Edit: quynhle2207
Không biết ở Phổ Đà sơn nhiều nhất chính là bọn lừa đảo à......
Tinh Thần đau trứng nhìn vẻ mặt khổ sở như bị táo bón của mọi người muốn nói lại thôi, ngắt lời: "Ăn đi, ăn đi."
Cây Gai Đau phụ họa: "Vú em không đến được làm mình cảm thấy mất mác quá đi."
"Rốt cuộc là Vú em bận việc vớ vẩn gì vậy?" Lão Nạp oán trách.
Lâm Uyên: "Nghe nói vú em muốn đi dạy ở chi nhánh Tây Bộ."
Lão Nạp: "Như vậy còn không phải là không thể chơi trò chơi được nữa sao? Đi dạy chỗ nào? Tôi sẽ đóng góp mấy máy vi tính qua đó.”
Cây Gai Đau: "Vú em dư ‘sữa’ quá nhiều phải không? Chăm sóc chúng ta còn chưa đủ, còn muốn đi chăm sóc đám nhóc ở Tây Bộ à, không biết nghĩ sao nữa?”
Quả Táo Nhỏ: "Vú em là giáo viên hả?"
Lâm Uyên lắc đầu: "Vú em làm công trình môi trường."
Suy nghĩ của Lạc Thủy bay xa.
Mà suy nghĩ cẩn thận, ba mẹ cô đi dạy ở chi nhánh Tây Bộ ròng rã ba năm rồi, Tây Bộ là một thị trấn nhỏ nơi biên giới, không có người nào có điện thoại, ở tại nơi đó lại càng không có tín hiệu điện thoại di động.
Trong suốt thời gian này chỉ nhận được mấy cuộc điện thoại của ba mẹ thông báo đã đến nơi, hay báo bình an vào dịp năm mới mà thôi. Lạc Thủy biết ba mẹ của cô phải đi xa như thế nào mới có thể gọi được một cuộc điện thoại, thậm chí ở nơi đó cũng không có cách nào nhận được thư từ cả.
Không biết bây giờ bọn họ có khỏe không? Không biết bọn họ có nhớ cô hay không? Thậm chí có lúc cô cũng không thể nhớ được hình dáng của bọn họ nữa.
Lạc Thủy không biết vì cái gì mà bọn họ có thể yên tâm về cô như vậy, để cô tự sinh tự diện trong đại học, cô có thể hiểu bọn họ, cũng rất khâm phục họ, có một ý chí kiên định đi tìm kiếm giấc mơ của mình, không bị ảnh hưởng bởi nghèo khó hay sang giàu.
Cô biết mẹ cô cũng không dễ dàng gì, hầu như là bị bạn bè xa lánh, trao cả cuộc đời mình vào tay một người đàn ông xa lạ, thì phải cần có dũng khí và một tình yêu mãnh liệt như thế nào.
Lạc Thủy không tưởng tượng được mẹ cô khi nhìn thấy Lam Khanh sẽ có suy nghĩ hay phản ứng như thế nào, ừm, cô nghĩ nhiều quá.
Chuyện đó, <diendanlequydon.quynhle2207> tại sao mẹ cô lại gặp Lam Khanh được.
Trong ngực Lạc Thủy chợt căng thẳng, cô mới hai mươi hai tuổi nha, tuổi trẻ quý giá, phi phi, không cần suy nghĩ nữa, có hay không đều được.
Một bữa cơm, trong lúc mọi người đang nghĩ tới Vú em cứ như vậy trôi qua.
Lão Nạp vỗ bàn, muốn mọi người tới ở lại nhà của anh ta: “Có hai phòng, nam một phòng, nữ một phòng.”
Lâm Thủy sờ cằm: "Lão Nạp, tài sản này của cậu là hợp pháp phải không?
"So với tôi, nhà cửa đã được hợp pháp rồi, cứ yên tâm mà ở.” Nói xong, Lão Nạp vẫn cảm thấy bị sỉ nhục, liều mạng nhấn mạnh: "Giỡn chơi à, tôi đây là công dân lương thiện nhé.”
