*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Truyện được đăng tải mới nhất tại wattpad/facebook: Gió tháng sáu.
Editor: June
Nhị Thập đang ở ngoài vườn Yểm Nhật Lâu thêu hoa.
Thập Ngũ căm giận mà tiến vào, trong miệng toàn những từ ngữ khó nghe.
Nhị Thập đã hiểu, Thập Ngũ lại bị chọc tức ở Trạch Lâu.
Thập Ngũ nhìn động tác trong tay của Nhị Thập, hừ lạnh: "Nhị Thập muội muội thật là tĩnh tâm. Ta xem chừng phu nhân tương lai đã hạ quyết định, muốn đem chúng ta đuổi đi."
Nhị Thập so với Thập Ngũ lớn hơn một tuổi, tuy vậy, Thập Ngũ lại thích theo thứ tự để xưng hô tỷ muội.
Nhị Thập rũ mi cắn đứt sợi chỉ trong tay, thanh âm nhẹ nhàng chỉ mình nàng nghe thấy. "Như vậy cũng tốt."
Ở Yểm Nhật Lâu này có năm nữ nhân, đều là thị tẩm của Mộ gia Nhị công tử. Chỉ để làm ấm giường, vô danh vô phận. Cách đó không xa, còn có một tòa các tên là Hoa Uyển, chỗ ấy mới là chỗ của thất thiếp.
Mộ Cẩm lười nhớ tên các nàng, chỉ giao cho cái số hiệu. Mỗi nàng bên hông đều có một thẻ bài để phân biệt.
Nhị Thập lúc đến là số hai mươi, nhưng nàng lại không phải đứng thứ hai mươi. Chủ nhân của các số trước, hoặc là đã không còn trên thế gian, hoặc là đã vì tranh đấu gay gắt bên trong mà trở thành kẻ bại trận.
Nhị Thập tên vốn là Từ A Man, cha mẹ nàng đặt cái tên này, chỉ đơn giản hi vọng nàng có thể cứng rắn, ngoan cường.
Vì gia cảnh nghèo khó, năm nàng 10 tuổi bị bán vào một nhà giàu có để làm cu li. Sau đó vài năm, nhà này mua nhà kia bán, chật vật mãi đến năm 16 tuổi, nàng mới đến Mộ gia. Vốn là Tam tiểu thư Mộ gia thấy nàng khéo tay, thu lại làm nha hoàn bên người. Ai ngờ, vào một đêm Mộ Cẩm say rượu, chiếm mất sự trong sạch của Từ A Man. Với thân phận của hắn, chiếm được liền chiếm. Vẫn là Mộ Tam tiểu thư nổi lên lòng thương hại, cầu xin Nhị công tử thu nhận Từ A Man.
Số nữ nhân của Mộ Cẩm đã đến số mười chín, nhiều thêm một cái làm ấm giường cũng không ngại.
Chỉ là, chung quy lại, thân phận của Nhị Thập không thể vào được Hoa Uyển. Năm ấy, nàng vừa tiến vào Yểm Nhật Lâu, đã bị các nàng ở đây châm chọc. Mãi đến khi có thêm người mới, mọi người mới cùng Nhị Thập chung sống hòa bình.
Nữ nhân ở Yểm Nhật Lâu không được sủng ái như ở Hoa Uyển, Mộ Cẩm ngẫu nhiên nhớ tới mới tới đây.
Nhị Thập thị tẩm số lần ít ỏi chẳng có mấy. Nàng cũng không phải đại mỹ nhân, không phải tướng mạo và dáng người mà Mộ Cẩm ưa thích, hơn nữa tính cách cũng trầm lặng, không biết cách nịnh nọt này kia, cứng ngắc như khúc gỗ. Hắn tìm đến nàng, chỉ là để phát tiết trong lòng. Có lẽ, hắn ngay cả chuyện Nhị Thập từng là nha hoàn của Tam tiểu thư, cũng không nhớ rõ nữa.
Thập Ngũ từng nói, Nhị Thập như vậy thật không phải người thú vị, cuối cùng rồi sẽ bị đuổi khỏi phủ.
Nhị Thập nghe xong, trong lòng lại có hi vọng. Nàng thấy hầu hết nữ nhân ở nơi này, chỉ vì nịnh nọt Mộ Cẩm mà sống. Được sủng ái thì may mắn. Lòng dạ nàng không có đủ tâm kế, không tranh giành được sủng ái, sớm muộn gì cũng thảm bại, còn không kiếm đường khác mà đi.
Chính thê của Mộ Cẩm sẽ sớm xuất hiện, nàng có thể mở cánh cửa Yểm Nhật Lâu này bước ra.
