Nhược Thủy Cửu Khanh

Chương 54: Trình tự tiêu chuẩn . . .


trước sau

Edit: quynhle2207—diễn đàn

Xuống tay vừa ngoan vừa chuẩn, không có nửa điểm kéo dài.

Đối thủ bị chế phục rất nhanh, rên lên một tiếng, bị Lạc Thủy đá một cước vào ngay bụng. Sau đó thì bay lên đá thêm một cước nữa vào ngay hạ bộ, bất cứ lúc nào, không cần phải nói chiêu này luôn có hiệu quả nhất.

Xoay người thật nhanh, xông vào phòng nghỉ, lùi lại hai bước, mượn sức tựa vào vách tường sau lưng, dùng hết hơi sức toàn thân, đạp một cước vào cánh cửa phòng nghỉ, cũng may là cánh cửa gỗ này chỉ sử dụng loại khóa thông thường, nếu như là cửa chống trộm, hay loại cửa thủy tinh công nghiệp, thì cho dù có chết cũng đạp không ra.

Cánh cửa bị một sức mạnh to lớn đạp văng ra.

"Diễm Yến!" Lạc Thủy nhanh chóng chạy vào, sợ gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

"Lạc Thủy, mình không sao." Không giống như Lạc Thủy luống cuống lo lắng, Tiết Diễm Yến ngồi yên ở trên ghế, giọng nói rất bình tĩnh.

Lạc Thủy cũng yên tâm, Diễm Yến nói không có việc gì, thì khẳng định là không có việc gì. Mặc dù bình thường Diễm Yến luôn mang khí chất Vương Bát rất lớn, nhưng thời điểm mấu chốt cũng không giống như xe bị tuột xích, gặp phải chuyện lớn lại vô cùng bình tĩnh.

Đưa mắt nhìn xuống, một cây dao gọt trái cây đang để ngay thắt lưng của Tiết Diễm Yến, sau lưng chính là người đàn ông vừa rồi kéo Tiết Diễm Yến đi.

Mặc dù không rõ ràng mục đích, nhưng có thể khẳng định một chuyện, đó là tạm thời không có gì nguy hiểm.

Lạc Thủy tiến lên phía trước một bước, ngay lập tức dưới bàn chân truyền đến cơn đau thắt lại, cúi đầu nhìn thử, thì ra trên mu bàn chân đã bị sưng đỏ thật lớn rồi. Cô cũng không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn bình tĩnh bước qua.

Nàng đưa ánh mắt nhìn về phía người đàn ông, lạnh lùng nói: "Nói đi, muốn như thế nào?"

Tên côn đồ mặc đồng phục màu trắng mới vừa bị Lạc Thủy đánh bại ôm hạ bộ đi vào, /ddlequydon/quynhle2207/ tiện tay kéo qua một cái ghế, ngồi xuống, nhe răng trợn mắt nói: "Chỉ muốn các người ngây ngốc ở trong này một lúc, tới giờ thì tự nhiên sẽ thả cho các người đi.”

!@#$%$@, thiếu chút nữa là bị con nhóc này đá đến nỗi đoạn tử tuyệt tôn luôn rồi, thật độc ác mà. Nếu như không phải là khoản tiền kia nhiều, quả thật bọn họ không muốn làm chuyện này chút nào, con mẹ nó, còn tưởng được chơi đùa, đây là bị chơi đùa có được không?

Con bà nó, bộ dạng hai con bé này lớn lên cũng đủ xinh đẹp, đáng tiếc không phải chuyện của bọn họ. Ai kêu hắn ta có thằng bạn như heo, thật là một tên cặn bã, cầm dao đứng thẳng tắp ở đó làm gì? Bọn họ cũng đã đánh một hồi ở bên ngoài rồi, còn nó thì cái lông gì cũng không làm, chỉ cầm dao kề vào cổ con bé, nhìn thử xem làm sao con bé thoát được, quả thật không có đạo lý mà!

Hắn ta trợn mắt, hung ác nhìn người đàn ông cặn bã kia, ý bảo hắn ta động thủ. Kết quả người đàn ông cặn bã kia bất đắc dĩ lắc đầu.

