Trong phòng học yên tĩnh, thanh âm của Lâm Tư Tranh truyền ra.
“Thật vinh dự khi được chọn làm đại diện học sinh trò chuyện cùng các bạn học… Tớ muốn nói với tất cả những ai sắp bước vào năm hai cao trung”.
Giọng của Lâm Tư Tranh mềm mại, khi phát qua loa vẫn mềm mại ngọt ngào.
Cô có thể nghe thấy Lâm Tư Tranh hơi lo lắng, cô cảm thấy có một chút đáng yêu trước mất mát của cô.
Hạ Đình cẩn thận lắng nghe.
Mọi người trong lớp 1-10 buộc phải lắng nghe với Hạ Đình.
"... Hãy học tập chăm chỉ và trở thành một người tốt hơn. Tớ tin các cậu là người tốt và giỏi nhất, miễn là các cậu học chăm chỉ."
...
Hạ Đình:? ? ?
Học sinh lớp 1-10 phát hiện ra khuôn mặt của Hạ Đình trở nên rất đen, giống như ai đó nợ cô hàng triệu đồng hoặc đã gây rắc rối cho cô vậy.
Có gì đó sai sao? Cả lớp rất khó hiểu nhưng không dám nói.
Lúc này Hạ Đình đang có tâm trạng phức tạp.
Cuối cùng cô cũng biết Lâm Tư Tranh đối với bản thân không có gì đặc biệt, nàng đối với mọi người là như vậy.
Nàng cũng nói nàng tin tất cả các học sinh đều là những người tốt nhất và giỏi nhất.
Lúc này Hạ Đình rất không cao hứng, cô nhận ra mình đã hiểu sai.
Đúng vậy, Lâm Tư Tranh có nhân cách tốt như vậy, vừa nhìn thấy cô ở trong bùn mà kéo lên là ý tốt, phải không?
Quả nhiên, ngay từ đầu cô không nên mong đợi ánh sáng này chỉ tồn tại cho riêng cô.
Chương trình phát sóng dừng lại, không còn nghe giọng nói của Lâm Tư Tranh nữa. Phòng học vẫn yên lặng một cách khó hiểu, nhưng Hạ Đình đã vùi đầu vào cánh tay không thể nhìn thấy biểu hiện của cô.
Hạ Đình đã ngủ cả buổi chiều, Lâm Yến nghĩ cô sẽ học, nhưng trước khi kết thúc tiết học cuối cùng, cô nói với đám người Lâm Yến "Đi chơi game."
Lâm Yến kêu thảm thiết, suýt chút nữa không ôm chặt lấy bắp đùi của Hạ Đình.
Tuyệt quá! Cuối cùng thượng đế đã trả lại cho cô một đại tỷ bình thường! Học cái rắm gì, đây mới là đại tỷ của cô!
***
Mấy ngày nay, Lâm Tư Tranh phát hiện Hạ Đình giống như có chút trốn tránh nàng.
Sau khi cô ở cổng trường hỏi nàng có ý thích gì với cô vào ngày hôm đó, Lâm Tư Tranh không thấy Hạ Đình xuất hiện ở trạm xe buýt vào buổi sáng nữa.
Rõ ràng là Hạ Đình có đến lớp, nàng lại thấy Hạ Đình ở cổng trường, còn chưa kịp cười thì cô đã bước nhanh đi.
Cậu ấy giận mình cái gì vậy?
Lâm Tư Tranh khó hiểu, bị Hạ Đình trốn tránh một hai lần, may mà nhìn thấy Hạ Đình đang đứng trước căn tin để lấy đồ ăn, mừng rỡ hét lên: "Hạ Đình!"
Khi Hạ Đình nghe thấy giọng Lâm Tư Tranh, cô trực tiếp ném cái đĩa xuống. Cô đi đến cửa hông ở một bên mà không nhìn lại.
Bộ dáng đó, có thể nói không khác gì chạy trốn.
Lâm Tư Tranh: "?"
Nếu Hạ Đình làm như vậy là do cô đang tức giận!
Cho nên, khi tan học vào ngày hôm đó, tâm trạng của Lâm Tư Tranh rất phiền muộn, nhịp độ đi nhanh thường ngày của nàng trở nên chậm chạp, đầu nàng hơi rũ xuống.
Nàng đi ngang qua chỗ Hạ Đình giúp nàng mua bút gel lần trước, nàng nổi giận đùng đùng giật dây đeo cặp sách, Hạ Đình không chịu để nàng nói rõ ràng, còn giận nàng!
Nàng đang chìm đắm trong cảm xúc của mình, không để có người đang tiến lại phía sau.
Ai đó kéo cặp sách của nàng lại, Lâm Tư Tranh ngạc nhiên nhìn lại, nhưng lại thấy một khuôn mặt mà nàng không muốn nhìn thấy.
Cao Thi Ý cầm hai ly trà sữa, cười nhìn nàng "Tư Tranh, về nhà sao?"
Kỳ vọng trong mắt Lâm Tư Tranh mất đi, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt mờ mịt, nhàn nhạt gật đầu, rõ ràng là không muốn nói chuyện với người ta. Nhưng Cao Thi Ý vẫn thân mật bước đến bên Lâm Tư Tranh "Tớ đưa cậu về nhà, được không?"
Xe của gia đình cô đang đợi cô ở ngã tư, Cao Thi Ý nghĩ ngày nào Lâm Tư Tranh cũng đi xe buýt, cậu ấy không mệt sao? Còn cô lúc nào cũng có xe riêng để đi, ai cũng biết như vậy.
Cao Thi Ý không hiểu tại sao mọi người lại có thể vây quanh cô, nhưng Lâm Tư Tranh này giống như không có liên hệ với cô, chỉ không muốn liên quan đến cô, thậm chí không muốn nói chuyện với cô.
Trong thế giới của Cao Thi Ý, tình huống này tuyệt đối không được phép xảy ra. Cô không thể làm gì với một người kỳ lạ như Hạ Đình, nhưng Lâm Tư Tranh chỉ là một nữ sinh cao trung bình thường. Tại sao nàng lại cũng như vậy với cô?
Lâm Tư Tranh im lặng mở khoảng cách với Cao Thi Ý.
Cao Thi Ý đưa ly trà sữa trên tay, mỉm cười: "Lần trước tớ mời cậu uống trà sữa. Hôm nay tớ mua cho cậu. Phải xếp hàng dài mới mua được món trà sữa đặc trưng này đó. Cậu thử xem?"
Lâm Tư Tranh bất động thanh sắc, lắc đầu nói: "Không, tớ không muốn uống."
Cao Thi Ý dù không miễn cưỡng nhưng vẫn luôn đi theo bên cạnh Lâm Tư Tranh, thấy nàng vẫn giữ nụ cười xa cách thường ngày, cô không thu lại bàn tay đã đưa trà sữa cho nàng. " Tư Tranh này, cậu chừa mặt mũi cho tớ được không? Cậu có thể xem như Hạ Đình mời cậu uống đi? "
Khi nghe thấy tên Hạ Đình, Lâm Tư Tranh cuối cùng cũng quay mặt lại đưa mắt nhìn Cao Thi Ý.
Cao Thi Ý đẩy ly trà sữa của cô về phía trước, thờ ơ nói: "Cậu có thể tưởng tượng ly trà sữa này Hạ Đình mời cậu uống."
Giọng điệu và biểu cảm của cô rất thân thiện, nhưng hành vi của cô đầy áp lực. Ống hút của trà sữa gần như xuyên qua cằm của Lâm Tư Tranh, giống như cô sẽ không bao giờ bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục đích.
Cuối cùng Lâm Yến cũng đợi được Hạ Đình lên tiếng nói đưa cô đến hội trường trò chơi mới mở để trải nghiệm hương vị của trò chơi cao cấp, cho nên một nhóm người đã bỏ nửa buổi học cuối cùng, một vài người tạm thời nghỉ học. Bọn họ ghé quán trà sữa uống trà sữa, ăn hột dưa, ăn hột vịt lộn.
Hạ Đình đang ăn, trước khi cổ vịt được đưa vào miệng, cô đã nghe thấy tiếng La Giai Giai hét lên: "A, a, Cao Thi Ý, tớ nhìn thấy Cao Thi Ý!"
Tên gái thẳng này lại thích một cô gái như Cao Thi Ý. Mỗi lần nhìn thấy cô ta xuất hiện, cô giống như gà hét. Vũ Thanh đá cô một cái, còn nói thêm một câu " Tiểu hoa khôi cũng ở đây, không phải Cao Thi Ý đang làm người ta xấu hổ sao? "
Ngay khi lời nói của Vũ Thanh rơi xuống, Hạ Đình nhìn lên rồi lao ra ngoài như một cơn lốc.
Lâm Tư Tranh chưa kịp nói thì nàng đã bị một lực mạnh kéo lại, trực tiếp vào vòng tay của người đang đi tới. Một đôi tay mảnh khảnh đẩy cánh tay của Cao Thi Ý ra không thương tiếc, Hạ Đình nhìn Cao Thi Ý trước mặt: "Cô đang tìm tôi?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lâm Tư Tranh kinh ngạc nhướng mắt, thân thể bó chặt của nàng cũng thả lỏng, yên tâm dựa vào người Hạ Đình, nhưng Hạ Đình không có nhìn nàng, cũng tránh khỏi tầm mắt của nàng.
Cao Thi Ý: "Hạ Đình, khá tình cờ -"
Cô chưa kịp nói hết lời thì tay Hạ Đình đã nắm chặt bao bì nhựa đựng trà sữa rồi chế