Tưởng tượng đến như vậy, hỉ sự của Nhị công tử cũng thành hỉ sự của Nhị Thập.
- ---
Thập Ngũ nói, chính thê của Mộ Cẩm chính là Tô gia tiểu thư, tên là Tô Yến Tinh, là đại mỹ nhân số một, số hai của kinh thành.
Về Tô gia, Thập Ngũ thao thao bất tuyệt một hồi, rằng tơ lụa của Tô gia là tốt nhất, đến cả các thiên kim, tiểu thư nhà quan đều phải tranh nhau mua.
Lời nói của Thập Ngũ bộc lộ sự cực kỳ hâm mộ. Nhưng mà, về sau chính thức nếm mùi lợi hại của Tô Yến Tinh, Thập Ngũ thất vọng liền thôi.
Tô Yến Tinh chưa xuất giá, đã phái nha hoàn cùng người hầu xây một tòa lầu mới ở Trạch Lâu.
Trạch Lâu ở cùng chỗ với Băng Sơn Cư của Mộ Cẩm, chỉ cách nhau một cái đầm. Trạch Lâu trước giờ vẫn luôn để trống, vốn là để dành cho chính thê của Mộ Cẩm.
Mộ Cẩm đông đảo thê thiếp, thị tẩm, cũng chẳng phải bí mật ở kinh thành. Tô Yến Tinh ngoài mặt thoải mái, hào phóng, nhưng trong lòng lại ngấm ngầm đi dò la.
Thập Ngũ dáng người yêu mị, lả lướt hấp dẫn.
Tô Yến Tinh trong lòng hiểu rõ. Ở Yểm Nhật Lâu này, Thập Ngũ là có sức cạnh tranh lớn nhất. Còn lại, chẳng qua là những nữ nhân Mộ Cẩm nhàn rỗi mới tìm đến để tiêu khiển. Hoa Uyển những cái kia, chậm rãi xử lý sau.
Tô Yến Tinh để cho nha hoàn của mình ba lần bốn lượt đâm chọc Thập Ngũ.
Thập Ngũ nhanh mồm nhanh miệng, nhiều lần trúng kế. Nàng ở bên kia bị chọc tức, trở về lại phàn nàn với Nhị Thập.
Nhị Thập khích lệ qua loa vài câu.
Thập Ngũ nghe xong liền quên.
Nhị Thập nghĩ đến, thời gian qua lâu, có lẽ Thập Ngũ sẽ ăn đủ giáo huấn.
- ---
Đông đi xuân tới, Nhị Thập mỗi ngày đều ngồi trong sân vườn thêu thùa.
Thập Ngũ càng thêm nôn nóng. Nàng lớn lên ở thanh lâu từ nhỏ, học chính là quan hệ với nam nhân. Nếu quả thật bị đuổi đi, nàng không còn một kỹ năng nào khác.
Nhị Thập thì khác, nàng dù rời Mộ phủ thì cũng có thể đến Trương phủ, Lý phủ tìm được việc mưu sinh.
Hôn sự của hai nhà Mộ Tô ngày càng tới gần, Thập Ngũ càng thêm bực bội, nàng không muốn trở lại làm một cánh tay vuốt ve, ôm ấp ngàn người. Nàng suy nghĩ làm thế nào để được ở lại, lại nghĩ tới một cách mạo hiểm - mẫu bằng tử quý.
(*Mẫu bằng tử quý: Mẹ vinh hiển nhờ con.)
Ở Yểm Nhật Lâu, người nàng tin tưởng nhất, chính là Nhị Thập. Bởi vì Nhị Thập trầm tĩnh, không tranh giành đoạt lợi.
Hôm nay, Thập Ngũ kéo Nhị Thập vào phòng, đem ý nghĩ của mình nói ra.
Nhị Thập ra ngoài nhìn ngó xung quanh rồi đóng cửa sổ lại, "Tại sao ngươi có thể chắc chắn mẫu bằng tử quý?"
Thập Ngũ mắt sáng lóa, "Nhị công tử chưa có hài tử, nếu có đứa đầu tiên thì chắc chắn hắn sẽ quý trọng." Biểu lộ giống như vừa sợ hãi, vừa mong chờ, Thập Ngũ so với ngày thường càng trở lên điên loạn hơn.
Nhị Thập thầm than Thập Ngũ ngây thơ. Nếu quả thật Mộ Cẩm muốn có con, thì làm sao những năm nay, bụng hai mươi mấy nữ nhân của hắn đều chưa có gì? Căn bản là chính bản thân hắn không muốn. Huống hồ, so với các thê thiếp ở Hoa Uyển, danh phận của các thị tẩm ở Yểm Nhật Lâu còn kém xa, hắn làm sao có thể thừa nhận con nối dõi không danh không phận.
