Lâm Tư Tranh vẫn còn ngấn lệ.
Đám người Lâm Yến thậm chí không dám nói gì, vì sợ nói cái gì đó sai.
Cả người Hạ Đình như bị trúng đạn, choáng váng.
Ở cổng trường, Lâm Yến nhìn chằm chằm vào đám học sinh đang đi tới.
Đừng đến! Một cuộc chiến sắp xảy ra ở đây!
Tất nhiên--
Đây hẳn là một cú đánh đau vào tâm trí của Hạ Đình.
Khi Hạ Đình nhận ra cô và Lâm Tư Tranh đã ở trong vòng vây, thì đã năm giây sau.
“Cậu có biết cậu đang nói cái gì không?” Hạ Đình cảm thấy giọng nói của cô như trôi đi từ rất xa.
Trương Chu đi đến bên cạnh Lâm Tư Tranh, phát hiện thân thể Lâm Tư Tranh đang khẽ run lên.
Trương Chu: "Tư Tranh, Tư Tranh ... Cậu không sao chứ?"
Chuyện này, chuyện này, chuyện gì vậy?
Lâm Tư Tranh tiến lên một bước, nhìn đôi mắt đen láy của Hạ Đình, kiên định nói: "Đương nhiên biết tớ đang nói cái gì. Ai cũng biết, chỉ có cậu thì không."
Mọi người: Ta, chúng ta cũng không biết...
Điều này thực sự xảy ra...Ý nghĩ đầu tiên lướt qua trái tim Hạ Đình.
Ý nghĩ thứ hai, mình nên nói gì? Làm như thế nào? Mình nên nói gì để Lâm Tư Tranh không khóc?
Đôi mắt ẩm ướt cùng nốt ruồi lệ ấy thực sự khiến Hạ Đình hoàn toàn không thể suy nghĩ được.
Dưới tác động gấp bốn lần của sốc, bối rối, cảm giác tội lỗi và kích động. Đột nhiên Hạ Đình thốt lên một câu khiến ai cũng muốn tự sát.
"Cậu có thể cho tôi một cây bút không?"
Lâm Yến: "..." Tôi phải làm cái quái gì bây giờ! Đại tỷ, chị có phải là con người không?
La Giai Giai: "..."
Hứa Diệc Hàm: Tôi chưa thấy trường hợp nào như trường hợp này.....
Hạ Đình chưa bao giờ chậm chạp như vậy kể từ khi cô trở nên nhạy cảm.
Không quay đầu lại nói: "Bút của tôi hết mực rồi."
Lâm Tư Tranh bật khóc, lớn tiếng oán trách, "Hạ Đình ngốc!"
Nói xong, Lâm Tư Tranh nắm tay Trương Chu, chạy đến trạm xe buýt.
Thôi kệ Hạ Đình vậy!
Đồ ngốc này!
Giọng nói xin lỗi của Hạ Đình quanh quẩn trong miệng cô đã lâu, nhưng cô không nói ra. Lâm Tư Tranh vừa đi, cô vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích được.
Hạ Đình cứng đờ quay cổ, thấy những người khác nhìn cô giống như họ đang nhìn một người thiểu năng.
...
Lâm Yến, tại sao cậu lại nhìn tôi với ánh mắt như vậy!
Hứa Diệc Hàm hắng giọng: "Nếu như ánh mắt của tớ đúng, thì đây là ... cảnh tỏ tình?"
Lúc này Hạ Đình mới khôi phục lại lý trí, ngây người nói: "Hứa Diệc Hàm, cậu có thể câm miệng không?"
La Giai Giai: "Tớ nghĩ tiểu hoa khôi có vẻ đang rất buồn."
Lâm Yến xua tay: "Nhưng là buồn bực tức giận."
Hạ Đình nắm chặt tay.
Nhiệt độ xung quanh ngay lập tức giảm xuống.
Hứa Diệc Hàm: "Hạ Đình, cho dù cậu làm như thế nào cũng vô dụng. Xác suất Lâm Tư Tranh tha thứ cho cậu là bằng 0."
“Kéo cậu ta đi.” Hạ Đình nói với La Giai Giai và Lâm Yến, “Không cho phép học sinh giỏi đứng trước mặt tôi".
Lâm Yến hoảng sợ, "Tiểu hoa khôi thì sao?"
Hạ Đình nhíu mày: "Cậu ấy là ngoại lệ."
Nói xong, Hạ Đình cầm cặp sách bước ra ngoài.
