Edit: quynhle2207—diễn đàn
Lạc Thủy hoa hoa lệ lệ bị câu nói đầu tiên của Lâm Thủy Chiếu Hoa đè xuống rồi, ảo não thoát khỏi trò chơi. Liếc nhìn đồng hồ đang treo ở trên tường, vẫn chưa tới giờ cơm tối. Liễu Oanh đang ngủ say không biết trời đất gì ở trên giường, Vương Tiểu Du và Tiết Diễm Yến cũng như thường lệ không có ở đây, muốn tìm một người chơi bóng bàn cùng với mình cũng không có, thật buồn mà, nghĩ một chút thì quyết định tới thư viện đọc sách.
Rút quyển sách chuyên ngành cùng với cuốn tập ghi chép, đeo túi xách nặng chịch lên, ra khỏi cửa.
Trước khi chơi trò chơi, thư viện chính là căn cứ địa của cô, cả chương trình học rất vững chắc, trên cơ bản cô cũng không cần phải dậy sớm để học cho kỳ thi cuối kỳ. Sau khi chơi trò chơi, thư viện trở thành căn cứ địa trước kỳ thi cuối kỳ, chỉ có điều từ trước tới giờ, giữa học hành và trò chơi cô đều phân biệt được nặng nhẹ rõ ràng.
Quẹt thẻ thư viện xong, từ từ đi tới chỗ gần cửa sổ ở lầu hai, mở sách ra, xem bản vẽ cơ cấu Gothic 3D trong sách, làm cô nghĩ tới tòa nhà tuyệt vời Diệm Phần Thiên, còn có phòng nhỏ dành riêng cho Nam đại thần lại tương tự như nhà hàng kia vậy? Chẳng lẽ người thiết căn phòng đó cho Nam đại thần cũng đã từng tới nhà hàng này sao?
“Rõ ràng là tới ngồi ngây người ra, còn làm bộ đọc sách.” Đốn Cảnh Nhiên bước tới trước mặt Lạc Thủy, nhìn một hổi rồi đưa ra kết luận.
Đột nhiên trước mắt Lạc Thủy xuất hiện một phiên bản phóng to của thùng rượu, ngay lập tức cô cảm thấy giống như ăn phải ruồi, nhưng mặt không đổi sắc, nhích cái ghế về phía sau một chút: “Cậu ở chỗ này làm gì?”
“Chẳng lẽ mình không thể tới đây?” Đốn Cảnh Nhiên trừng mắt nhìn cô căm tức, kéo ra cái ghế đối diện với cô rồi ngồi xuống.
Tới hơn nửa ngày rồi mới hỏi, không phải là đã quá trễ rồi hay sao?
Lạc Thủy liếc mắt nhìn anh, anh mặc một chiếc dệt may màu vàng nhạt cổ chữ V, lộ ra xương quai xanh thật mỏng, thật sự rất thu hút, làm cho người ta không nhịn được mà nghĩ ngợi lung tung, nếu trong truyện BL, người này chắc chắc là một tiểu thụ cực phẩm rồi.
Cô chỉ quyển sách: “Chỗ này là thư viện.” Thứ người như thế sẽ nề nếp nghiêm chỉnh tới đây đọc sách sao? Có quỷ mới tin.
“Mình biết chữ.” Ánh mắt của Đốn Cảnh Nhiên từ trong đống sách lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó là hài lòng, đưa tay vuốt tóc.
Lạc Thủy nhìn cái bộ dáng thối tha kia, nhanh chóng nói nhỏ để tránh mọi người chú ý hơn: “Mình còn tưởng là cậu đã bị mù chữ lâu rồi chứ, thế mà Đốn đại thiếu lại không chê chen chúc à?”
Quả thật là kỳ tích, hồi còn học trung học, theo như phân bố chỗ ngồi thì cái tên họa thủy này có diễm phúc được ngồi cùng bàn với hoa khôi của lớp, kết quả không tới hai ngày thì hoa khôi của lớp đành phải xin đổi chỗ, khóc lên khóc xuống với chủ nhiệm lớp, làm cho chủ nhiệm lớp giận đến không chịu nổi, mắng tên họa thủy này ngay trước lớp. () Tên họa thủy cũng không thèm ngẩng đầu lên, ung dung nói rằng cô ta mập như vậy thì không có lỗi, nhưng lại đẩy anh ra thì chính là cô ta sai. Cả lớp cười ầm lên, chủ nhiệm lớp mặt đen thui đành để cho anh ngồi một mình ở bàn cuối cùng, ngồi chỗ đó luôn cả ba năm.