Nhị Thập phân tích qua lại, làm cho Thập Ngũ tỉnh táo đôi chút.
Thập Ngũ nhìn nhìn Nhị Thập, xong đi ra khỏi phòng.
Cả khoảng thời gian về sau, Thập Ngũ không đều không nhắc đến việc này. Nàng luôn chạy đến Băng Cư Sơn. Cụ thể để làm gì thì không biết.
Nhị Thập ngầm có chút bất an.
- ---
Gần tới giữa tháng, Nhị Thập cùng Thập Nhất đi miếu dâng hương.
Thập Nhất trước kia là tiểu mỹ nhân yêu kiều quyến rũ, từng đánh nhau
qua lại vài lần với Thập Tứ.
Thập Tứ tính tình mạnh mẽ, đụng phải Thập Nhất cậy sủng mà kiêu, thành ra lại như đổ thêm dầu vào lửa.
Sau này càng nhiều nữ nhân xuất hiện, Thập Nhất ngày càng chán nản. Nàng tuổi tác đã lớn, không sánh bằng các cô nương trẻ tuổi. Mộ Cẩm nhìn thấy nàng, trong mắt đã không còn kinh diễm chi sắc.
(*Kinh diễm chi sắc: Kinh ngạc vì nhan sắc.)
Thập Nhất biết rõ mỹ nhân tuổi xế chiều chính là bi kịch.
Thập Nhất rời giường sớm. Đi đến bên cạnh giếng múc nước rửa mặt, gặp được Thập Ngũ từ bên ngoài trở về.
Thập Ngũ trang sức đỏ kiều diễm, khoác một chiếc sa bào xanh thẫm, bước đi nhẹ nhàng mà lay động.
Đó là một chiếc sao bào kiểu nam, khiến động tác của Thập Nhất ngừng lại, đánh nghiêng thùng nước. Nửa thùng nước tung tóe bắn trên chiếc váy ngắn xanh lục của nàng, ướt cả giày lẫn vớ.
Thập Ngũ liếc mắt đi qua, không nói lời nào mà đi thẳng về phòng mình.
Thập Nhất nới lỏng dây thừng của thùng nước, nhìn nước giếng trầm mặc không nói lời nào. Nước giếng lay động đem ngũ quan xinh đẹp của nàng thành vặn vẹo, dữ tợn.
Trên đường đi miếu dâng hương, Thập Nhất đem việc này nói ra: "Bây giờ, Thập Ngũ rất giống ta năm đó."
Nhị Thập càng thêm lo lắng cho Thập Ngũ, khuyên bảo Thập Ngũ vài lần.
Thập Ngũ lại không để trong lòng.
Trong năm nữ nhân ở Yểm Nhật Lâu, Thập Ngũ là nhỏ tuổi nhất, tướng mạo mị hoặc, tính tình thẳng thắn. Đã từng cùng Thập Tứ đánh nhau một trận.
Hoặc nói là, Thập Tứ rất thích đánh nhau.
Nói ra thì thủ đoạn của Thập Ngũ bây giờ, kém xa Thập Nhất năm đó. Nếu đi sai chỉ một bước, kết cục của Thập Ngũ có khi còn thảm hại hơn Thập Nhất.
Thật ra, nhất, nhị, tam, thập, trong mắt Mộ Cẩm chỉ là những con số. Hắn chưa từng đem bất cứ thứ gì để trong lòng. Nhị Thập đã sớm nhận rõ điều đó.
Nam Hỉ miếu rộn ràng hối hả. Lửa lư hương càng đốt càng mạnh, khói hương tràn ngập. Trên đại điện, Phật tổ trang nghiêm, quan sát vui buồn của chúng sinh.
Nhị Thập cùng Thập Nhất thắp hương xong, gặp phải một đám tiểu hài tử chen tới, hai người bị tách ra.
Nhị Thập tìm kiếm Thập Nhất khắp nơi.
Một lúc sau, nàng từ xa trông thấy Thập Nhất, lập tức giơ tay lên vẫy.
Thập Nhật dường như không thấy, chỉ nhìn về một bóng người khác ở phía miếu thờ.
Nhị Thập vất vả chen đến bên cạnh Thập Nhất, lại thấy Thập Nhất đột nhiên chạy ra ngoài.
"Thập Nhất!" Nhị Thập lo lắng Thập Nhất muốn chạy trốn, vội vàng đuổi theo.
Thập Nhất đi không quá xa, ở chỗ ngã rẽ liền dừng bước, ngơ ngẩn nhìn con đường phía trước.
Nhị Thập đi tới.
Thập Nhất cười cười: "Ta đã từng thích một nam nhân."
