Lâm Tư Tranh không biết chuyện gì đã xảy ra với Hạ Đình.
Nhưng ánh mắt Hạ Đình lại như đang thúc giục nàng đi ra khỏi đây.
Ngón tay cầm kem của Lâm Tư Tranh hơi siết chặt, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng động từ bên trong, giống như có người sắp từ trong nhà đi ra.
Nàng rùng mình sợ hãi nhanh chóng trốn đi.
Kem từ từ tan chảy trong nhiệt độ nóng, một lớp nước đọng lại trên thành ngoài của túi, từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
Trái tim Lâm Tư Tranh đập rộn ràng, khiến bản thân phải bám chặt vào tường, cảm giác lúc này giống như một tên trộm nghe ngóng chuyện đang xảy ra trong Hạ gia.
Hạ Đình bị đánh, đây là Lâm Tư Tranh nghĩ.
... Ai đánh cậu ấy?
Nàng biết lúc còn đi học Hạ Đình kiêu ngạo và tàn nhẫn, không ai có thể bắt nạt cô, cho nên nàng tự nhiên nghĩ không ai có thể đánh được Hạ Đình.
Không mong đợi……
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, tim Lâm Tư Tranh lại đau.
Có tiếng giày cao gót, Lâm Tư Tranh nghe thấy có người nói chuyện.
"Biết mình sai ở đâu chưa?"
"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ngươi không được giao du với những đứa du côn ở trường. Ngươi đã lớn rồi, còn khiến ta lo lắng như vậy?"
Lâm Tư Tranh chưa bao giờ nghe thấy giọng nói của Tôn Kiều.
“Ngươi học mỹ thuật? Thật xứng làm con gái của cha ngươi, cái gì cũng giống hắn!” Lời nói của người phụ nữ có chút tức giận, bà đột nhiên bật cười, “Người phụ nữ đó bị bệnh, không thể sống một mình! Đừng để ta càng ngày càng thất vọng về ngươi. "
Giọng nói của Hạ Đình đột nhiên vang lên.
"Xong rồi?"
Lâm Tư Tranh vừa nghe đã kinh hãi, tiếp theo là giọng nói lanh lảnh của người phụ nữ "Quỳ xuống! Ngươi không được phép đứng dậy!"
Hạ Đình đứng dậy, nhìn chằm chằm Tôn Kiều trước mặt, lông mày lạnh lùng như có băng giá. Cô hé môi "Phát điên đủ chưa?"
Đôi mắt cô đầy vẻ mỉa mai, có biểu hiện cố tình nổi loạn ngỗ ngược thuộc ở lứa tuổi này.
Tôn Kiều tức giận, ngay lập tức giáng một bạt tay vào má Hạ Đình, Lâm Tư Tranh đã định lao lên ngay khi bà tát cô.
Hạ Đình bất động thanh sắc nhìn bà, giống như đang xem một trò đùa.
Người đàn bà điên.
Là con gái của bà, cô càng muốn điên hơn.
Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, một bóng người nhỏ bé đứng trước mặt cô. Nàng không cao bằng cô, nàng rất nhỏ nhắn đứng trước mặt cô, nhưng nàng kiên quyết dang tay ra như muốn bảo vệ người phía sau.
Hạ Đình nghĩ nàng đã đi rồi.
Lâm Tư Tranh cố gắng hết sức để ổn định lại giọng điệu của mình, nhìn Tôn Kiều đang ngạc nhiên nhìn nàng, nói: "À ... dì ơi. Cháu tên Lâm Tư Tranh, bạn học cùng trường của Hạ Đình... Sau giờ học, cháu tìm cậu ấy để tự học. Cháu thấy cửa mở nên tự nhiên mà vào."
Hạ Đình nghe thấy run rẩy yếu ớt trong giọng nói của Lâm Tư Tranh, nàng đang sợ hãi.
Chết tiệt!!!!
Cô nghĩ nàng đã rời đi! Tại sao nàng lại trở lại? Tất cả thù địch trong lòng Hạ Đình đều tan biến khi cô ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của Lâm Tư Tranh.
