Thời điểm nói xong, Tô Dư và Lâm Tư Tranh nhìn nhau.
Kể từ cuộc nói chuyện đêm đó, Tô Dư biết Lâm Tư Tranh và Hạ Đình đã hẹn nhau đến thành phố Cảnh Bình, tự nhiên bà biết tại sao Hạ Đình lại chọn đăng ký học đại học D. Đây là thỏa thuận của hai đứa từ lâu.
Tâm trạng của lão sư Tiểu Anh thì Lâm Tư Tranh có thể hiểu được.
“Hiện tại mọi người đều rất lo lắng, cho nên lão sư Từ đã sớm liên lạc với tôi.” Lão sư Tiểu Anh thở dài, "Lâm Tư Tranh, em có thể giúp tôi thuyết phục Hạ Đình được không? Em ấy quá mạo hiểm. Không phải là em ấy không thể vượt qua kỳ thi, mà là ... "
Là một giáo viên, tất nhiên hy vọng các học sinh được tốt hơn. Hạ Đình có điểm chuyên môn xuất sắc, nhưng nếu không được thì sao?
“Hạ Đình chưa bao giờ để số điện thoại của ba mẹ em ấy ở trường, cho nên—” Lão sư Tiểu Anh liếc nhìn Lâm Tư Tranh và Tô Dư bên cạnh, tỏ vẻ xấu hổ, “Bước đi của Hạ Đình vẫn mạo hiểm. Chúng ta phải liên hệ với phụ huynh, xin ý kiến của bọn họ."
Lâm Tư Tranh và Tô Dư lại nhìn nhau.
Ba mẹ của Hạ Đình... Quên đi, tốt hơn hết là đừng liên lạc với họ, để không kích động Hạ Đình trong suốt ba tháng quan trọng này.
Tô Dư lo lắng, nếu có thể, bà nóng lòng muốn nói với lão sư là bà có thể trở thành phụ huynh của Hạ Đình để bảo đảm cho cô.
Lâm Tư Tranh suy nghĩ một chút, trịnh trọng nói: "Lão sư, khả năng của Hạ Đình rất rõ ràng, em tin cậu ấy sẽ làm được."
Lão sư Tiểu Anh còn muốn giãy dụa: "Nhưng..."
“Vì Hạ Đình có thể đưa ra quyết định, điều đó cho thấy cậu ấy hoàn toàn tự tin.” Khuôn mặt của Lâm Tư Tranh là nụ cười an ủi, “Cậu ấy nhất định được nhận vào đại học D, vậy nên lão sư đừng lo lắng "
“Được rồi.” Lão sư Tiểu Anh đương nhiên hiểu được sự thật này, không còn cách nào khác đành đáp ứng.
Tô Dư đi tới phòng bếp, xoay người nhiệt tình nói: "Cô muốn ở lại ăn cơm trưa không?"
“Không, không, tôi đi ngay bây giờ, tôi phải đi gặp lão sư Từ.” Lão sư Tiểu Anh xua tay lần nữa, đặt tách trà xuống, chuẩn bị rời đi.
Mang giày vào xong, Lâm Tư Tranh đứng ở cửa tiễn lão sư, khéo léo đứng nơi đó, lão sư Tiểu Anh đang cảm thấy cô gái ngoan như vậy không biết chàng trai nào may mắn mới có được nàng đây?
Cô nghe thấy Tô Dư nói với Lâm Tư Tranh: "Gọi cho Tiểu Đình động viên đi. Hỏi nó bên đó trời có lạnh không. Bánh đào mẹ gửi nó đã ăn chưa. Xong chưa, con có gửi thêm vài câu nữa không? "
Giọng điệu tự nhiên trìu mến, giống như Hạ Đình là con ruột của mình, nhưng có chút khác biệt.
Về phần đó, lão sư Tiểu Anh không muốn hiểu rõ mới đóng cửa rời đi. Là gì ... khác nhau cái gì?
Sau khi lão sư đi khỏi, Lâm Tư Tranh gọi video, Hạ Đình nhanh chóng nhấc máy.
“Hạ Đình!” Giọng Lâm Tư Tranh nhảy dựng lên, nàng đặt điện thoại lên đứng thẳng, “Cậu ăn chưa?"
“Đợi lát nữa ăn.” Hạ Đình cho Lâm Tư Tranh xem cây bút chì trong tay, chào hỏi Tô Dư đi qua, “Chào a di.”
"Này! Được rồi, đừng vẽ nữa, đã đến giờ ăn trưa rồi." Tô Dư vẫy vẫy cái thìa trong tay, "Bữa trưa hôm nay chúng ta có thịt xào ớt, canh rau và tôm viên, Tiểu Đình, món bánh đào mà dì gửi cho con có ngon không? Ngon thì dì sẽ gửi thêm một ít nữa."
Tô Dư không thể dừng lại: "Mấy ngày nay ở Cảnh Bình tuyết rơi nhiều, trời rất lạnh phải không? Con có quần áo mùa đông chưa? Chú ý bảo dưỡng nghe chưa! Mùa đông đừng để chân tay lạnh. Nên mặc quần dài rồi mang tất đi."
Giờ phút này, Hạ Đình hoàn toàn không còn bộ dáng cô gái nổi loạn trước kia, vẻ mặt ủy khuất: "Ai di, không lạnh, bánh đào ăn rất ngon."
Tô Dư: "Nếu thấy ngon, dì sẽ nhờ Tiểu Tranh gửi thêm cho con."
Lâm Tư Tranh lại ép mình vào máy quay, vội vàng nói: "Hạ Đình, hôm nay lão sư Tiểu Anh đến gặp tớ nói cậu chỉ nộp đơn cho một trường."
Hạ Đình nở nụ cười: "Tin tức đến với cậu nhanh vậy. Sao vậy, bọn họ kêu cậu thuyết phục tôi?"
“Ừ.” Lâm Tư Tranh gật đầu, “Nhưng tớ không khuyên cậu đổi ý, bởi vì tớ biết cậu có thể làm được.”
Hạ Đình cười sâu hơn.
Thời gian thi vào đại học D đang đến gần, khi thi xong, cô mới có thể thấy tên mọt sách và ôm nàng vào lòng.
Lâm Tư Tranh nói chuyện rất nhiều với Hạ Đình, rồi giục Hạ Đình nhanh đi ăn cơm. Trước khi cúp điện thoại, nàng nhẹ nhàng nói: "Bất cứ điều gì cậu quyết định, tớ sẽ tin cậu và chờ ngày cậu trở về."
100% tin tưởng và ủng hộ tuyệt đối.
Hạ Đình kìm nén xúc động trong lòng, trầm giọng nói: "Tôi hiểu."
----------------------
Sau khi kỳ nghỉ đông trôi qua, tất cả bọn họ đều trở thành những học sinh chạy nước rút trong nửa cuối cấp ba. Việc ôn tập kiến thức của Lâm Tư Tranh và Hứa Diệc Hàm ở trường đã đến giai đoạn cuối, trong khi Trương Chu liên tục phàn nàn, giống như hầu hết các học sinh vẫn đang kiểm tra chỗ sai lúc này, rất đau lòng.
Lâm Tư Tranh không cảm thấy thời gian khó khăn như thế nào, bởi vì nàng đang đợi Hạ Đình trở về.
Hơn một tuần sau khi tựu trường, lãnh đạo nhà trường đã gọi toàn bộ học sinh cuối cấp lên giảng đường để chuẩn bị cho cuộc vận động 100 ngày.
Đại diện học sinh là Hứa Diệc Hàm, hiện đã vững vàng ở vị trí đầu bảng. Và Lăng Linh, bạn học đầu bảng của năm trước, người sẽ dẫn dắt tất cả học sinh cao trung tuyên thệ trên sân khấu chính.
Sau khi tiết học thứ hai kết thúc, Trương Chu đưa Lâm Tư Tranh đến giảng đường, "Tư Tranh, các ứng viên nghệ thuật khác đã trở lại. Lâm Yến với Hạ Đình đâu?"
“Cũng hẳn là hai ngày nữa.” Lâm Tư Tranh biết Hạ Đình đã thi xong, hẳn trong studio sắp xếp đồ đạc, cho nên thời gian trở về cũng không hoàn toàn ấn định.
Trương Chu hào hứng nói: "Cuộc họp vận động học sinh nghệ thuật cũng đều ở đây! Sau