầu lại, thấy Lâm Tư Tranh vẫn đứng đó, vẫy tay chào tạm biệt.
Tên mọt sách này.
Hạ Đình xoay người, hơi nghiêng đầu nói: "Sao cậu lại tin tôi như vậy?"
Có quá nhiều người nói cô sa đọa, cô thiếu hiểu biết và không có năng lực. Theo thời gian, bản thân Hạ Đình dần trở nên vô cảm. Ban đầu cũng chỉ là để chống lại sự sắp đặt của mọi người dành cho cô, về sau những lời đàm tiếu của mọi người thì cho qua.
Hạ Đình luôn biết không ai đứng về phía cô cũng không ai tin cô.
Nhưng từ khi tên mọt sách Lâm Tư Tranh xuất hiện, từ đầu đến cuối không biết nàng tin cô ở chỗ nào?
"Lão sư, Hạ Đình rất tốt."
"Hạ Đình, cậu thật tốt."
"Hạ Đình, cậu là tốt nhất."
Lâm Tư Tranh nghe thấy câu hỏi của Hạ Đình, nói to với hướng Hạ Đình: "Tớ tin cậu, bởi vì tớ hiểu- người tớ thích."
Hạ Đình sững người tại chỗ.
“Này, cậu có biết cậu đang nói gì không?” Giọng Hạ Đình trầm đến mức chỉ có cô mới có thể nghe thấy, trong tầm mắt cô, nụ cười của Lâm Tư Tranh như chiếu sáng màn đêm.
Đêm đó, Hạ Đình nghĩ về lời nói của Lâm Tư Tranh, liền mất ngủ, cả đêm không ngủ được.
Người tớ thích, người tớ thích.
Loại người như thế nào ... sao ... làm sao có thể hiểu hết lời được? Chuyện này khiến Hạ Đình rất khó hiểu.
Liên hệ với sự cởi mở của Lâm Tư Tranh đối với cô.
Đó là yêu thích một người bạn.
Đúng.
Đúng vậy!!!!
Hạ Đình cảm thấy trầm cảm.
----------------------
Buổi sáng luôn có nhiều học sinh đứng đón xe buýt. Người cầm bữa sáng đang ăn, người cầm điện thoại chơi, hơn nữa chỉ là tán gẫu.
Đa số học sinh theo hướng này là học sinh Trường cấp ba Số 1.
Lâm Tư Tranh bước tới trạm xe buýt không hề vội vàng, Trương Chu nhìn thấy rõ bộ dáng của nàng thì sửng sốt, "Tư Tranh, cổ của cậu bị sao vậy!"
Hôm qua sau khi về nhà tắm rửa, chỗ bị cháy nắng còn đỏ. Nó không khó chịu, chỉ trông đáng sợ thôi.
“Cậu đi tìm Hạ Đình, cậu ấy đánh cậu!” Trương Chu tưởng tượng rất tốt, liền tức giận nói: “Tên xấu xa này, cậu muốn tốt cho cậu ấy nhiều như vậy, cậu ấy lại báo thù! "
Khi những học sinh xung quanh nghe thấy tên của Hạ Đình. Tất cả đều lắc đầu thở dài. Lâm Tư Tranh vội vàng che miệng Trương Chu lại " Trương Chu! Cậu không được nói nhảm! Hạ Đình không có đánh tớ."
“Cái gì!” Trương Chu đang định nói thêm mấy câu, chợt nhìn thấy người lạnh lùng đi phía sau Lâm Tư Tranh, cô kinh hãi lùi lại hai bước, lời nói đều nghẹn ở cổ họng.
Hạ Đình mặc áo đen và quần đen đứng sau Lâm Tư Tranh, khuôn mặt lạnh lùng, cao hơn Lâm Tư Tranh. Cô vác cặp sách trên vai, ánh mắt quét qua, đám bạn học nãy giờ vẫn đang bàn luận im bặt, phảng phất đâu đó một khoảng lặng trên bến xe nhộn nhịp.
Khi thấy Trương Chu như vậy, Lâm Tư Tranh nghi ngờ quay lại, nhìn thấy Hạ Đình ở phía sau nàng.
Nàng nhìn Hạ Đình.
Hai mắt Hạ Đình thâm đen, xem ra hôm qua ngủ không ngon khiến vẻ mặt càng thêm u ám, không ai dám tới gần.
Trong mắt Lâm Tư Tranh hiện lên vẻ vui mừng “Hạ Đình, đến sớm vậy?” Nàng nhìn lại, Hạ Đình không có đi xe máy.
“Cậu tới đây đón xe buýt sao?” Lâm Tư Tranh lại hỏi.
Hạ Đình mím khóe miệng ậm ừ.
Những học sinh xung quanh đột nhiên tự động lùi ra xa vài bước, vẻ mặt Hạ Đình có chút đáng sợ, nhanh chóng tránh ra.
Trương Chu giống như nhìn thấy ma.
Hạ Đình đi xe buýt?
Hạ Đình đến để đi xe buýt? ?
Ai nói Hạ Đình không bao giờ đi xe buýt? Chết tiệt.
Trương Chu cảm thấy cuộc sống của mình không được