Ở đây nhiều chỗ ngồi như vậy, lại cố tình chạy tới đây giành với cô.
Đốn Cảnh Nhiên Phần thành thật nghiêm túc trả lời: “Đâu có, được chen chúc cùng một chỗ với cậu là phúc khí của mình rồi.”
Lạc Thủy bị anh ta làm cho sặc, cứ theo nguyên tắc ‘địch không động, ta không động’, tiếp tục xem sách.
Ngược lại Đốn Cảnh Nhiên lại tự ngồi cười một mình, cũng không quan tâm bị người ta chú ý, tiện tay rút hai cuốn sách từ giá sách ở sau lưng. Vừa cuối đầu thì đã thấy gương mặt nho nhỏ của cô, hơi nghiêng một chút, một bên mặt bị cổ áo khoác Lưu Tô che khuất, hàng lông mi vừa dài lại vừa đen, giống như một hàng lông vũ mượt mà, chỉ cần chớp khẽ một chút, đã làm cho lòng anh cảm thấy như có có một cái gì kỳ lạ, nhồn nhột lướt qua.
Anh kiềm chế mình muốn chạm hàng lông vũ đó, kích động hỏi cô: “Đi đâu ăn cơm tối?”
Lạc Thủy ngẩng đầu nhìn anh, khẩn trương nắm túi tiền nhỏ của mình: “Hôm nay mình chỉ mang theo phiếu cơm thôi.”
Ngụ ý là cô chỉ có thể ăn ở căn tin thôi, Đốn họa thủy này nghe hiểu ý cô chứ nhỉ?
Đốn Cảnh Nhiên nhìn vẻ mặt khẩn trương của cô, vừa buồn cười lại không biết phải làm thế nào, móc ra phiếu cơm, vỗ lên bàn, hào khí ngút trời: “Căn tin vậy!”
Lạc Thủy thở phào một cái, lại cảm thấy không đúng lắm, hỏi anh: “Giai lệ hậu cung của cậu đâu rồi?”
Đốn Cảnh Thiên nhìn chằm chằm thẳng vào mắt cô, nhìn cho đến khi cô bắt đầu sợ hãi: “Còn không phải ở đây sao.”
Cô quay đầu lại nhìn, không có ai, lại nhìn xuống người mình, cầm lên cuốn sách hướng dẫn đập lên đầu của Đốn Cảnh Nhiên, giai lệ cái đầu anh.
Đốn Cảnh Nhiên nhẹ nhàng linh hoạt tránh được, nhìn cô cười cợt.
Ngay lập tức tiếng ho khan không thích hợp vang lên chung quanh, ai cũng hiểu hai người này xảy ra chuyện gì, ở nơi công cộng mà lại liếc mắt đưa tình. Lạc Thủy nhận được những ánh mắt không tốt từ xung quanh, bất đắc dĩ, thu dọn sách vở vào trong túi xách, bước nhanh ra ngoài.
Đốn Cảnh Nhiên cười gượng hai tiếng liền đuổi theo cô sát nút, kéo ống tay áo cô lấy lòng: “Đừng giận, đừng giận mà, đại gia mua cơm cho Đai bạch thỏ cậu nha.”
Lạc Thủy quay đầu lại, một bộ dáng vui vẻ, cười tươi giống như đã lượm được tiền, miệng nhếch lên, lông mày cong cong, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào, Đốn Cảnh Nhiên không nhìn thấy được nét quỷ dị trong đôi mắt, cũng vui vẻ theo.
Dĩ nhiên ở trong mắt người khác thì đây là một cặp trai xinh gái đẹp, đang thâm tình nhìn vào mắt nhau, trên gương mặt là hạnh phúc.