!@#$%$@, có ý gì? Không có năng lực à? Thật làm hắn ta đủ đau trứng mà, khỏi phải nghĩ đến nữa rồi, đợi đến giờ lấy tiền vậy.

Đôi mày thanh tú của Lạc Thủy không khỏi nhíu lại, liếc nhìn mũi dao lạnh lùng, kéo một cái ghế qua ngồi xuống, cặp mắt híp lại, tại sao mọi chuyện trước sau đều trùng hợp vậy?

Lạc Thủy và Tiết Diễm Yến chỉ là những người con gái bình thường, hầu hết mỗi ngày chỉ tiếp xúc với đa số là học sinh, cũng không có khả năng kết thù với ai.

Nhìn một lượt hai người trước mắt, rõ ràng cho thấy đây là đám côn đồ trong xã hội, không giết người, không giựt tiền, không cướp sắc, thì chỉ có một khả năng, chính là nhận tiền làm việc.

Biết rõ hành tung của các cô, lại lựa lúc này mà giữ bọn họ lại, chỉ có một giải thích: không muốn cho cô tham gia thi đấu mà thôi.

Nghĩ tới đây, Lạc Thủy thật muốn ngửa mặt lên trời mà cười to.

Không muốn cô tham gia thi đấu, còn có ai? Còn có thể là ai? Không phải chỉ có một mình Thanh Thanh Tiểu Mễ hay sao? Chỉ vì một trò chơi lại có thể sử dụng thủ đoạn đê hèn như vậy, cũng quá buồn cười đi.

Nếu như cô không thể tự vệ, không có học Karate, đại khái họ có thể an toàn ngồi ở chỗ này hay không cũng là một vấn đề.

Làm sao đoán được Lam Khanh có đi tìm bọn cô hay không? Còn có thể tìm được hay không? Điện thoại di động còn rơi trên hành lang, không có cơ hội nào để có thể liên lạc được với bên ngoài. Khí thế kiêu ngạo tận trong xương tủy của Lạc Thủy dâng lên, kiên quyết không muốn để cho gia tộc Thanh Thanh được như ý, tại sao lại làm lợi cho bọn người đê hèn như bọn họ?

Cửa đã bị đóng.

Trong phòng rất yên tĩnh, không ai nói gì.

Không biết qua bao lâu.

Dường như thời gian trôi qua rất chậm.

Lạc Thủy và Tiết Diễm Yến liếc mắt nhìn nhau.

Tiết Diễm Yến cúi đầu, cái ghế nhích về phía sau một chút, nghiêng người cúi xuống kéo hàng nút trên ống quần, (quynhle2207/le/quy/don) người đàn ông sau lưng cô ấy cũng cảnh giác nhìn theo động tác của cô ấy đến mắt cá chân. Tiết Diễm Yến cởi nút, đưa chân ra, khẽ xoa mắt cá chân, chân Diễm Yến trắng nõn, những ngón chân tuy mảnh khảnh nhưng vẫn lộ ra vẻ mũm mĩm hồng hào, trên chân còn lộ ra chỗ bị máu ứ, có lẽ lúc nãy lôi kéo không cẩn thận bị đụng vào đâu đó.

Sau một giây trầm mặc, khóe miệng của cô bất chợt nhếch lên, lộ ra một nụ cười quỷ quyệt, trong mắt lóe lên một chút ánh sáng, chỉ trong nháy mắt, ăn ý nắm được bàn tay của Lạc Thủy đưa ra, mượn sức nhào về phía cửa.

Hầu như cùng lúc đó, tay trái Lạc Thủy cầm một cái ghế lên, hung hăng đập về phía của người đàn ông đang cầm dao gọt trái cây, người đàn ông kêu lên một tiếng, ôm đầu ngã ầm xuống đất.

Không kịp nghĩ ngợi gì, theo trực giác Lạc Thủy dùng thân mình để cản trở tên côn đồ áo trắng lại, để Diễm Yến dễ dàng chạy trốn, vì không kịp né tránh, Lạc Thủy bị người đàn ông áo trắng đánh một đấm thật mạnh vào bụng, Lạc Thủy đau đớn che bụng lại, liên tiếp lùi về phía sau.