Dĩ nhiên là Lạc Thủy trở về ký túc xá rồi.
Mượn điện thoại của Lâm Thủy, thành thạo nhấn một số điện thoại, nhấn xong, ngơ ngẩn, tại sao cô không biết từ lúc nào thì mình đã có thể nhớ rõ số điện thoại này vậy?
Không biết có phải là do chất lượng điện thoại của Lâm Thủy quá tốt hay không? Đưa điện thoại lên lỗ tai, giọng nói mềm mại của Lam Khanh thoáng qua: "Phu nhân, đang ở đâu vậy?"
Lạc Thủy: "Ở tại Ngọc Linh Lung trên đường Khánh Xuân Đông, anh cứ đi từ từ, bọn em còn chưa giải tán đâu.”
Lam Khanh: "Được, anh sẽ tới đó liền.”
Lâm Thủy lại gần: "Yosi, Nam đại thần tới à?"
"Lâm Uyên, Lâm Uyên, mau kéo Lâm Thủy đi, hôm nay cô ấy chưa uống thuốc." Lạc Thủy nhẹ nhàng nhảy ra xa.
Lâm Uyên vỗ đầu một cái: "Xong rồi, thiếu chút nữa là quên." Nói xong, phối hợp móc từ trong túi ra một hộp nhựa tinh xảo, lấy từ bên trong ra hai viên thuốc tròn màu vàng, lấy ly nước trên bàn, rồi đưa cả hai cho cô ấy: "Vợ à, mau uống thuốc.”
Mọi người như từ trong mọng mới tỉnh lại, lần lượt đi ra khỏi phòng, vỗ vỗ vai Lâm Uyên: “Người anh em, cực khổ rồi."
Lâm Uyên làm bộ đem cái hộp bỏ lại vô túi, mặt cười gian nhìn Lâm Thủy đang ảo não dậm chân: “Vợ à, mai mốt đừng quên ăn trái cây đó."
Một nhóm người đi qua sảnh lớn.
Lạc Thủy cúi đầu sửa sang lại quần áo, nhưng không nghĩ đụng trúng vào một người.
Định thần nhìn lại, chính là Thanh Thanh Tiểu Mễ.
Chỉ có một mình Thanh Thanh Tiểu Mễ, hoàn toàn không còn vẻ phách lối lúc trước, trong tay đang cầm một cái máy quay phim, đứng yên ở chỗ đó, thậm chí vẻ mặt có chút ngớ ngẩn. Ngớ ngẩn sao?!
Lạc Thủy bị ý nghĩ này của bản thân hù dọa, /quynh/le/2207/ddlequydon/ sau khi lấy lại bình tĩnh, muốn nhắm mắt làm ngơ đi ngang qua cô ta.
Căn bản những người khác không chú ý, cười cười nói nói, cũng rối rít đi ngang qua.
Không ngờ Thanh Thanh Tiểu Mễ chạy theo, chặn ở trước mặt cô: "Chúng ta nói chuyện một chút được không?" Lần này trong giọng nói đã mang đậm mùi vị van xin.
May là Lạc Thủy không phải không biết cô ta, cũng hiểu loại người này không thể nào vô duyên vô cớ hạ thấp bản thân để theo cô tới đây, muốn gặp cô nói chuyện một chút được. Nếu nói không hiếu kỳ là giả, huống chi có một số việc phải tự mình giải quyết.
Lạc Thủy để mọi người trong bang hội đi trước, bước tới ban công của Ngọc Linh Lung, trên ban công vừa lúc có mấy cái ghế mây.
"Có chuyện gì?" Lạc Thủy nói thẳng.
"Tôi là Mễ Tuệ Hân, bạn học của Lam Khanh." Thanh Thanh Tiểu Mễ nhếch miệng giống như tự giễu, dừng một chút, còn nói: "Chính là chủ mưu của chuyện lần này.”
Bạn học.
Lạc Thủy ngồi tại chỗ một cách thoải mái, nhìn cô ta nói chuyện một cách thẳng thắn vô tư, thật sự giống như không có gì để nghi ngờ cả.