Đi tới chỗ cách xa thư viện một chút, Lạc Thủy nhanh chóng kéo tay của Đốn Cảnh Nhiên bẻ quặt về sau lưng, trên mặt là nụ cười gian: “Muốn cùng đại gia ăn cơm, vậy thì phải xếp hàng trước.”
Đốn Cảnh Nhiên dở khóc dở cười, (quynhle2207**) sớm biết vậy đã đi học Judo, một người đàn ông như anh không thể ỷ mạnh mà chống cự thô bạo được, đánh giá tình hình hiện tại, chỉ đành cuối đầu nhận lỗi: “Lỗi của mình, là lỗi của mình, không nên mua cơm cho Đại bạch thỏ.”
Lạc Thủy vừa dùng lực, Đốn Cảnh Nhiên bị đau la oai oái, cô ghé ghé vào bên lỗ tai anh, nhỏ giọng nói, tràn đầy ý đe dọa: “Cậu nói gì? Hả?”
“Nên hẹn trước,
van xin ngài cho một mình cơ hội để ăn cơm chung.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Cậu là đại gia, cậu chính là đại gia.”
Lạc Thủy gật đầu thoả mãn, buông tay ra, đập xuống thêm hai cái.
Cô chưa bao giờ biết rằng thì ra dùng võ lực lại có hiệu quả như vậy, phải dùng chiêu này để đối phó với tên Đốn họa thủy này, để coi anh còn kiếm chuyện với cô nữa không. Nhìn dáng vẻ ủ ê của anh, tâm tình của cô cũng thật thoải mái, hào phóng đồng ý cho Đốn họa thủy một cơ hội được ăn cơm chung.
Hai người đi lấy cơm rồi ngồi xuống ở góc nhà ăn, thái độ của Đốn họa thủy rất khác thường, phải nói là chững chạc khác thường.
Không thể nào, không lẽ đã chạm vào lòng tự ái của Đốn họa thủy rồi hả? Bất chợt Lạc Thủy cũng cảm thấy hình như mình làm hơi quá, trước mặt mọi người, lại đi vặt lông của con khổng tước này, con khổng tước này sẽ buồn bực chết mất thôi.
Chọt chọt vào cánh tay của Đốn họa thủy, thận trọng xem xét sắc mặt gây họa của anh, cũng không đến nỗi u ám lám, nhiều lắm chỉ là một chút mù mờ, chẳng lẽ đây là sự yên tĩnh trước cơn bão táp?
Đốn Cảnh Nhiên từ từ mở miệng: “Không học Judo là sai lầm lớn nhất của mình, quả nhiên một bước sa chân trở thành mối hận thiên cổ.”
Lạc Thủy buồn cười, an ủi anh: “Dựa vào trí thông minh của cậu, chắc bây giờ học vẫn còn kịp.”
Đốn Cảnh Nhiên cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó thì cười chói lọi như một đóa hoa sen, vốn lông mày đang nhăn lại cũng vì nụ cười này mà giãn ra hòa vào tóc mai: “Đúng vậy.”
Lạc Thủy chắc lưỡi, không ngờ Đốn họa thủy này còn có khả năng thay đổi sắc mặt nhanh như vậy.
“Hiện giờ cậu đang học ở đâu?”
Họa thủy à, anh nói thiệt hay giả vậy?
“Võ quán ở trên đường Hành Sơn.”
“A, lớp của cậu học thứ mấy?”
Lạc Thủy nghi ngờ nhìn Đốn họa thủy, người kia cũng không tỏ vẻ gì, không thể làm gì khác hơn đành phải trả lời: “Buổi tối ngày thứ năm.”
“Bản tin thời tiết thông báo, buổi tối ngày thứ năm này sẽ có bạch mã hoàng tử tới đón cô.”
Lạc Thủy liếc mắt khinh bỉ: “Tôi cũng không muốn dự báo thời tiết của thứ năm tuần sau sẽ trở thành có một sinh viên đại học nữ bị một đám nữ sinh vì yêu mà không được, đánh hội đồng tới chết.”
Đốn Cảnh Nhiên bật cười: “Vậy thì chàng hoàng tử kia khiêm tốn một chút vậy, không cỡi bạch mã.”