Cửa lại bị đạp mạnh một lần nữa, Lam Khanh ôm lấy Lạc Thủy, giữa hai lông mày đều là yêu thương và tự trách, lại lạnh lùng sắc bén như dao, bắn về phía tên đầu sỏ gây chuyện, cũng liếc nhìn người đàn ông đang nằm ôm đầu rên rỉ trên mặt đất, ngay sau đó A Đông chạy vọt vào.

Lam Khanh cởi áo khoác xuống, bao lấy cô, không coi ai ra gì, nhẹ nhàng vén những lọn tóc đã bị mồ hôi làm ướt trên mặt Lạc Thủy ra, ôm Lạc Thủy thật chặt, nói đầy vẻ tự trách: "Thật xin lỗi, Lạc Thủy, anh đã tới trễ."

Lạc Thủy lắc đầu, dựa vào trong ngực anh, tìm một vị trí thích hợp: "Không có, anh tới vừa đúng lúc."

Vừa đúng lúc cô sắp sửa không thể chống đỡ nổi nữa, có một người ôm trong lòng làm cho người ta cảm thấy ấm áp. Vừa đúng lúc cô không giải quyết được vấn đề, anh đã tìm được cô.

Động tác của Lam Khanh dịu dàng lưu luyến, toàn tâm toàn ý, nhưng trong mắt của người đàn ông áo trắng cũng chỉ có sự sợ hãi sâu sắc mà thôi, quanh người anh lan tỏa ra khí thế lạnh lẽo, tàn nhẫn hết sức mạnh liệt, làm cho hắn ta không khỏi chấn động.

Lạc Thủy: "Diễm Yến không sao chứ?"

Lam Khanh sửa sang quần áo ngay ngắn lại thay cô: "Không có gì, đang ở cùng một chỗ với A Bắc."

Cuối cùng, trong đôi mắt của Lam Khanh thoáng qua một chút tức giận, vỗ vỗ vai A Đông: "Thần Ninh, giao cho cậu." Sau đó ôm Lạc Thủy đi ra ngoài.

Lạc Thủy mềm mại ở trong lòng anh, nghe được tiếng tim anh đập thật mạnh, chỉ cảm thấy yên tâm, giống như mọi chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mộng hết sức bình thường.

Đưa tay vòng qua cổ anh, kêu tên anh: "Lam Khanh."

Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh như vậy, Lam Khanh, Lam Khanh, đầu lưỡi uốn cong uyển chuyển, âm thanh cuối cùng vẫn còn đọng lại trong miệng, dư âm kéo thật dài.

Lam Khanh ôm chặt cô: "Lạc Thủy, anh ở đây, có phải bụng rất đau không? Chúng ta đi bệnh viện ngay bây giờ, đừng sợ, không có việc gì."

Lạc Thủy nhìn bộ dáng khẩn trương của anh, bật cười ‘xì’ một tiếng: "Lam Khanh, em không sao, thật mà, không gạt anh đâu, thi đấu xong rồi sao? Em muốn thi đấu, không để bọn họ có lợi
như vậy. Mấy người ‘Bỉ Niên Phù Hoa’ đều tới cả rồi, bọn em còn phải tụ họp đó.”

"Không được, đi bệnh viện trước đi, ngoan nào."

Lạc Thủy giùng giằng nhảy ra khỏi ngực anh, quơ tay múa chân, ý bảo thật sự mình không có việc gì cả: “Không cần, không muốn, em muốn đi thi đấu."

Lời vừa ra khỏi miệng, Lạc Thủy có chút ý thức được giọng nói của mình nũng nịu, đây là cô đang làm nũng với đại thần! Ông trời ơi, cho cô một đao bổ làm đôi luôn đi, Lạc Thủy yên lặng rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm hoa văn trên sàn nhà bằng gỗ, không nhúc nhích, lại không dám ngẩng đầu.