Dĩ nhiên Lạc Thủy biết cô ta muốn nói tới chuyện gì, nghi ngờ nhìn cô ta, không biết cô ta có ý gì, bỗng nhiên chạy tới thừa nhận chuyện này, đừng nói với cô là do lương tâm áy náy, ăn ngủ không yên nha….
Mễ Tuệ Hân cũng không để ý đến ánh mắt quan sát cô ta của Lạc Thủy, phối hợp nói: "Làm ra chuyện như vậy là lỗi của tôi, tôi biết rõ.”
Lạc Thủy trầm ngâm nhìn cô ta chăm chú, đại khái là đã khóc, đôi mắt sưng đỏ còn có hằn lên những tơ máu, khuôn mặt trang điểm đậm đã không còn nhìn ra được dạng gì, một quầng thâm đậm tự trên hốc mắt đến tai, mang một màu đen nhánh loang lỗ, hai bên má ánh lên bạc của thủy ngân, có nhiều chỗ lồi lõm, cả khuôn mặt giống như là một bảng pha màu vẽ, nhìn dáng vẻ rất tức cười, trên người lại tản mát ra hơi thở u oán mãnh liệt, cực kỳ giống như một oán phụ trong truyền thuyết.
Lạc Thủy không biết cô nên có phản ứng như thế nào, chỉ phát ra một tiếng chứng tỏ mình đang lắng nghe: “Ừ.”
Mễ Tuệ Hân ngồi xuống đối diện với Lạc Thủy, tầm mắt lướt qua Lạc Thủy, tăng thêm một khoảng cách trong không gian hư vô. Bên ngoài cửa sổ, nhà nhà đã lên đèn, lập lòe như những ánh sao đêm, vô số khói bếp đang tỏa ra trong không gian, cô ta cũng chỉ khát khao một ngày nào đó có một ngọn đèn thuộc về mình, người đẩy cánh cửa kia ra chính là anh. Cô ta hèn mọn nhìn về phía xa xa, nhìn khung cảnh tốt đẹp như vậy, cô ta phải cố gắng từ rất lâu.
Mỗi ngày đều tới phòng học sớm một chút, ngồi ở chỗ gần cửa nhất, có thể nhìn thấy anh sớm nhất, có nụ cười thanh lãnh, hàng lông mày hơi dài chau lại với nhau. Anh bị cận thị nhẹ, khi làm mô hình phải mang đôi mắt kính gọng đen, cô ta không dám nói ra miệng rằng anh mang kính nhìn rất đẹp.
Trong ngăn kéo của cô ta tràn ngập những tấm hình cận cảnh của anh, một bên gò má, ngay mặt, các tư thế, và cả bóng lưng. Cô ta chưa từng thiếu thứ gì, từ nhỏ thì kinh tế gia đình đã sung túc đầy đủ, mọi thứ đều hoàn mỹ, cho nên chỉ cần muốn thứ gì, nói một câu, đôi lúc không cần phải nói thì đã có người chuẩn bị xong xuôi cho cô ta.
Cô ta vẫn đuổi theo bước chân anh, lúc ban đầu chỉ là do lòng hiếu kỳ, trong một lần hoạt động du lịch của lớp học, anh đã trơ mắt nhìn cô ta trượt xuống, đây là lần đầu tiên có người như vậy, không nhìn cô ta, cự
tuyệt cô ta. Càng như vậy thì càng có khả năng kích thích hứng thú của cô ta, cô ta bắt đầu vô tình hay cố ý tìm kiếm anh, bây giờ nghĩ lại giống như một trò cười, căn bản anh không biết được cô ta đã từng thích anh như vậy đâu.
Đã quên mất bắt đầu từ lúc nào, cô ta ngước nhìn anh, xa xôi, mang một dáng vẻ cô độc không thể lại gần. Cô ta chỉ có thể vĩnh viễn thận trọng, chăm chú nhìn anh từng chút một, tỉ mỉ khắc họa nét mặt của anh, hèn mọn, nhưng không thể tự kìm chế bản thân.
Hèn mọn, còn có cái gì buồn cười hơn so với chuyện này sao?
