Còn hai ngày nữa là đến Tết dương lịch, trời lại bắt đầu có tuyết.
Sau trận tuyết đầu tiên thì tích tụ dày đặc, hôm sau có nắng to thì tan nhanh.
Trước khi tuyết rơi lần này, Cục khí tượng đã đưa ra cảnh báo bão tuyết, ước tính sẽ kéo dài trong một thời gian.
Tiết trời càng ngày càng lạnh, hương vị ngày Tết bắt đầu đậm đà hơn. Tô Dư đã mua quần áo mới cho Lâm Tư Tranh từ lâu, nói nàng sẽ mặc vào năm mới. Công việc chuẩn bị hàng hóa đón năm mới của Lâm gia cũng đã đến giai đoạn cuối.
Trong khoảng thời gian này, cửa hàng có rất nhiều người vây quanh mỗi ngày. Đặc biệt là ở các cửa hàng hạt rang, sáng sớm đã có người đợi ở đó, muốn nấu hạt dưa trước. Ngày nào Lâm Tư Tranh cũng dậy sớm cùng Tô Dư đi mua sắm đồ Tết.
Điều này làm cho Tô Dư và Lâm Hải Chính cảm thấy rất kỳ lạ, trước đây Lâm Tư Tranh không thích dịp thế này, nàng cảm thấy có quá nhiều người, phải dậy sớm, hiếm khi mới có thể ngủ một giấc sau kỳ nghỉ.
Lâm Tư Tranh chỉ cười nói nàng đã ngủ đủ giấc.
Sau mấy năm, Lâm Tư Tranh chưa từng trải qua loại ấm áp này nữa. Thành phố cũng đang phát triển, có thể trực tiếp đặt hàng trên điện thoại di động.
Vì vậy nàng rất trân trọng những hạnh phúc khó giành được trong cuộc sống đời thường như bây giờ.
Lâm Tư Tranh đã hoàn thành bài tập mùa đông của mình từ lâu. Tương tự, nàng sẽ gửi tin nhắn mỗi ngày để hỏi xem Hạ Đình đã làm bài tập về nhà cho kỳ nghỉ đông chưa, tất cả những gì nàng nhận được là khẳng định.
Vì vậy, trước giao thừa Hạ Đình và Lâm Tư Tranh đều rất thoải mái, bài tập về nhà đều đã làm xong.
Hôm nay, Lâm Tư Tranh cùng Tô Dư đến chợ hoa, đặt rất nhiều hoa và cây xanh, sau đó thì mang về nhà. Nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết đang rơi từ từ, mặt đất và nóc xe đã trắng xóa. Bầu trời bên ngoài không u ám mà có một màu rất trong sau khi bị tuyết trắng bao phủ.
Tô Dư đang cắt tỉa hoa rồi cắm vào bình. Phía sau là cảnh tuyết rơi, trong nhà bật tốt điều hòa, thật ấm áp.
Đột nhiên Lâm Tư Tranh cảm thấy hạnh phúc đến mức muốn khóc.
May mắn là nàng đã trở lại, may mắn là nàng có thể trở lại để tận hưởng phúc giây này.
Nàng suy nghĩ một chút, lấy ra một cái túi vải lớn, mở tủ lấy mấy món ăn Tết ra.
Tô Dư liếc thấy hành động nhét đầy túi hạt dưa và kẹo lạc của Lâm Tư Tranh: "Sao vậy?"
Lâm Tư Tranh đang chọn kẹo trái cây rồi cũng lấy hết ra, Hạ Đình không thích chúng.
Nàng nói: "Con muốn cho Hạ Đình một cái gì đó vào năm mới. Cậu ấy bây giờ chắc ... không chuẩn bị cái gì".
Tô Dư tự nhiên hỏi: "Ba mẹ đứa nhỏ đâu? Sao không chuẩn bì đồ Tết?"
Lâm Tư Tranh nhìn xuống, im lặng một lúc rồi nói: "Không có ở nhà."