Nhị Thập nhìn theo, đó là đường hướng vào trong sân miếu thờ, lúc này đã chẳng còn một ai.
"Không phải Nhị công tử." Thập Nhất cười nhạt đi: "Không có được dung mạo và khí chất như Nhị công tử, hắn chỉ là một đồ tể."
Nhị Thập không nói gì. Cảnh này thấy càng nhiều, nàng càng muốn rời khỏi Mộ gia. Nhưng mà, nàng phải lấy lại được khế ước bán mình mới có thể rời đi.
- ---
Hôn sự của Mộ Cẩm ngày càng đến gần. Việc rời đi hay ở lại Hoa Uyển và Yểm Nhật Lâu, đều khiến tất cả mọi người thấp thỏm, bất an.
Thập Ngũ lặng lẽ nói cho Nhị Thập, Mộ Cẩm tạm thời không có ý định đuổi các nàng đi.
Nhị Thập kinh ngạc: "Chính miệng Nhị công tử nói cho ngươi?"
Thập Ngũ lắc đầu nói: "Là Thốn Bôn bên cạnh Nhị công tử nói."
Nhị Thập nghe vậy, không tiếp tục hỏi nữa.
Ngày đó, Tiểu Lục ở Hoa Uyển đi tìm Mộ Cẩm làm nũng. Mộ Cẩm tâm tình tốt, thưởng cho rất nhiều hoa quả lạnh. Thập Tứ gặp phải Tiểu Cửu, thiếu chút nữa đánh nhau. Rồi Thập Tứ lại làm đổ hoa quả lạnh của Tiểu Lục. Tiểu Lục bật khóc tại chỗ. Tiểu Thập muốn tiến tới xem cuộc vui, vô ý lại trượt chân ngã vào vũng bùn.
Không ngăn nổi Thập Tứ ồn ào. Nàng ta tới Hoa Uyển huyên náo, càng làm nổi lên vẻ thanh tĩnh, vắng lặng của Yểm Nhật Lâu.
Nữ nhân cùng nhau ân oán, Mộ Cẩm một mực chẳng quan tâm.
Hôm nay, hoàng hôn xuống phía sau núi, Nhị Thập đang ở sân nhỏ thu dọn đồ phơi mùa đông, lại nghe thấy trong vườn truyền đến tiếng vui cười.
"Nhị công tử, người đã lâu không có tới phòng tiểu nữ a." Thập Tứ nói chuyện trước giờ đều nhanh nhẹn.
Mộ Cẩm không nói gì.
Thập Tứ vang lên tiếng cười" "Ây nha... Người nhẹ nhàng chút."
Nhị Thập căng thẳng, tay túm chặt chăn, thoáng một cảm giác lạnh thấu xương.
Chỗ phơi đồ này là nơi khá hẻo lánh ở phía bắc Yểm Nhật Lâu. Trước đây cỏ dại mọc um tùm, sau đó Nhị Thập tới, quét dọn trở thành khu đất trống. Các gian phòng của nữ nhân đều nằm chếch ở phía đông nam. Thành thử Nhị Thập muốn về phòng thì... cần phải đi qua khu vườn này.
Nhị Thập đứng nguyên tại chỗ một hồi lâu, không nghe thấy âm thanh nào nữa, nàng ôm chặt chăn, đi về phía gian phòng.
Vừa bước vào vườn, nàng liền đông cứng.
Hoàng hôn xuống núi, ánh sáng thiêu đốt cả mây. Bóng lưng Mộ Cẩm đang ở trước mặt nàng. Chiếu vào trong mắt nàng, giương nanh múa vuốt tới tận phía chân trời. Một đêm kia khiến vận mệnh nàng thay đổi, hắn chính là như vậy, chặn bỏ đi tất cả ánh sáng, để lại cho nàng đau đớn, trốn không khỏi địa ngục tối đen.
Nhị Thập xoay người rời đi.
Mộ Cẩm đúng lúc này quay đầu lại.
Thập Tứ thò đầu ra, nhìn thấy Nhị thập, lại nhẹ nhàng thở ra. Nhị Thập tướng mạo bình thường, nhạt nhẽo như khúc gỗ, không biết làm nũng, càng không biết cách nịnh nọt, là người không có uy hiếp nhất ở Yểm Nhật Lâu.
Nhị Thập ôm chăn mền đi phía trước, không chú ý gì đến đôi nam nữ phía sau lưng.
Mộ Cẩm nâng cằm Thập Tứ, nhẹ hỏi: "Kia là ai?"
Thập Tứ kiễng chân, tựa người vào hắn khiêu khích, nũng nịu mà trả lời: "Là Nhị Thập."
Mộ Cẩm cười: "Vậy tối nay cả hai nàng đều đến đi."