Cô ta cũng không xác định được, rốt cuộc cô ta vì cái gì mà cứ lãng phí tâm tư của mình như vậy.
Cô ta đuổi theo anh vào trò chơi, toàn tâm toàn ý. [dđ/le/quy/don/quynh/le2207] Cho là anh không thích Mễ Tuệ Hân, như vậy, cô chính là Thanh Thanh Tiểu Mễ, cô ta không hiểu, từ đầu tới cuối đều không thể hiểu nổi, cô ta biết tình yêu miễn cưỡng cũng không có được, nhưng cô ta đến sớm hơn bất cứ người nào, cũng đã chuẩn bị một kế hoạch đầy đủ để theo đuổi anh, chờ anh đáp lại, nhưng sao lại bất công như vậy?!
Cô ta đổi lấy được cái gì?
Anh nói: “Cô có hai con đường, một là vào tù, hai là làm cho Lạc Thủy chịu tha thứ cho cô.”
Xúi giục người khác phạm tội, thì cũng sẽ bị xử phạt giống như người phạm tội.
Chứng cớ rõ ràng, trong máy quay phim cũng ghi lại đoạn đối thoại mà cô ta mướn hai tên côn đồ rất rõ ràng, cô ta biết ba của Lam Khanh làm việc tại bộ tư pháp, mẹ Lam Khanh làm việc ở cục giám sát, mối quan hệ rắc rối khó mà nói rõ, là một gia đình quyền thế chân chính, không phải như nhà cô ta có tiền là có thể giải quyết được.
Cô ta không có lựa chọn.
Đành phải để xuống tất cả kiêu ngạo và tự ái, ngồi ở chỗ này, tự nhận thua trước mặt người con gái nhếch nhác này.
Mễ Tuệ Hân đưa tầm mắt về lại nơi này, chăm chú quan sát cô, một gương mặt bình thường, không hề trang điểm, không thể nói được tinh xảo như thế nào, ngũ quan phối hợp với nhau lại có thể đưa ra một vẻ xinh đẹp đáng yêu không thể nói nên lời. Là một cô gái Giang Nam điển hình, linh hoạt, thanh tú, lịch sự, tao nhã, nhưng lại yểu điệu.
Anh thích loại hình này sao?
Ha ha, hoặc là có thể nói là anh không thích hình hình tượng giống cô ta.
Không phải mọi người đều nói rằng nữ theo đuổi nam chỉ cách tầng lụa mỏng sao? Anh lại dựng lên khoảng cách với cô ta là cả một ngọn núi lớn.
Cô ta nào dám quên.
"Tôi sẽ rút lui khỏi trò chơi, cũng rời khỏi thế giới của các người, xin hãy tha thứ cho tôi.” Câu nói này cứ nghẹn trong cổ họng không biết phải nuốt xuống bao nhiêu lần, đến cuối cùng mới phát hiện ra rằng khi nói ra khỏi miệng cũng không khó khăn như trong tưởng tượng, hai bên khóe miệng của Mễ Tuệ Hân nhếch lên, như trút được gánh nặng.
Buổi tối có chút an tĩnh.
Trên ban công, gió bụi thổi qua ghế mây, thổi qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, tạo ra âm thanh xột xoạt rất rõ ràng.
Mễ Tuệ Hân cúi đầu, tay sờ lên những hình vẽ trên móng tay, vừa nhìn là có thể thấy được, lại thêm vào một câu: "Thời hạn là vĩnh viễn, chúc hai người hạnh phúc.”
Lạc Thủy đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ly trà trên bàn, vậy mà trên ly trà lại có một đóa hoa lê đang nở lớn, nhụy hoa nhẹ nhàng run rẩy, trên mặt cánh hoa còn có những giọt sương, so với những đóa hoa lê ở đỉnh Ma Thiên Nhai còn đẹp hơn chứ không yếu thế chút nào, đây là một nét đẹp của sự yên tĩnh. Không có gì có thể so sánh được với cảnh sắc khắc sâu ở trong lòng như vậy, cô và anh, xung quanh là một biển hoa không biết đẹp tới cỡ nào, lần đầu tiên thản nhiên nhìn thẳng lòng mình.