Lâm Tư Tranh đã nhìn thấy quan hệ của Hạ Đình và ba mẹ cô, cảm nhận sâu sắc mâu thuẫn không thể vượt qua. Tổn thương từ gia đình đã ảnh hưởng đến Hạ Đình, Lâm Tư Tranh biết điều đó. Khi đó, Hạ Đình đã trả thù cho nàng và quét sạch Cao gia mà không sử dụng bất kỳ quyền lực nào từ gia đình.
Và cũng khi đó, Hạ Đình chính thức tách khỏi Hạ gia.
Lúc này, tại sao ba mẹ cô vẫn chưa ở nhà?
Tô Dư phần nào hiểu được sự im lặng của Lâm Tư Tranh cũng ngừng hỏi. Bà nhìn ra bên ngoài một cái, "Chờ một chút, con đem bánh ngọt mang theo đi, nướng xong cũng không bao lâu, có thể tán gẫu cùng ăn."
Túi nhỏ của Lâm Tư Tranh đã đầy, Tô Dư gói bánh ngọt vị đào vào một chiếc hộp nhỏ cho nàng, nở nụ cười: “Nếu Tiểu Đình không ngại, con có thể dẫn về đây.”
Lâm Tư Tranh cười nói: "Cảm ơn mẹ, con sẽ nói với Hạ Đình."
Treo túi trên cổ tay, Lâm Tư Tranh chạy đi thay giày, cuối cùng nàng nhớ ra điều gì đó, nàng quay lại tự hào nói với Tô Dư: “Hạ Đình bây giờ là người giỏi nhất trong tất cả học sinh nghệ thuật, hạng nhất rồi mẹ ạ. Thật lợi hại a!"
Tô Dư cười cười: "Ừ, đúng rồi, đứa nhỏ này, đi nhanh đi, đừng để Tiểu Đình chờ lâu. Mang ô đi! Bên ngoài tuyết rơi rất nhiều."
Nhưng Lâm Tư Tranh đã mở cửa không cầm theo ô, nàng lao ra ngoài với chiếc khăn lông tơ treo bên hông.
Tô Dư lắc đầu đi thẳng về phía sau, đứa nhỏ này luôn như vậy.
-------------------------
Đã một giờ trưa, nhưng rèm cửa trong phòng Hạ Đình bị kéo chặt, không có ánh sáng từ bên ngoài lọt vào phòng, người trên giường vẫn đang ngủ.
Đồng hồ sinh học của Hạ Đình vào kỳ nghỉ không được coi là lành mạnh, cô thường đi ngủ lúc một hoặc hai giờ, sau đó thức dậy lúc một giờ chiều để ăn mì gói, chơi game và làm bài tập, vân vân.
Không có ai ở nhà, Hạ Đình không muốn bất cứ ai đến.
Yên tĩnh và vắng vẻ, không có chút hương vị nào của tết.
Điện thoại của Hạ Đình được bật ở chế độ im lặng, nhưng màn hình luôn sáng và có tin nhắn.
[Mọi người đều cùng nhau học, chỉ có mình tớ]
Nhắc nhở nhóm: Lâm Yến đã đổi tên nhóm thành [Mọi người đều cũng nhau học, chỉ có mình tớ]
Trương Chu: Hahahahahahahahahahahahahahahahahahahahaha làm tớ cười chết mất.
Phác Xán Liệt: Lâm Yến, cậu đổi tên nhóm vậy là ý gì? Tớ nghĩ cái này không tốt cho cậu đâu.
La Giai Giai: Thực ra thì không có gì sai cả. Mặc dù bốn người chúng ta đều có bã đậu nhưng chúng ta đã rất cố gắng a. Trừ Lâm Yến ra.
Lâm Yến: Cậu có thể tránh ra được không, tớ đang cố gắng gạt bỏ hào quang học của đại tỷ.
Hứa Diệc Hàm: Cậu cũng có thể trở thành một học trưởng mà! / Đấu tranh / đấu tranh.
Lâm Yến: Chỉ thấy sắp chết con mẹ nó rồi.
Vũ Thanh: / Đấu