Trái tim Lạc Thủy run run, thật kinh hỉ* và hoảng hốt khi có can đảm lấy cắp cơ mật bậc nhất của quốc gia, gấp rút muốn tìm người ‘dốc bầu tâm sự’. Thấy nơi này chỉ có Nam đại thần là có thể chia sẻ, nên gửi tin nhắn qua: “Nam đại thần, rốt cuộc bọn họ cũng liên minh rồi.” (* kinh ngạc vui mừng)
Thời điểm Nam Cửu Khanh nhìn đến mấy chữ “Nam đại thần” thì đuôi mắt giựt giựt mấy cái, trả lời lại: “Thấy rồi, cô có thể gọi tôi là Khanh, A Nam, hoặc Cửu Khanh, đừng có gọi là Nam Thiên Môn.”
Không gọi anh là Nam Thiên Môn à, mặc dù đọc hơi giống nhau, nhưng không thể phủ nhận cái danh hiệu Nam đại thần quang vinh này bị sụp vỡ. Lạc Thủy rầu rĩ nghĩ, thôi, đại thần không thích, vậy thì nên như vậy, nhất định phải vậy, nhất định phải đổi lại. Khanh? Cửu Khanh? Không nên không nên, làm nổi cả da gà. A Nam? Không tốt lắm. Được rồi: “Lão đại, xin hỏi anh có ý kiến gì với chuyện này không?” Chung quy có ai không thích kiểu xưng hô khí thế hào hùng này đâu chứ?
Nam Cửu Khanh hời hợt: “Một đám ô hợp.”
Đại thần anh thật hung hãn, nhưng cô thích, thật có khí thế, nếu đứng giữa một đoàn người cũng sẽ nổi bật nhất. Nhưng anh nghe trộm điều cơ mật của người ta mà sao một chút kích động cũng không có vậy. trừ khi đại thần không quan tâm. Lạc Thủy bị kết luận của bản thân làm chấn động. Yếu ớt hỏi: “Sao anh biết bọn họ thay đổi đội hình thành viên ở đây?”
Nam Cửu Khanh lời ít ý nhiều: “Chỉ trùng hợp thôi.”
Đại thần anh học thành ngữ bốn chữ thật giỏi.
Lạc Thủy vì không thể nảy sinh thông cảm với đại thần, nên trên đường liên tục chiến đấu cho đến khi đến tần số của bang hội, nghĩ nghĩ rồi mới lén nói chuyện này cho vú em biết. Kết quả chính là thấy vú em trên cả bình tĩnh mà nói, binh đến tướng chặn nước đến đất chặn.
Ngẩng đầu nhìn lần nữa, lại nhìn thấy đám ô hợp đã xếp tổ đội tốt.
[Phụ cận] Thanh Thanh Tiên Nhi: Cứ điểm chiến vào thứ bảy, tất cả phải đến lấy vinh dự và kinh nghiệm.
Lời nói này rất xuất sắc, Lạc Thủy cũng nhịn không được mà vỗ tay thay cô ta. Thắng cứ điểm chiến mới có được vinh dự và kinh nghiệm. Cô ta tuyên bố như vậy chính là nói rõ cứ điểm chiến ắt hẳn sẽ thắng, gợi lên ý chí chiến đấu của mọi người, còn dùng lợi ích để hấp dẫn mọi người tham gia chiến đấu. Ở một bang phái không đồng tâm như gia tộc Thanh Thanh, nếu bắt buộc thì hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại, chỉ có vinh dự và kinh nghiệm là của chính họ thôi. Quả nhiên, tiếng phụ họa liên tiếp vang lên. Việc này Thanh Thanh Tiên Nhi và Tiểu Mễ Yêu Yêu linh tinh gì đó cũng không cùng một đẳng cấp.
Nam Cửu Khanh: “Không cần xen vào Thiên Hạ.”
Lạc Thủy: “Có ý gì?”
Nam Cửu Khanh: “Đến lúc đó bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc, chờ lát nữa cô sẽ biết. Tôi rút lui, cô yểm hộ.”
Lạc Thủy đi nhẹ theo phía sau, nghĩ thầm, cuối cùng lúc này cũng không cần tôi lái xe rồi. Rời khỏi Ma Thiên Cư, Nam Cửu Khanh không cần cưỡi ngựa nữa, đi dạo dọc theo dòng sông. Dạo một hồi cô vẫn không nhịn được, hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
Nam Cửu Khanh: “Cao Xương cung.”
Toàn thân Lạc Thủy chấn động, Phính Lịch đường chính là đại bản doanh của Thiên Hạ: “Cao Xương cung?”
Nam Cửu Khanh dừng lại: “Có ý kiến à?”
“Không có.” Ý kiến thì không có, nhưng có một vấn đề.
Dường như Nam Cửu Khanh biết cô đang suy nghĩ gì: “Có vấn đề?”
“Chúng ta đi đến đó làm gì?”
“Giải quyết vấn đề.”