Mặt khác, trong lòng Lạc Thủy lại dâng lên một cảm giác vô cùng kỳ lạ, cũng không có cách nào cảm thấy không kỳ lạ cả, một giây trước thôi vẫn còn hận không giết được người ta, một giây tiếp theo lại bất chợt yếu ớt mở lời xin người ta tha thứ, cứ có cảm giác không đúng chỗ nào đó.
Nhưng nếu đối thủ đã hạ thấp tư thế để cầu xin tha thứ, tại sao cô không thể cao quý mà chấp nhận chứ? Cứ làm theo như trong kịch bản là được, tóm lại cũng không đến nỗi phải hạ độc giết người diệt khẩu... Được, sau khi nghĩ ngợi xong, ngồi thẳng người, nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Phải ký tên xác nhận đi.”
Mễ Tuệ Hân ngẩn người, bật cười: "Nhân phẩm của tôi còn chưa tệ đến mức như vậy.”
Lạc Thủy lấy điện thoại di động ra, pin sạc đã khô, điện thoại cũng gần như đã khô hoàn toàn, gắn pin sạc vào, mở máy, bắt đầu dò tín hiệu, điện thoại di động miễn cưỡng cũng có thể sử dụng được, mở phần ghi âm đặt trước mặt Thanh Thanh Tiểu Mễ: “Hãy nói lại những lời vừa rồi một lần nữa đi.”
Trong mắt Mễ Tuệ Hân lóe lên vẻ tức giận, cắn răng nghiến lợi nói: "Tôi sẽ vĩnh viễn rời khỏi thế giới của các người, xin cô tha thứ cho tôi."
Lạc Thủy ngạc nhiên vì sự dứt khoát và nhẫn nhịn của cô ta, cầm điện thoại di động ngơ ngẩn.
Mặt Mễ Tuệ Hân không tỏ vẻ gì đứng lên, đẩy máy quay phim trong tay tới trước mặt cô, sải bước rời khỏi.
Lạc Thủy ngơ ngác nhận lấy máy quay phim, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhấn nút bật máy lên.
Trong màn hình xuất hiện hai gương mặt quen thuộc, là hai tên khốn kiếp kia, một nói: đúng là có một cô gái có tiền mướn chúng tôi làm chuyện này, nghe nói là ở đại học X, mày nhớ tên không? Một người khác nói tiếp: Mễ Tuệ Hân.
Thì ra là như vậy, đây là chứng cớ xác thật rồi. Nhìn xuống thời gian ở dưới góc bên phải, đó là lúc Lam Khanh nói với cô có việc phải đi ra ngoài một chút, rất rõ ràng.
Anh...... Lạc Thủy không biết nên hình dung tâm tình của mình bây giờ như thế nào.
Ai, phải nói sao đây, vốn là đứa nhỏ này có một chút oán trách, ghen tức làm cho khó chịu, bây giờ thì oán trách đó lại trở nên ngọt ngào, nhưng vẫn oán trách vì anh đã làm mọi thứ chu đáo cho cô như vậy, lại không chịu nói cho cô biết.
Lạc Thủy cầm lấy máy quay phim, từ trong thang máy bước ra, Lam Khanh liền bước tới nắm lấy tay cô: “Phu nhân, chúng ta về nhà đi."
Gương mặt Lạc Thủy co rút, lưng cứng đơ, bị những lời nói này bùng nổ đến nỗi hồn bay phách lạc, thương tích đầy mình, độ ấm ở bàn tay truyền tới làm cho Lạc Thủy chỉ có thể nhìn trời u buồn, chỉ tiếc là đại thần nhờ ăn bánh ‘ga tô’ mà lớn lên, nghênh ngang, tự nhiên, vui vẻ bước đi, Lạc Thủy theo sau một cách máy móc, rất là lo lắng hỏi: "Chúng ta về đâu vậy?"
Khóe miệng Lam Khanh thích thú nâng lên, đưa tay sờ đầu cô, nói: “Em muốn đi đâu?”