Lạc Thủy nắm chặt tay: “Không được, trừ khi là hoàng tử muốn biết quan tài của mình có nắp trượt hay nắp đậy.”
“Chuyện cười này nhạt quá.”
Lạc Thủy cười âm hiểm: “Ai nói với cậu đây là chuyện cười?”
Đốn Cảnh Nhiên kinh ngạc, (d/đ/le/quy/đon) từ lúc nào thì Lạc Thủy trở nên âm hiểm xảo trá, nhanh mồm nhanh miệng như vậy?
Lạc Thủy coi thường anh, tiếp tục múc cơm, đem thịt viên coi như là gương mặt của Đốn Cảnh Nhiên, nhai ngấu nghiến.
“Chỉ ăn cơm thôi mà sau lại hung dữ vậy, làm mình ăn cũng không thấy ngon.” Đốn Cảnh Nhiên bỏ đũa xuống.
Lạc Thủy xém chút nữa là bị nghẹn, rõ ràng đến vậy hả trời, nhìn đống đồ ăn hầu như anh chưa thèm đụng qua ở trên bàn, nói hả hê: “Đáng đời, cho cậu đói chết luôn đi, để có thể giúp đỡ cho người dân ở Cam Túc.”
“Minh chưa bao giờ biết cậu lại độc ác như vậy.”
“Giờ phát hiện cũng chưa muộn nha.”
“.......”
Tự động che giấu N tia sáng màu hồng đang lấp lánh chung quanh mình, coi như bữa cơm này cũng ăn được yên ổn đi.
Còn chưa đi ra khỏi nhà ăn, điện thoại di động trong túi xách liền vang lên, Lạc Thủy lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra. Giọng nói lớn tiếng của Tiết Diễm Yến làm cho Lạc Thủy không thể không đưa điện thoại di động ra xa lỗ tai một chút.
“Thế mà cậu lại ở sau lưng mình mà đi hẹn hò với Đốn đại soái ở căn tin hả?” Tiết Diễm Yến nghiến răng nghiến lợi nói: “Là ai đã xúi giục cậu, sai khiến cậu vứt bỏ bọn mình không thèm để ý tới vậy?”
Lạc Thủy ê răng: “Đại mỹ nữ Diễm Yến à, mình sai rồi, muốn ăn gì, tiểu nhân sẽ mua giúp ngài.” Trong lòng cô cũng lấy làm kỳ lạ, tại sao cô ấy biết, chút nữa về phải hỏi rõ ràng mới được.
Sau đó thì nghe tiếng nói chuyện của Diễm Yến cùng với Lưu Oanh.
“Hai phần Đệ nhất miến chua cay Trùng Khánh ở Tây Nhai và Lạt Ma Thang của nhà ăn Vương Ma Tử ở phố Đông.” Tiết Diễm Yến cười hả hê.
“Chị hai à, không cần chơi mình như vậy chứ.” Phố Đông cùng Tây Nhai cách cả cái trường học đó.
“Cậu biết cái gì, đây là mình tạo cơ hội cho hai người đó.”
Lạc Thủy chỉ đành vội vàng chấp nhận, cúp điện thoại, tiết kiệm được những lời Diễm Yến đang lải nhải.
Nghĩ tới căn tin nằm gần ở phố Đông hơn, vậy thì đi phố Đông mua Ma Lạt Thang trước.
Kết quả vừa mới quay đầu, ngoài dự liệu đã thấy bóng người vàng nhạt: “Ặc, sao cậu còn ở đây?”
“Cũng cực khổ cho bạn cùng phòng của cậu tạo cơ hội như vậy.” Đốn Cảnh Nhiên cười nói: “Không thể lãng phí được.”
Chút xíu nữa là Lạc Thủy hộc máu, Tiết Diễm Yến đáng chết này, lần sau nếu dám nói lớn như vậy, để coi cô sẽ cho cô ấy ăn cái gì.
“Nói rất đúng, thời gian của cậu quý báu như vậy làm sao có thể lãng phí chứ.”
“Tôi có nhiều nhất chính là thời gian.”
Tác giả có lời muốn nói: Hoan hô. Oh la la, nữ vương Diễm Yến của nhà chúng ta, rất thích lải nhải.