Sau hai tiếng cuối cùng cũng đến Cao Xương cung, trong thời gian đó, thanh sam nam tử nghỉ ngơi n lần, ngắm hoa ngắm trăng ngắm người n lần, bị quái chủ động công kích n lần, Lạc Thủy ra tay n lần, đại thần ra tay 0 lần.
Lạc Thủy ngẩng đầu nhìn tranh sắt (tranh bằng sắt) viết hai chữ “Thiên Hạ” bằng bạc to đầy mạnh mẽ trên tường thành, thở dài yếu ớt. Từ rất xa đã nhìn thấy Tứ Hải Quy Nhất dẫn theo một đội quân chạy tới đây.
Tứ Hải Quy Nhất ôm quyền: “Không biết Nam bang chủ đại giá quang lâm có chuyện gì không?”
Nam Cửu Khanh: “Tùy tiện đi dạo.”
Sau đó Nam Cửu Khanh đi tiếp về phía trước. Nhưng lúc đi qua chỗ Tứ Hải Quy Nhất lại bị cậu ta chặn lại.
Dáng vẻ Nam Cửu Khanh vô cùng ung dung, mắt cũng không nháy lấy một cái: “Đừng chắn đường.”
Ba chữ vừa ra, tất cả mọi người đều hít một ngụm không khí lạnh. Mặc dù Nam Cửu Khanh người ta cũng không nói là đến Cao Xương cung để tìm Thiên Hạ, nhưng mọi người lại cảm thấy Nam Cửu Khanh tìm Thiên Hạ là lẽ đương nhiên. Bang chủ Thiên Hạ đã đích thân tới nghênh đón, vậy mà Nam Cửu Khanh lại không nể mặt.
Lạc Thủy 囧, đại thần, anh khẳng định anh tới giải quyết vấn đề chứ không phải tới khiêu khích?
Tứ Hải Quy Nhất cũng ngây người, hồi lâu vẫn chưa phản ứng lại, cho vào cũng không được mà không cho vào cũng không được, căn bản là người ta chưa nói tới tìm Thiên Hạ. Hắn phiền muộn không thôi.
Có mấy người trong bang phản ứng kịp, bắt đầu mắng chửi.
[Phụ cận] Ta Không Phải Hung Khí: Cái rắm chó bang chủ bang đệ nhất thiên hạ não tàn không coi ai ra gì, phải lão tử thì trực tiếp nói phắn đi rồi.
[Phụ cận] Não Tàn 9x: Đúng, đóng cửa đánh chó, mặc kệ cậu ta là cái rắm gì.
[Phụ cận] Tô Thiển Hoan: Mọi người bình tĩnh chút. Người ta vẫn chưa nói tới tìm chúng ta mà.
[Phụ cận] Ta Không Phải Hung Khí: Bình tĩnh cái rắm, trước cửa nhà mình bị người ta tát một tát, còn có khí thế nữa không, chơi game mà vẫn còn thói được voi đòi tiên, đang chơi làm phát bực.
Thấy Ta Không Phải Hung Khí nói vậy, vốn dĩ người trong bang đều nhiệt huyết sôi trào, nóng lòng muốn thử. Bao nhiêu người như vậy còn sợ không đánh được một người à?
Nam Cửu Khanh tựa như người nhàn rỗi đứng một bên, chỉ thiếu chưa có hạt dưa để bóc thôi. Nói không
chừng người nào đó trước máy tính, đang cắn hạt dưa. Nam sinh mà cắn hạt dưa thì hình như hơi khó chấp nhận. Nhưng nếu như là đại thần phong khinh vân đạm*, anh tuấn phong độ như vậy lại hoàn toàn bất đồng. Trên mặt người nào đó trước màn hình máy tính xuất hiện một vệt hồng khả nghi. Lạc Thủy dùng sức lắc đầu, lẩm nhẩm một câu không nên nghĩ quá nhiều không nên nghĩ quá nhiều. Đại thần không ra mặt, con tôm nhỏ như cô đương nhiên không có lý do ra mặt. Tiếp tục xem náo nhiệt thôi. (* mây thưa gió yếu, ý chỉ tính cách lạnh nhạt, đạm mạc)
[Phụ cận] Ta Không Phải Hung Khí: Bang chủ chỉ cần một câu của cậu.
[Phụ cận] Lộ Quá Đích Nhất Chích: Đúng vậy, chỉ cần một câu của cậu thôi, mặc xác cậu ta là Nam Cửu Khanh Bắc Đẩu Tinh gì, đều phải cút hết.
Tay cầm cốc nước Lạc Thủy phun một ngum lên màn hình cười run rẩy cả người. Vội vội vàng vàng lấy khăn lau máy tính, vừa lau vừa cười, cười đến mức chảy cả nước mắt. Ôi ôi, cho tôi một viên Bắc Đẩu tinh đổi lấy một đêm không đổ lệ. Tên của đại thần dù gọi ra sao đi nữa cũng là một bị kịch.
Nam Cửu Khanh cũng bị sét đánh cho ngoài khét trong sống, làm sao mà nhóm người này cứ dây dưa rối rít như thế chứ, vẫn không thấy ra tay? Vì vậy thêm dầu vào lửa một phen: “Chó ngoan không chắn đường, cút ngay.”
