Nếu tiết trời hảo, Thương Mặc sẽ đưa Tô Tư Ninh đến trường ngựa để y học kỵ mã. Vốn Thương Mặc nói nếu không có y đi cùng, Tô Tư Ninh không được một mình cưỡi ngựa. Nhưng Tô Tư Ninh nói y sẽ không sao, có thể để tổng quản hoặc Mạch Thanh, Mạch Hồng đi cùng, lặp lại nhiều lần, Thương Mặc nghĩ ngựa cũng dễ bảo, liền kêu Vương Nhị và vài người tới, dặn bọn họ phải xác nhận không có nguy hiểm mới được để Tô Tư Ninh lên ngựa.
Phân phó để ý như vậy vài ngày trôi qua vô sự, nhưng hôm nay bỗng xảy ra sự cố. Một khắc trước, ngựa còn đi chầm chậm, một khắc sau như bị kinh hách, phi như điên, cũng may Vương Nhị kịp kéo dây cương, ông bị lôi đi một đoạn dài, rốt cuộc mới dừng được ngựa.
Cánh tay phải của Vương Nhị bị dây quấn kéo đi đỏ tấy lên, ông dùng tay trái ôm chặt, trên người còn vài chỗ trầy da, chảy máu, dù vậy vẫn chịu đựng đau nhức, ngẩng đầu hỏi Tô Tư Ninh đang mặt mày tái mét:”Tô công tử không việc gì a?”
Mạch Hồng cùng tổng quản chạy tới, đỡ Tô Tư Ninh xuống ngựa. Tô Tư Ninh thở dốc một hồi, khi ổn định tinh thần, lo lắng vô cùng nhìn Vương Nhị:” Ngươi bị thương rồi. Tổng quản, nhanh đi tìm đại phu!”
“Tạ ơn Tô công tử quan tâm.” Vương Nhị gắng gượng mỉm cười.
Tô Tư Ninh hạ mắt, thấp giọng nói:”Đều tại ta….”
“Tô công tử, chúng ta về Tiểu Trúc trước.” Mạch Hồng nói, “Đã có người lo cho Vương sư phó và đi gọi đại phu tới rồi.”
“Đúng vậy, Tô công tử cũng bị kinh hách, ngài về trước đi, ta sẽ đến chỗ đại phu.” Vương Nhị cũng khuyên.
“Người đừng lo, tổng quản sẽ xử lý.” Mạch Hồng nói tiếp “Chúng ta về trước ha?”
Tô Tư Ninh gật đầu, hướng Vương Nhị làm một lễ, mới cùng Mạch Hồng rời bước. Đi được vài bước thì xoay người lại, thấy Vương Nhị đau đến biến sắc. Sau cùng mới nhượng Mạch Hồng dùng lực lôi đi.
Thương Mặc ra ngoài làm việc, sau khi trở về thấy Mạch Hồng Mạch Thanh sắc mặt nghiêm trọng, đứng trong sân. Thấy hắn đến, hai nàng liền bẩm báo qua về chuyện vừa xảy ra, Thương Mặc nghe xong hỏi:”Tổng quản đâu?”
Tổng quản đã phái người đi dò xét.” Mạch Hồng đáp.
Thương Mặc gật đầu, đi một mạch tới phòng Tô Tư Ninh, đẩy cửa bước vào.
Tô Tư Ninh đang ngồi trước bàn, thất thần nhìn chăm chăm chén trà. Thương Mặc đi tới trước mặt, y mới phát hiện.
Thấy y tinh thần không sao, Thương Mặc thở dài ngồi xuống.
“Ngươi có thụ thương không?”
Tô Tư Ninh yên lặng một hồi mới đáp:”Tay trái nhức một chút, Mạch Thanh mới giúp ta bôi rượu thuốc.”
“Vương Nhị không sao, bả vai đã cố định, vết thương trên người đều là bị thương ngoài da. Đại phu đã kê hảo dược, không còn đáng ngại.” Thương Mặc nói.
Nhãn thần thiếu niên rốt cục có chút khởi sắc, nhưng vẫn còn trầm tư.
Thương Mặc nói tiếp:”Sau này không cho phép ngươi cưỡi ngựa một mình.”
Y cũng không phản đối, chỉ gật đầu.
Thương Mặc đưa tay kéo y ngồi trong lòng, xoa đầu y an ủi:”không phải tại ngươi, đừng tự trách nữa.”
Tô Tư Ninh tựa đầu tại hõm vai hắn, cắn môi dưới, không nói lời nào.
————————
Thương Mặc tọa ở đại sảnh, ôm Tô Tư Ninh trong lòng.
Đứng phía dưới là tổng quản và mấy người thuộc hạ. Quỳ giữa đại sảnh là một nữ tử tóc rối tung, trên mặt lộ ra lệ sắc.
Thương Mặc im lặng, người phía dưới cũng không dám nói, cúi đầu suy đoán tâm tư của hắn. Việc ngựa ***g lên bất