Cặp sách của cô không còn trống, có sách giáo khoa, sách hướng dẫn, vở ghi và cả khối lượng kiến thức.
Đừng nói--
Thật là khó để kể lại.
-----------------
Trong phòng yên tĩnh, Hạ Đình đang ngồi trên giường với một bát mì gói ăn dở trên bàn.
Một lúc sau, cô đột nhiên nằm trên giường quấn chăn bông. Sau hai giây nữa, cô đột ngột ngồi dậy khó chịu ném chiếc chăn bông xuống đất.
Ah ah ah ah ah.
Đây là lần đầu tiên Hạ Đình có tâm trạng bất ổn như vậy.
Kể từ khi về nhà, cô không khỏi bồn chồn, tự hỏi tên mọt sách Lâm Tư Tranh có còn giận mình mà lén lau nước mắt không?
Nghĩ đến tình huống có thể xảy ra này, Hạ Đình cảm thấy rất khổ sở.
Lâm Yến đã tạo một nhóm cách đây khá lâu. Nhóm này được sử dụng vì muốn chia sẻ đáp án. Hạ Đình đã tham gia nhóm đó nhưng cô chưa bao giờ nói chuyện.
Đêm đó, Hạ Đình nổi lên.
[Nhóm học sinh hàng đầu của Trường cấp 3 số 1]
Hạ Đình: @Lâm Yến
Lâm Yến:? ? ? ?
Lâm Yến: Đại tỷ! Tớ đang nhìn nhầm sao?!
La Giai Giai: Đại tỷ thực sự đang nói chuyện trong nhóm?
Lâm Yến: Hôm nay là ngày gì vậy, tớ không biết!
Hạ Đình thực sự muốn đánh người.
Nhưng bây giờ Hạ Đình có nhiều việc quan trọng hơn phải làm.
Hạ Đình bóp chặt điện thoại, nghĩ hay là gửi đi.
Hạ Đình: Cậu có biết cách dỗ con gái không?
Lâm Yến: Chị muốn dỗ tiểu hoa khôi?
Hạ Đình: Không có.
Đến đây, Hạ Đình mơ hồ cảm thấy hỏi Lâm Yến cái câu ngu xuẩn là một quyết định rất sai lầm.
Lâm Yến: Đại tỷ? Em cũng là con gái, chị có dỗ dành em không a?
Hạ Đình: ... Đi chết đi.
Vũ Thanh: Hai người sắp xong rồi.
Lâm Yến không sợ chết, trực tiếp chỉ sai cách: Như vậy tiểu hoa khôi sẽ không tha cho chị. Hứ!!!!
Hạ Đình không biết làm thế nào để Lâm Tư Tranh tha thứ cho cô. Chỉ gấp gáp cần người cho cô gợi ý, cô mới có dũng khí đi đến tìm Lâm Tư Tranh.
Phác Xán Liệt: Hỏi Hứa Diệc Hàm với Trương Chu thử xem, họ không phải là bạn của tiểu hoa khôi sao?
Hạ Đình: Tôi không có thông tin liên lạc của họ.
Lâm Yến: Em có, em có, em sẽ lập tức kéo Hứa Diệc Hàm vào!
Lời nhắc trò chuyện nhóm: Hứa Diệc Hàm đã được Lâm Yến mời tham gia [Nhóm học sinh hàng đầu của trường cấp 3 số 1]
Ngay khi Hứa Diệc Hàm vào, nàng nói: Ồ, tên nhóm khá thú vị đấy.
Hạ Đình: ...
Lâm Yến: ...
Vừa rồi không nghĩ nhiều, cũng không đổi tên trước khi cho người vào.
Lâm Yến: Đừng nói về những chuyện nhàm chán này, sử dụng bộ não thiên tài của cậu để giúp đại tỷ của chúng ta nghĩ ra giải pháp đi.
Hứa Diệc Hàm: Tớ chưa bao giờ yêu.
Hạ Đình:? ? ?
Ai hỏi cậu có đang yêu hay không? Hơn nữa, tôi và Lâm Tư Tranh có liên quan gì chuyện này không?
Lúc này Hạ Đình đã cáu kỉnh.
La Giai Giai: Tớ không hỏi cậu có đang yêu hay không. Cậu có nghe câu chưa ăn thịt lợn thì cũng từng nhìn thấy lợn chạy chưa?
Vũ Thanh: La Giai Giai, đề nghị cậu chải lưỡi trước khi nói.