Vẻ mặt của Tôn Kiều nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nhìn bộ dạng của Lâm Tư Tranh là một học sinh ngoan, quả thực khác với đám tiểu quỷ kia.
Giọng nói trở nên nhẹ nhàng "Vậy thì, dì không làm phiền hai đứa học nữa."
Lâm Tư Tranh rụt rè gật đầu, biết Tôn Kiều đang lái xe rời đi, nàng vẫn ở trước mặt Hạ Đình vì sợ Tôn Kiều lại giáng cái tát xuống.
Xe phóng đi.
Lâm Tư Tranh thở phào nhẹ nhõm, quay người lại nói với Hạ Đình: "Hạ Đình, tớ phải về ngay, được rồi, chờ tớ quay lại được không?"
Hạ Đình im lặng, ánh mắt u ám khó phân biệt, khuôn mặt trái hơi đỏ sưng lên.
Lâm Tư Tranh sợ phiền phức, nên xua tay nói: "Tớ đi nhanh thôi! Tớ ở đối diện với cậu, mười phút nữa là được rồi."
Khi nàng giơ tay lên, chiếc túi ni lông rung lên, trên mặt đất nhỏ xuống vài giọt nước, bên trong là kem mềm.
“A… tan hết rồi.” Vẻ mặt Lâm Tư Tranh bực bội trong chốc lát, sau đó lập tức giận nhếch khóe miệng “Không sao, cái này cho cậu. Sau khi đông lạnh có thể ăn".
Lâm Tư Tranh vui vẻ đưa túi.
Trong mắt Hạ Đình không có sóng, nhưng đôi tay buông thõng bên cạnh khẽ siết chặt, giọng nói lạnh lùng cứng rắn: "Cậu đi đi."
Vẻ mặt của Lâm Tư Tranh sững sờ.
“Đi đi.” Hạ Đình cau mày, trong mắt hiện lên vẻ giận dữ “Tôi kêu cậu đi đi, cậu không hiểu sao?
"Hạ Đình..."
Hạ Đình không có biểu cảm gì, mím chặt môi, như muốn niêm phong mình trong giá lạnh.
Lâm Tư Tranh cúi đầu, nhìn vệt nước nhỏ trên mặt đất, xoay người rời đi không nhìn lại.
Ngay cả cái đuôi ngựa cũng không lắc lư nữa, không vui chút nào.
Hạ Đình vẫn đứng trong sân, mấp máy môi khi không còn nàng thấy nữa, nhưng không nói gì.
Không ai nên đến, đừng đến gần con quái vật như cô.
Đặc biệt là tiểu mọt sách này.
Nàng có ý gì, thương hại mình?
Hạ Đình không cần bất cứ ai thương hại, cũng không cần bất cứ ai.
Lâm Tư Tranh chạy về nhà, nghĩ đến lời nói của Hạ Đình, cảm thấy nước mắt không kìm được mà chảy ra, nàng phải chịu đựng trước mặt ba mẹ mình.
Nàng vội vàng gắp mấy ngụm thức ăn, đi vào thư phòng xem sách tư vấn, giấy tờ, tức giận, khó chịu! Hạ Đình, Tớ không quan tâm đến cậu nữa!
Nàng chào hỏi ba mẹ nói cần đi bên kia làm gia sư cho bạn học, Tô Dư cùng Lâm Hải Chính thấy vậy liền yên tâm để Lâm Tư Tranh đi.
Lâm Tư Tranh đặt kem đã tan vào tủ lạnh, khi nàng bước ra ngoài tiểu khu nơi Hạ Đình sống, nàng mua thêm hai hộp nữa.
Lúc nàng quay lại, Hạ Đình vẫn đứng trong sân với tư thế đó, nhưng đầu hơi cúi xuống, trên mặt không thấy rõ biểu cảm.
“Hạ Đình!” Lâm Tư Tranh chạy tới.
Hạ Đình đột nhiên ngẩng đầu, xem ra cô không hy vọng Lâm Tư Tranh thật sự trở lại. Khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô gái nhỏ