Cuộc thi nhảy xa sắp bắt đầu, Lâm Tư Tranh có thể nghe trọng tài hô chuẩn bị.
Nàng vẫn đang bôi thuốc cho Lâm Yến, chăm chú nhìn. Nhưng lúc này Lâm Yến cảm thấy không được tốt lắm, dưới ánh mắt đầy sát khí của Hạ Đình, cô rùng mình một cái: "Ahaha tiểu hoa khôi, không sao đâu, hay là để La Giai Giai đến giúp tớ bôi thuốc đi?"
“Không sao, tớ đã hứa với Hứa Diệc Hàm rồi.” Lâm Tư Tranh không cảm thấy có gì không ổn, dù sao từ góc độ này nàng cũng không thể nhìn thấy Hạ Đình.
Hạ Đình lạnh lùng nói: "Có phúc khí này thì cứ hưởng thụ đi."
Đại tỷ a giấm chua quá rồi! Lâm Yến khó khăn im lặng.
Sau khi bôi thuốc xong, Lâm Tư Tranh đứng lên, nhìn về phía đấu trường nhảy xa, Hạ Đình lập tức hiểu ra, nhướng mày nói: "Mới bắt đầu mấy phút, cậu muốn xem sao?"
“Đúng vậy!” Lâm Tư Tranh cũng hứa với Trương Chu nàng sẽ đi cổ vũ cho cô, nàng có thể thấy Trương Chu vẫy tay với nàng.
Lâm Tư Tranh sảng khoái đáp lại Trương Chu.
Lâm Yến ngồi ở trên ghế đẩu nói: "Tớ cũng muốn đi, tớ cũng muốn đi! Đi thôi, cái này không thể thiếu tớ!"
La Giai Giai: "Tàn tật còn ham hố đi".
Hạ Đình đưa Lâm Tư Tranh đến nhóm của Trương Chu, nhóm của Trương Chu bắt đầu cạnh tranh.
Một nhóm bốn cô gái, Trương Chu là người thứ tư.
Lâm Tư Tranh thấp giọng cổ vũ Trương Chu: "Trương Chu cố lên! Nhất định cậu sẽ làm được!"
Thay vào đó, Trương Chu nở một nụ cười đầy suy tư: "Không sao, quan trọng nhất là giao hữu."
Khuôn mặt Hạ Đình không có biểu hiện gì, như thường ngày không có ai gần cô.
Hạ Đình nhìn trộm vẻ mặt phấn khích Lâm Tư Tranh, không khỏi cảm thấy buồn cười, cô cứ đứng sau Lâm Tư Tranh, không cho mọi người lại gần.
Cuộc thi đã bắt đầu, cô gái đầu tiên nhảy lên, trọng tài thông báo: "Một mét năm!"
Trương Chu dẫn đầu tán thưởng: "Thật lợi hại!"
"?" Lâm Tư Tranh có chút nghi hoặc: "Sao vậy Trương Chu, cậu không phân rõ đối thủ sao?"
Trương Chu vẫn nói: "Tôn trọng đối thủ, đây là một trận giao hữu."
Tên ngốc này.
Hạ Đình từ lâu đã nhận thấy Trương Chu không có ý định thi tốt, mà tên mọt sách Lâm Tư Tranh rất nghiêm túc nên muốn đến cổ vũ.
Lâm Tư Tranh cũng lấy hai cặp que bơm hơi thẳng đứng từ các bạn học bên cạnh, nhét vào tay Hạ Đình.
Hạ Đình: "..."
Đây là cái quái gì vậy, tuyệt đối không thể để cho bản thân cầm nó vẫy vẫy như những người khác!
Lúc này Lâm Tư Tranh đang vẫy gậy cổ vũ, đang cổ vũ Trương Chu nghiêm túc nhìn thấy Hạ Đình cứng ngắc cầm nó.
Cây gậy cổ vũ không động, cho nên nàng nghiêng người nói: "Chúng ta cùng nhau cổ vũ cho Trương Chu đi".