Lam Khanh nghĩ cô tức giận, đi nhặt đôi giày ở cách đó không xa, ngồi xổm xuống mang lại giày cho Lạc Thủy, bất đắc dĩ than thở: "Thi đấu gần kết thúc rồi, A Tây thế em đi thi đấu rồi.”

Lạc Thủy hết hồn, nhanh chóng rút đôi giày từ trong tay đại thần, tự mình mang vào, bởi vì dáng vẻ của đại thần cầm giầy ngồi xuống mà đầu óc có chút bất ngờ: "Hả? A Tây đi thi đấu thay cho em sao?”

Lam Khanh gật đầu, khóe miệng cong lên, dường như đột nhiên nghĩ đến chuyện gì rất vui: "Đi coi một chút cũng tốt."

Lạc Thủy nghĩ đến khuôn mặt thích hợp hóa trang thành cả nam lẫn nữ của A Tây, trong đầu chợt lóe lên cái gì đó, cô vui sướng kéo Lam Khanh đi nhanh về phía sảnh lớn.

Lam Khanh cũng bị lây sự vui vẻ của cô, đường cong trên gương mặt cũng dần dần dịu đi, chỉ có ánh mắt vẫn còn chút hung dữ, quay đầu lại đưa mắt nhìn, A Đông đứng ở cửa hướng về phía anh làm một động tác tay, ý bảo anh cứ yên tâm.

Lúc này anh mới hơi yên tâm một chút, trở tay kéo Lạc Thủy, đi về phía sảnh lớn.

Lúc này, thi đấu đã sắp kết thúc.

Lạc Thủy rướn cổ lên thấy trong đại sảnh không còn chỗ ngồi, tiếng vỗ tay như sấm. Ánh đèn đột nhiên lại mờ dần, tiện thể nhìn sang, màn che trên khán đài chậm rãi kéo ra, một cô gái cao gầy đi ra, cô ấy ngượng ngùng cúi đầu, cây quạt tròn trong tay quạt tròn che nửa mặt, nhẹ nhàng cúi đầu.

Không khí ở hiện trường lập tức dâng lên □.

Cô gái này đứng yên ở chính giữa khán đài, *quynh*le2207** giống như U Lan trong đêm tối, tỏa ra mùi hương thoang thoảng sâu kín, hấp dẫn tất cả ánh đèn flash cùng ánh mắt của mọi người. Chỉ đơn giản nhìn dáng người tao nhã cùng một nửa bên mặt, còn có một bên thân hình mềm mại bày ra.

Cô ấy mặc một chiếc sườn xám in hoa tinh xảo, cặp chân trần hơi lộ ra bên ngoài, chân mang giày cao gót màu đen, bước từng bước nhỏ đi về phía trước, cô chỉ bước đi về phía trước, dáng vẻ thướt tha, mềm mại, tiêu sái, đã có thể làm cho những người ở đây không dám thở mạnh, phải động lòng mà ngước nhìn.

Lam Khanh thấy Lạc Thủy nhìn không chớp mắt, bật cười, dẫn cô đi về phía bữa tiệc dành cho khách quý.

Dĩ nhiên Lam Khanh biết đó là A Tây, là A Tây giả làm con gái. Mặc dù đã sống chung lâu ngày, nhưng bây giờ nhìn cậu ta hóa thân thành một cô gái Thượng Hải cổ điển xinh đẹp, một cái nhăn mày, một nụ cười đã có thể đầu độc ngàn vạn người, âm thầm nổi hết da gà.

Cô gái chậm rãi đi tới trước khán đài, thản nhiên thu lại cây quạt tròn trong tay, mọi người đều không thể chờ đợi,  nhanh chóng tiến lên, tròn mắt nhìn cho rõ nửa khuôn mặt còn lại, đợi đến khi ánh đèn chiếu tới trên gương mặt cô gái, thì cô ấy đã cuối người xuống, linh hoạt nhảy múa.

Ánh mắt cô gái lúng liếng đưa tình, tư thế xinh đẹp, thân hình biến ảo muôn vẻ, mặc sườn xám, lại nhảy một điệu nhảy mềm mại như vậy, mang theo một vẻ đẹp cấm dục, làm cho Lạc Thủy cũng trợn to hai mắt, vòng eo như vậy làm sao có thể uốn thành dạng kia được.