La Giai Giai: ... Tớ xin lỗi. Tớ muốn nói là cậu chưa thấy lợn chạy, vậy cậu đã bao giờ ăn thịt lợn chưa?
Hạ Đình suýt ngã ngửa khi nhìn điện thoại.
Thật tuyệt nếu có thể nắm La Giai Giai từ điện thoại ra. Cậu ta nói cái gì? Ai là lợn, ai là lợn, hả?
Hứa Diệc Hàm gửi câu khác: Hạ Đình, cậu hứa với tớ một điều kiện, tớ sẽ cho cậu biết giải pháp.
Hạ Đình: Cậu nói. Tôi đáp ứng.
Chỉ cần bình tĩnh là có thể tự mình làm bất cứ việc gì.
Hứa Diệc Hàm nhìn điện thoại, sau đó nhìn bài tập và giấy kiểm tra trên tay, hài lòng gõ một dòng.
Hứa Diệc Hàm: Nếu cậu làm hai bài kiểm tra cẩn thận, tớ sẽ cho cậu biết cách dỗ con gái.
Hạ Đình: ...
Chết tiệt!
Hạ Đình ngộp thở: Được rồi, cứ nói đi.
Hứa Diệc Hàm: Cậu đi tìm Trương Chu.
Hạ Đình chậm rãi gõ vào hộp trò chuyện: ?
Cậu đang đùa tôi sao, Hứa Diệc Hàm?
Lâm Yến: Chúng ta không có thông tin liên lạc của Trương Chu, cậu đang đùa với chúng ta à!
Hứa Diệc Hàm: Tớ có, tớ kéo cậu ấy vào.
Sau đó, một lời nhắc xuất hiện trong cuộc trò chuyện nhóm.
Hứa Diệc Hàm đã mời Trương Chu vào cuộc trò chuyện nhóm [Nhóm học sinh hàng đầu của Trường cấp 3 số 1].
Trương Chu: ...
Trương Chu: Các cậu thực sự không học cũng có thể vẫn là hàng đầu!
Lại quên đổi lại tên nhóm.
Cái tên này là ai đặt vậy, bị hai người liên tiếp cười nhạo, Hạ Đình cảm giác không ổn.
Lâm Yến: Sao vậy, cậu coi thường mười học sinh hàng đầu của chúng ta!
Hạ Đình: Im đi.
Hứa Diệc Hàm: Trương Chu, Hạ Đình muốn hỏi cậu bây giờ Lâm Tư Tranh đã bình tĩnh lại chưa, nếu chưa, cậu ấy có thể dỗ Lâm Tư Tranh thế nào.
Trương Chu: @Hạ Đình, không cho cậu biết.
Hạ Đình: ?
Lâm Yến: Trương Chu, sao vậy? Đây là chuyện quan trọng đó.
Trương Chu: Haizzz
Hạ Đình: @Trương Chu, Tôi sẽ để Lâm Yến làm trâu làm ngựa cho cậu.
Lâm Yến: Đại tỷ thật quá đáng!
Trương Chu: Tớ có thể suy nghĩ lại.
La Giai Giai: Hahahahahahaha, cậu đáng bị như vậy. Ai bảo lắm mồm như vậy làm gì. Lần này có chết không.
Hạ Đình: @Trương Chu, cộng với La Giai Giai.
Trương Chu: Thỏa thuận.
La Giai Giai:? ? ? ? ?
Trương Chu trả lời: Vậy đi, Tư Tranh thích pháo hoa nhỏ mang tên Mẫn Y Song. Cậu mang bánh kẹo và đồ ăn ngon đến cho cậu ấy đích thân xin lỗi, sau đó chúng ta sẽ vẫy pháo hoa sau lưng cậu để tạo không khí. Cái này có thể được.
Hạ Đình cảm thấy phương pháp này không tốt lắm.
Cô không thể tưởng tượng được bầu không khí đằng sau khi nói chuyện với Lâm Tư Tranh.
Nhưng bây giờ rõ ràng là không còn cách nào khác.
Hạ Đình nghiêm nghị đáp: Được.
Lâm Yến: Chúng ta sẽ làm gì? Chúng ta có thể đi đến các vì sao, phải không?
Hứa Diệc Hàm: Từ tất cả các khía cạnh phân tích, nếu chúng ta đi, chúng ta sẽ làm nền, không có gì hơn.
-------------------------------
Lâm Tư Tranh tức giận đến mức bỏ lại Hạ Đình và những người khác ở cổng