Nàng cũng giống như nhớ tới, chợt hiểu ra: "Cậu không thích cái này sao?"
Hạ Đình miễn cưỡng không làm tên mọt sách này thất vọng.
“Không.” Cô nói, rồi từ từ giơ tay lên, va các que cổ vũ vào nhau, phát ra âm thanh giòn tan.
Nữ sinh thứ hai sợ hãi nhảy xuống nên chỉ nhảy được 1,2 mét.
Trương Chu nói: "Không sao đâu, Hạ Đình, đừng miễn cưỡng, cậu làm các bạn học khác sợ rồi."
Hạ Đình: "..."
Cô gái thứ ba đang chuẩn bị, ra ngoài nhảy là một mét.
Nguyên nhân chính là Hạ Đình đứng ở bên này tạo áp lực quá lớn đối với người ta, họ chưa từng thấy ai cổ vũ cho người ta bằng vẻ mặt tối đen cùng hai cây gậy cổ vũ trong tay cảm giác có thể đánh người như vậy.
Đáng sợ, tốt hơn hết là nên nhanh chóng rời sân.
Trọng tài ngẩn người nhìn kết quả của đoàn người này, nhìn Trương Chu đang chuẩn bị nhảy, học sinh này phải nhảy xa thì mới có kết quả tốt.
Hơn nữa khoảng cách này không thể ít hơn, còn có cái gì một mét? !
Trương Chu vô cùng thoải mái, tự tin nhảy trong ánh mắt mong đợi của mọi người——
60 cm.
Tất cả mọi người: "???"
Trọng tài sững sờ trong hai giây trước khi nhớ ra thổi còi của mình.
Chúc mừng bạn nữ này đạt điểm xuất sắc, ông định nói ra miệng nhưng giờ lại nuốt vào bụng.
Đối thủ của Trương Chu đã bị sốc. Có người đã theo dõi trận đấu từ lâu đã hỏi: "Bạn học, cậu đang làm gì vậy?"
Lâm Tư Tranh và Hạ Đình đang đứng cùng nhau, sững sờ-ing
Trương Chu bằng lòng: "Bước nhỏ của tớ là bước lớn của nhân loại."
Trọng tài:"……"
Học sinh này thực sự tệ nhất mà tôi từng thấy!
Vào lúc này, một thông báo đến từ loa:
"Bây giờ là vòng hai. Lượt thi thứ hai là Hứa Diệc Hàm từ Lớp 2-2 và Lớp 2-5."
Trương Chu kéo Lâm Tư Tranh: "Đi! Chúng ta tình cờ bắt được trận cuối cùng của Hứa Diệc Hàm, đi cổ vũ cho cậu ấy."
Lâm Tư Tranh nhìn Hạ Đình với ánh mắt rất hy vọng.
Hạ Đình vừa muốn vứt gậy cổ vũ đi, nhưng lại thấy ánh mắt Lâm Tư Tranh lại ngưng trọng, nghiêm nghị nói: "Vậy thì đi."
Lâm Tư Tranh để cho mình bị Trương Chu dắt đi, nàng lo lắng Hạ Đình đã đi theo hay chưa, quay đầu lại nhìn, Hạ Đình bước nhanh vài bước đến bên cạnh nàng thì thào nói: “Nhìn cái gì? Cậu sợ mất tôi ở một nơi nhỏ bé như vậy sao? "
Lâm Tư Tranh gật đầu nói: "Tớ thực sợ."
Cuối cùng nàng cũng có cơ hội gặp lại Hạ Đình, nàng sợ hãi, vì vậy nàng phải chú ý Hạ Đình.
Hạ Đình: "Ngốc."
Nghe những gì nàng nói, cô không bao giờ đi sau Lâm Tư Tranh nữa, tiếp tục đi bên cạnh nàng.
Nói đến nội dung thi nhảy xa, Hứa Diệc Hàm đã vượt qua một vòng, giờ chỉ còn lại nàng và Sở Giang Dật để tranh hạng nhất.
Trong ván đấu vừa rồi, Hứa Diệc Hàm đã nhảy