Xoay người, xoay người, lại chuyển qua.

Cuối cùng, dùng một chân để chống đỡ, làm một động tác có độ khó rất cao đó là nghiêng thân thể về phía trước, giữ vững như vậy.

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm tại hiện trường.

Người dẫn chương trình đi lên trước: "Cám ơn phần biểu diễn đầy phấn kích của vị tuyển thủ cuối cung của chúng ta, Lạc Thủy.”

Tay Lạc Thủy dừng lại giữa không trung, mặt đen như than: "Chuyện này...... Có phải..... A Tây không?"

Lam Khanh gật đầu một cái, chỉ cười không nói.

Ngay lập tức Lạc Thủy có một loại cảm giác xuyên không, cô gái ở trên khán đài với nét mặt tươi cười xinh đẹp như hoa kia lại là A Tây.

"Cậu ấy......" Lạc Thủy ngẩn người một chút: "Thật sự là A Tây sao?"

Một người đàn ông có thể múa một điệu diêm dúa lộng lẫy như vậy, còn có thể múa hay đến nổi mê hoặc lòng người tới cỡ đó, chuyện này, là A Tây à? A Tây sao? Lưu Chi mất đi đã không còn là vấn đề nữa rồi? Trời ạ, chuyện này là như thế nào?!

Lam Khanh giả vờ ho một tiếng: "Bây giờ cậu ấy là Lạc Thủy."

Khụ khụ, cơ hồ là Lạc Thủy muốn vọt thẳng dậy từ trên ghế, đúng, đúng, trên đài là Lạc Thủy, cẩn thận nhìn chung quanh một vòng, cũng may những người bên cạnh cũng sửng sốt ngây ngẩn nhìn chằm chằm võ đài, không ai chú ý tới cô, rụt cổ lại, dựa người về phía  bên Lam Khanh.

Đột nhiên có người vỗ vai của cô, Lạc Thủy có tật giật mình ngẩng đầu.

Tiết Diễm Yến nở ra một nụ cười thật tươi, không biết từ đâu lấy ra một cành hoa đưa cho cô bằng hai tay: "Tặng cho nữ anh hùng anh dũng vô địch!"

Ngay lập tức Lạc Thủy bị đông cứng thành tượng đá, hồi lâu mới hồi hồn: "Xem ra thật sự cậu không sao cả.”

Tiết Diễm Yến đặt mông ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, bắt đầu thả rắm: "Tất nhiên, chị đây là người bình thường à?"

Lạc Thủy nhìn A Bắc với sắc mặt xám xịt bên cạnh Diễm Yến khẽ cười, coi như là chào hỏi, lắc đầu nguầy nguậy: "Hai loại người, là hai loại người."

Tiết Diễm Yến nhích lại gần, ghé sát lỗ tai Lạc Thủy nói: "Tiểu Thủy à, mình nói cho cậu nghe, mới vừa rồi đem mấy tình tiết cẩu huyết trong tiểu thuyết ra thí nghiệm, không ngờ lại có tác dụng."

Lạc Thủy không hiểu: "Tình tiết gì?"

"Lúc tên côn đồ thiểu não kia định cởi quần áo của mình ra, [quynhle2207-dd.le.quy.don] mình đã dứt khoác cởi luôn áo khoác xuống, nói với hắn ta rằng muốn bao nhiêu thì sẽ được bấy nhiêu, kể từ khi chị đây bị mắc căn bệnh kia thì đã bị cấm dục lâu rồi."

Trên trán Lạc Thủy lặng lẽ hiện lên ba đường vạch đen, không phụ sự mong đợi của mọi người, rất được, rất cẩu huyết.

Nhưng mà vẫn còn một vấn đề nữa, Lạc Thủy khiêm tốn thỉnh giáo: "Làm sao cậu biết hắn ta muốn cởi quần áo của cậu ra?"

Diễm Yến dùng ánh mắt như đang nhìn người ngoài hành tinh nhìn Lạc Thủy chằm  chằm: "Đây là trình tự tiêu chuẩn mà!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện