Buổi sáng, khi Tô Dư mở tủ lạnh, bà phát hiện ở ngăn tủ trên có nửa túi sô cô la chưa ăn xong, đã được niêm phong cẩn thận. Bà nghĩ như nó đã để trong tủ lạnh từ lâu.
Lâm Tư Tranh vừa mới bước xuống lầu, Tô Dư cầm túi sô cô la hỏi: "Tiểu Tranh, con muốn bỏ cái này đi không?"
Lâm Tư Tranh lắc đầu: "Mẹ, mẹ đừng vứt" Lần trước Hạ Đình đưa cho nàng, nhưng nàng còn miễn cưỡng ăn xong.
Chỉ cần cất vào tủ lạnh, ngày nào về nhà cũng thấy vui.
Tô Dư thắc mắc: "Con thích ăn thì mẹ mua cho, sau này sẽ hết hạn sử dụng".
"Không cần đâu mẹ." Lâm Tư Tranh nghĩ, chuyện này khác, ý tứ cũng khác.
Tô Dư không nói nữa, thấy Lâm Tư Tranh đã đi giày vào rồi, bà như nhớ ra chuyện gì, hỏi "Hôm nay thi phải không?"
Lâm Tư Tranh gật đầu.
Thời gian của kỳ thi cuối cùng đã đến rất gần nên Lâm Tư Tranh và Hứa Diệc Hàm không có thời gian để dạy cho Hạ Đình quá nhiều kiến thức. Lâm Tư Tranh khoanh tròn ghi một số công thức cơ bản đưa cho Hạ Đình và Lâm Yến, nhưng nàng không biết nó sẽ hữu ích bao nhiêu.
Hôm qua khi tan học, Hạ Đình và nàng cùng nhau trở về bằng xe buýt.
Lâm Tư Tranh phát hiện ra Hạ Đình đã lâu không lái chiếc mô tô bóng bẩy đó.
Lâm Tư Tranh hỏi về chuyện này, Hạ Đình nói thẳng: "Tôi không muốn đi xe."
Lâm Tư Tranh cho là không sao, đi xe buýt sẽ an toàn hơn.
"Hạ Đình, thi tốt nhé." Lâm Tư Tranh nắm chặt tay nhỏ làm động tác cổ vũ, "Tớ tin cậu."
Mắt Hạ Đình chuyển động, quay vào tiểu khu không nói gì.
Ngốc.
--------------------------------
Sáng sớm.
Lúc này còn sớm, trong khuôn viên không có một tiếng động.
Trước bảng thông báo sau khi vào cổng trường, một cô gái cao gầy mặc đồ đen đứng đó đang chăm chú vào nội dung trong bảng thông báo, tập trung vào tên của Lâm Tư Tranh.
Đó là lần đầu tiên Hạ Đình đứng ở đây xem bảng xếp hạng, mặc dù lần này bảng xếp hạng không theo thời gian thực.
Cô nhìn thấy tên của Lâm Tư Tranh, là thứ 98 toàn trường. Theo sau tên nàng là tên cô, không có điểm số, không có thứ hạng.
Cái này tạm thời được đưa vào danh sách công khai của các học sinh mỹ thuật, tình cờ tên của cô đứng cạnh Lâm Tư Tranh.
Chết tiệt.
Hạ Đình nắm chặt tay.
Vậy thì cập nhật bảng xếp hạng sau kỳ thi này, Lâm Tư Tranh sẽ phát hiện ra bản chất học kém của cô sao!
Khi đó, không thể xếp hàng cùng với tên của Lâm Tư Tranh.
Hạ Đình, người không ở xung quanh, cuối cùng để lại một dấu vết khổ sở hiện trên khuôn mặt của cô.
Cô quả thực rất khổ sở, vốn dĩ cô không muốn đến thi, nhưng nghĩ gần đây Lâm Tư Tranh rất nghiêm túc tập trung vào cô, cô liền xuống giường.
Đám người Lâm Yến thích ăn uống với cô trước đây nhìn thấy cô bắt đầu học trong khoảng thời gian này, họ đều cho là cô bị điên.
Một câu mà Hạ Đình nghe được nhiều nhất là: "Đại tỷ, chị làm sao vậy?"
Ngón tay Hạ Đình chạm nhẹ vào trên tấm kính thủy tinh, dưới đầu ngón tay có chữ Lâm Tư Tranh.
Lâm Tư Tranh là người đầu tiên sẵn sàng tin vào cô và gần gũi với cô.
Động lực của cô ... luôn luôn là Lâm Tư Tranh.
Tên mọt sách này quá tốt.
Hạ Đình không biết làm thế nào để tên của cô gần hơn với nàng trong danh sách.
Đây là bí mật nho nhỏ của riêng Hạ Đình.
Có tiếng ai đó đến gần, cô gái mặc áo đen bước vào tòa nhà dạy học, như thể không có ai ở bên bảng thông báo.
------------------------------------
Lâm Tư Tranh đến phòng thi tìm thấy thứ gì đó ở chỗ của nàng.
Sữa đá rõ ràng là vừa được mang ra từ tủ lạnh. Có một miếng sô cô la ở bên cạnh hộp sữa, giống hệt miếng mà Hạ Đình đưa cho nàng trước đó, nhưng có thêm hương vị hạt phỉ.
Một tờ giấy hình vuông sau nó được ép dưới miếng sô cô la.
Lâm Tư Tranh đặt hộp đựng bút chì và chiếc túi vải nhỏ xuống, nhặt tờ giấy ghi chú lên--
Trên đó vẽ một cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa, có khuôn mặt tròn và đôi mắt to.
Hạ Đình đã đến đây, đôi mắt của Lâm Tư Tranh cười rạng rỡ.
Các phòng thi được xếp hạng theo kết quả của họ. Lâm Tư Tranh thi ở tầng bốn. Nàng không biết Hạ Đình đi qua lúc nào.
Ban đầu Lâm Tư Tranh hơi lo lắng.
Đây là lần đầu tiên nàng tham gia một kỳ thi lớn sau khi tái sinh lại. Trước khi tái sinh, điểm của Lâm Tư Tranh vẫn ở mức trung bình, nhưng sau khi tái sinh, nàng đã học rất nghiêm túc và muốn lọt vào top 50 của trường, nhưng nàng không biết có thành công hay không.
Sau khi nhìn thấy những thứ Hạ Đình đưa cho nàng, tâm trạng lo lắng của nàng từ từ bình tĩnh trở lại.
Nàng bẻ một miếng sô cô la nhỏ cho vào miệng, ngọt thật.
Sau khi Lâm Tư Tranh ngồi xuống, nàng uống sữa đá, trên tay cầm tờ giấy, nhìn bức tranh nhỏ.
Bức tranh thật đẹp.
Đây là lần đầu tiên Hạ Đình vẽ cho nàng ...
Lâm Tư Tranh đang cố gắng buộc chặt tờ giấy vào hộp bút chì của nàng, đột nhiên có ai đó lấy nó khỏi tay nàng, một tiếng cười khúc khích từ đầu nàng vang lên.
"Này, nhìn bức tranh này là gì, haha."
Lâm Tư Tranh ngẩng đầu lên thấy hai tên nam sinh mà nàng không biết đang cười giễu cợt nhìn nàng. Một trong số họ đang cầm tờ giấy. Lâm Tư Tranh không đủ cao để lấy lại.
"Trả lại cho tớ!"
"Chậc chậc, thật sự rất mềm mại ngọt ngào a... Tiểu hoa khôi, ngay cả tức giận cũng rất đáng yêu." Nam sinh cầm tờ giấy đang cố tình trêu chọc nàng, hắn không đưa nó cho nàng mà vẫy vãy