Bị khiêu khích như vậy, dù người có lý trí cũng sẽ không nhịn được, kỹ năng nhanh nhẹn đẹp mắt đánh tới hết đợt này đến đợt khác. Lạc Thủy rùng mình, gõ bàn phím vang lên tiếng cách cách, cô cũng không muốn chết trước cửa nhà người ta đâu. Trong lòng lại nói thầm đại thần chẳng lẽ anh vẫn không ra tay à.
Đại thần vẫn chưa thấy động tĩnh.
Bởi vì đại thần đứng yên, người của đội Tuyệt Diễm Phần Thiên chạy tới đầu tiên.
Lạc Thủy nhịn không được hoài nghi, đại thần là hàng giả sao?
Người Tuyệt Diễm Phần Thiên vừa đến, tình hình đã đảo ngược rất nhanh. Người trong Thiên Hạ cũng lấy lại yên tĩnh, rối rít thu hồi lại vũ khí.
[Phụ cận] Tây Môn Trái Chủ: Lão đại Tuyệt Diễm Phần Thiên đi dạo ở Cao Xương cung chẳng lẽ còn cần sự đồng ý của Thiên Hạ? Đúng là khinh người quá đáng.
[Phụ cận] Tô Thiển Hoan: Là hiểu lầm, hi vọng Nam bang chủ có thể ra mặt nói rõ ràng. Chuyện thành như vậy là chúng tôi không đúng, nhưng đều không phải chủ ý của bọn tôi.
[Phụ cận] Bắc Viên Phẩn: A Tây vô nghĩa với bọn họ làm gì, trực tiếp hạ chiến thư.
[Phụ cận] Nam Cửu Khanh: Là hiểu lầm.
Người trong Thiên Hạ thở dài nhẹ nhõm, người Tuyệt Diễm Phần Thiên sờ đầu, sao để vậy được?
[Phụ cận] Bắc Viên Phẩn: Lão đại?
[Phụ cận] Nam Cửu Khanh: Nhưng nếu Thiên Hạ đã muốn luận bàn với Tuyệt Diễm Phần Thiên như vậy, vậy gặp ở cứ điểm chiến.
Viên Phẩn nổi giận, cậu không thể nói xong trong một lần sao, mỗi lần đùa giỡn người khác vui lắm à?
[Hệ thống] Tuyệt Diễm Phần Thiên tuyên chiến với Thiên Hạ của Cao Xương cung. Tám giờ tối thứ bảy quyết chiến tại Cao Xương.
Lạc Thủy nhìn chằm chằm tin tức hiện ra trên hệ thống, rốt cuộc cũng hiểu hàm ý mà lúc trước Nam Cửu Khanh nói Thiên Hạ ốc không mang nổi mình ốc. Đại thần anh đang cố ý đến đây gây rối mà. Cao Xương cung cũng đâu phải là nơi quá nổi bật, hơn nữa lại còn là đại bản doanh của người ta chứ. Trò chơi này không ủng hộ bang chiến. Điều kiện để diễn ra bang chiến phải vô cùng nghiêm trọng, cho nên thường là cứ điểm chiến. Nhưng một bang hội có tối đa ba cứ điểm, nếu muốn chiếm Cao Xương cung thì phải bỏ đi một cứ điểm mình đang có. Chẳng qua Thiên Hạ và Tuyệt Diễm Phần Thiên đã sống hào bình với nhau rất lâu rồi, tại sao Nam Cửu Khanh lại muốn khơi mào cứ điểm chiến, chẳng lẽ vì giúp cái người gây ra họa là cô đây? Ý nghĩ này lại khiến tâm háo sắc của Lạc Thủy trỗi dậy một hồi, nơi nào đó trong lòng mềm mại đến kỳ diệu.
Khung trò chuyện trong trò chơi nằm ở phía dưới bên phải đã bị Lạc Thủy nhìn mòn thành một cái động, xóa lại viết, viết lại xóa, cuối cùng đánh ra hai chữ: “Cảm ơn.” Gửi đi. Vừa gửi xong lại thấy hối hận.
Nam Cửu Khanh trả lời rất nhanh: “Cô là bảo tiêu của mình ta, không phải hộ pháp của bang hội.”
Lạc Thủy nhìn chăm chú vào tin nhắn hồi đáp này ╮(╯▽╰)╭. Đại thần, bảo tiêu và ‘của mình ta’ không thể không có dấu cách như vậy được, rất dễ làm người khác hiểu nhầm. Không phải đang rảnh rỗi nên cô nhiều chuyện một ít thôi sao, cô cũng không có cách nào mà.
Bắc Viên Phẩn đến cạnh Lạc Thủy, trên đầu nhảy ra đống chữ: “Em gái Nhược Thủy, trọng trách bảo vệ lão đại giao cho em, gánh nặng đường xa, giữ gìn sức khỏe.”
Sau đó một đám người cuồn cuộn nghênh ngang rời đi.