Trong phòng vẽ sáng sớm, Hạ Đình là người đến đầu tiên.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè cũng là ngày đầu tiên các học sinh tham gia thi đấu trong thành phố bắt đầu tập luyện.
Bởi vì ngày hôm qua Hạ Đình nghỉ ngơi không tốt, dưới mắt hiện lên hai quầng thâm rõ rệt. Cô đến sớm đang cúi đầu đổ sơn. Nhiều lớp dụng cụ vẽ tranh và giá vẽ đã che cô lại, người đến sớm thứ hai không nhận ra Hạ Đình ở trong đây.
Hạ Đình nghe thấy tiếng bước chân, còn tự hỏi ai đến sớm như vậy?
Vừa nhấc mắt, cô liền nhìn thấy một đôi chân thon dài trắng nõn ở khe hở giữa giá vẽ, đi giày vải trắng đế thấp, sạch sẽ. Cô giống như cảm nhận được cái gì đó trong lòng, cô gái đã ngồi thẳng vào giữa giá vẽ của mọi người, đó là nơi dành riêng cho người mẫu.
—— Là Lâm Tư Tranh.
Khi Hạ Đình nhận ra, cô nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Tư Tranh, lông mi dày của nàng cong lên thành hình vòng cung tuyệt đẹp, con ngươi trong veo, làn da trắng nõn.
Cho dù ở khoảng cách xa, cô giống như cũng ngửi thấy mùi hương của Lâm Tư Tranh, vị ngọt nhàn nhạt khiến người ngửi rất dễ chịu.
Lâm Tư Tranh không biết Hạ Đình đang nhìn nàng. Nàng vẫn mang theo chiếc cặp nhỏ đã ngồi quay lưng lại với Hạ Đình. Sau khi ngồi xuống, nàng lấy ra một cuốn sổ dày trong chiếc túi nhỏ.
Đây là gì nữa?
Trên tay Hạ Đình vẫn còn vết sơn, nhưng sự chú ý của cô hoàn toàn bị thu hút bởi chuyển động của Lâm Tư Tranh. Bây giờ phòng vẽ rất yên tĩnh, cô không muốn làm cho Lâm Tư Tranh sợ nên thở không ra hơi.
May mà tên mọt sách này thực sự không để ý đến ai trong lớp.
Khi Hạ Đình nhìn thấy Lâm Tư Tranh đã mở sách ra, cô muốn xem những thứ đó là gì, tại sao tên mọt sách mở ra lại cười.
Lâm Tư Tranh đang dùng bút vẽ gì đó, hoàn toàn không biết Hạ Đình đã lén lút đi phía sau.
Hạ Đình phát ra tiếng bước chân rất nhẹ nhàng, không có đụng phải chướng ngại vật. Cô đang đứng sau Lâm Tư Tranh dễ dàng nhìn thấy những gì vẽ trên cuốn sổ.
Công bằng mà nói, đây là một nhân vật xấu xí.
Lâm Tư Tranh thực sự không có bất kỳ năng khiếu nghệ thuật nào, Hạ Đình nghĩ vậy. Các đường nét của nhân vật mà Lâm Tư Tranh vẽ đều quanh co, chưa kể, đầu rất to, tóc đen, hai mắt lớn.
Khủng khiếp.
Sau đó Hạ Đình nhìn thấy Lâm Tư Tranh vẽ mũi tên trên đầu của nhân vật viết hai chữ, Hạ Đình.
Hạ Đình: "???"
Trong lòng tên mọt sách này mình giống như quái vật như vậy sao? ?
Xấu đến nỗi Hạ Đình không thể nhắm mắt khoe khoang mà không cần suy nghĩ, cô nín thở nhìn thấy Lâm Tư Tranh lại lật trang tiếp theo, trên đầu có viết ngày hôm qua.
Ồ, hóa ra đây là cuốn nhật ký của mọt sách.
Lâm Tư Tranh không biết Hạ Đình đang theo dõi phía sau nên không che khuất nội dung của nhật ký của mình.
Khi Hạ Đình nhìn thấy nội dung được viết bằng bút đỏ đặc biệt bắt mắt. Những gì nàng viết là--
Cuối cùng hôm qua mình đã hôn Hạ Đình!
Hạ Đình: Cuối cùng! cuối cùng! cuối cùng? ?
Hạ Đình:! ! ! ! !
Cái gì!
Hóa ra trước đó tên mọt sách này cũng muốn hôn mình, đúng không?
Khóe môi Lâm Tư Tranh nở một nụ cười, nàng vừa vui vẻ ngượng ngùng vừa đọc nhật ký, dái tai từ từ đỏ lên.
Hạ Đình lại nhìn nàng, thầm nghĩ nếu bây giờ phát ra tiếng động, chuyện nhìn thấy nhật ký của cô sẽ không phải bị lộ ra sao?
Không không!
Hạ Đình không muốn làm Lâm Tư Tranh sợ, cho nên cô cũng rón rén quay lại như cũ, sau đó bước ra từ cửa sau của lớp học, bước vào từ cửa trước, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Lâm Tư Tranh liếc mắt một cái nhìn thấy Hạ Đình, lập tức bỏ quyển nhật ký vào trong túi đeo vai nhỏ, đối Hạ Đình cười cười: "Chào buổi sáng, Hạ Đình!"
Hạ Đình kìm nén chút hạnh phúc trong lòng, thẳng thừng nói: "Sớm".
Hạ Đình bước đến vị trí của mình, lão sư Từ vẻ mặt phức tạp từ bên ngoài bước vào.
Bà đã nhìn thấy toàn bộ quá trình. Rõ ràng Hạ Đình là người đầu tiên đến, sau lại giả vờ là người thứ hai? ?
Hạ Đình có giả vờ học không? Gần đây bà thường nghe Trần Dương nói đến Hạ Đình, bây giờ đang học rất chăm chỉ, nếu tiếp tục giữ lại, đây là cây con của Học viện mỹ thuật, các người đừng ngốc!
Lão sư Từ nói: "Hạ Đình, LâmTư Tranh, hai em đến sớm vậy."
Hạ Đình hừ một tiếng, chỉ vào Lâm Tư Tranh nói: "Cậu ấy là người đến trước."
Như được khen ngợi, Lâm Tư Tranh xấu hổ cúi đầu.
Lão sư Từ: "..." Hạ Đình, tôi đã nhìn thấy tất cả, em biết không? ?
Em giả làm người thứ hai, sao cặp sách cũng ở trong lớp? Tại sao em cầm một cái cọ nhúng sơn khi em bước vào từ bên ngoài? ?
Sau khi tất cả học sinh đến đầy đủ, giờ vẽ bắt đầu.
Chủ đề của cuộc thi này là học sinh cao trung, loại hình được xác định là vẽ ảnh chân dung. Trường cấp 3 số 1 đã chuẩn bị đầy đủ hai mươi ngày để mọi người sáng tạo, chuẩn bị rất đầy đủ.
Để phù hợp với chủ đề lần này, Lâm Tư Tranh cố tình mặc chiếc váy ngắn xếp ly giống với kiểu đồng phục học sinh, để trau dồi bản thân hướng đến cuộc sống hơn. Đây là lần đầu tiên Lâm Tư Tranh làm người mẫu, nhưng nàng tự nhiên thậm chí không cần bất kỳ hướng dẫn nào của lão sư Từ.
Hạ Đình đang ngồi ở phía ba phần tư của Lâm Tư Tranh, ánh sáng tự nhiên buổi sáng rất dịu mà