Lão sư Tiểu Anh hài lòng trở về phòng làm việc, Hạ Đình nhìn Lâm Tư Tranh trước mặt mà nghẹn lời một hồi.
Mình vừa nói gì vậy?
Thấy Hạ Đình đã cầm sữa chua mua về, Lâm Tư Tranh vui vẻ nói: "Hạ Đình, buổi chiều chúng ta cùng nhau làm bài tập về nhà nha."
Lâm Tư Tranh rất hạnh phúc khi nghĩ đến việc ở cùng Hạ Đình trong kỳ nghỉ hè, trước khi đồng ý làm người mẫu trong studio, lý do lớn là Hạ Đình.
Hạ Đình là học sinh mỹ thuật, vì vậy nàng không cần phải kiếm cớ để hỏi Hạ Đình!
Trương Chu nói làm người mẫu trong studio rất mệt nhưng phải vẫn phải giữ tư thế bất động.
Nhưng đối với Lâm Tư Tranh, chỉ cần có thể nhìn thấy Hạ Đình, mọi vấn đề đều có thể giải quyết.
Vấn đề lớn cũng có thể khắc phục được.
Hạ Đình không biết cô gái nhỏ trước mặt vui vẻ như thế nào.
Tóc mái phía trước của Lâm Tư Tranh vẫn còn lộn xộn, cô vô thức đưa tay vuốt tóc nàng, khi cô định chạm vào nàng thì đột ngột dừng lại, sau đó nhẹ nhàng vén tóc. Cô thản nhiên nói: "Ừ."
Lâm Tư Tranh: "Vậy là cậu đã đồng ý!"
Hạ Đình thiếu kiên nhẫn bỏ tay xuống: "Đúng vậy."
Lâm Tư Tranh tiến lại gần một bước, đến gần Hạ Đình. Nàng đột nhiên nắm lấy tay Hạ Đình đặt lên tóc mình, Hạ Đình như bị điện giật rụt tay lại, lúc này Lâm Tư Tranh đang chớp chớp mắt, hàng mi dài cong vút lướt qua ngón tay cô.
Trái tim Hạ Đình run lên, động tác trên tay chậm nửa giây, Lâm Tư Tranh nghi ngờ ngẩng đầu nhìn lên, đôi môi mềm mại lướt qua đầu ngón tay Hạ Đình.
Hạ Đình gần như biến thành người gỗ ở nguyên vị trí của mình.
Tên mọt sách này đang làm cái quái gì vậy!
Hạ Đình cảm thấy lòng bàn chân không yên dâng lên, xông lên trán, lúc này muốn đè Lâm Tư Tranh lên cửa để cảnh cáo nàng đừng lộn xộn.
Cậu học từ ai? Cậu học từ ai hả?
Lâm Tư Tranh dự định ban đầu là muốn ôm Hạ Đình, nhưng Hạ Đình di chuyển quá nhanh, tay cô chỉ đặt trên đầu của nàng một lúc rồi rút ra nhanh chóng như khi chạm vào thứ không nên chạm.
Lâm Tư Tranh không biết trái tim Hạ Đình đang gợn sóng thế nào vì hành động của nàng, tâm trí cô đã sụp đổ.
Thời gian trên lớp ngắn ngủi, Lâm Tư Tranh phải chạy về phòng học của mình, vì vậy nàng tiếc nuối nói: "Vậy tớ về lớp trước."
Vẻ mặt Hạ Đình nghiêm nghị không nhìn ra cảm xúc gì, cô hất cằm nhìn nàng.
Ngay khi Lâm Tư Tranh chạy đến đầu cầu thang, giọng Hạ Đình cố ý hạ thấp từ phía sau, nghe có vẻ có chút gắt gao: "Dừng lại!"
Lâm Tư Tranh quay đầu lại, nghi ngờ nhìn Hạ Đình.
Hạ Đình nhịn một hồi lâu không lên tiếng, đôi mắt đen u ám, cảm xúc hỗn loạn bên trong bị bóp chết.
Cuối cùng như chịu thua, Hạ Đình chán nản nói: "Không có việc gì, đi đi."
Hạ Đình nghĩ đến lông mi và môi của Lâm Tư Tranh vừa rồi.
Tại sao cậu ấy lại làm chuyện này?
Ahhhhh.
Cậu không được phép làm chuyện này với người khác!
Tính chiếm hữu của Hạ Đình bắt đầu bộc lộ. Cô định nói chuyện này, nhưng ngay khi tên mọt sách quay đầu lại và nhìn vào đôi mắt đó, Hạ Đình ngẩn ra.
Lâm Tư Tranh ngoan ngoãn gật đầu, quay người đi xuống hai bậc cầu thang, sau đó dừng lại quay đầu, đôi mắt to mang theo ý cười. Nàng sợ Hạ Đình lại đổi ý.
Hạ Đình cảm thấy khoảng cách ngắn ngủi này đã cho hai người nếm mùi sinh tử.
"Sao cậu còn chưa đi?" Hạ Đình trừng mắt nhìn nàng, cố gắng không để bị nhìn thấy tia bất an, "Lát nữa cậu sẽ đến lớp muộn đấy!"
Lâm Tư Tranh vẫy tay với cô, giọng nói lanh lảnh vang lên: "Vậy thì tớ thật sự trở về!"
Hạ Đình cong môi cười khi Lâm Tư Tranh xuống lầu, đi xa.
Cô nhìn đầu ngón tay rồi nghĩ gì đó trong lòng, đồ ngốc.
...
Hôm nay là lúc thực nghiệm lớp nên Hạ Đình cũng chưa cần đến trường. Trong tiết học vừa rồi, Lâm Yến hét vào tai Hạ Đình: "Đại tỷ, sau giờ học đi chơi nhé! Ở hội trường trò chơi đó có game mới, em đã muốn chơi từ rất lâu rồi."
La Giai Giai: "Hội trường bi-a Snooker! Tớ đề nghị đi hội trường chơi bi-a! Tớ muốn duy trì kỷ lục đánh bất khả chiến bại của tớ a keke."
Thông thường họ đi chơi cùng nhau, họ không về nhà quá sớm. Hạ Đình không muốn một mình trở về căn nhà trống trải đó.
Hạ Đình không nói lời nào khi bọn họ đang thảo luận đi đâu, Lâm Yến nói xong thì Hạ Đình liền nhàn nhạt đáp: "Không có thời gian."
Lâm Yến:? ? ?
"Sao chị lại không đi?"
Hạ Đình trực tiếp lấy ra tờ giấy kiểm tra mỏng manh ném vào mặt Lâm Yến: "Giấy kiểm tra làm xong chưa? Cậu đi chơi đi! Đừng quên bài kiểm tra Hứa Diệc Hàm giao cho cậu."
Lâm Yến cáu kỉnh: "Em không muốn nghe tên Hứa Diệc Hàm!"
...
Nơi cả hai cùng nhau làm bài tập vẫn là quán trà sữa hay chép bài.
Khi Hạ Đình bước vào, nhân viên bán hàng nhìn thấy cô, lập tức sợ hãi nhìn phong cảnh, khẽ nói: "Hôm nay chúng ta..."
Lần trước Hạ Đình say rượu đã đập nơi này tanh bành, vì vậy nhân viên bán hàng nghĩ lần này sẽ giống như lần trước.
Mọi người đều biết tính tình Hạ Đình không tốt như vậy, chính họ mới là người chịu đựng tính nóng nảy của cô.
Cũng may, Hạ Đình chỉ hờ hững gật đầu, "Không sao."
Nhân viên thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Tư Tranh đã vào bàn ngồi trước, bắt đầu xem cô muốn uống gì, quay đầu lại hỏi Hạ Đình "Cậu muốn uống gì?"
Hạ Đình không có khẩu vị với trà sữa, nhưng cô biết Lâm Tư Tranh rất thích uống, nàng rất thích những thứ ngọt ngào này.
"Nước chanh." Hạ Đình phải chọn một thứ mà cô hầu như không chấp nhận.
"Được!" Lâm Tư Tranh nói với nhân viên "Em muốn một ly nước chanh và một ly trà sữa."
Ngay khi Hạ Đình định lấy tiền ra