Editor: Zorba, June
Tuy nói Nhị Thập sớm vào ở nhà giàu, nhưng cũng chỉ là nô bộc, bán tới bán lui, làm tạp dịch rồi nha hoàn. Cái chuyện đi xa cùng chủ tử này, chưa bao giờ đến lượt nàng.
Ngoại trừ chính lần nàng chạy trốn ở Linh Lộc Sơn. Xa hơn nữa, là cùng Lý gia tiểu thư đi ra ngoại ô kinh thành. Lý gia tiểu thư hẹn hò với nam tử, Nhị Thập thì phụ trách canh chừng.
Lý gia tiểu thư dáng người đầy đặn, đứng trước một Nhị Thập gầy gò, lại càng trở nên mập mạp. Nam tử ngoài miệng tâm tình luyến thắng với Lý gia tiểu thư, thế nhưng ánh mắt lại thẳng hướng Nhị Thập mà nhòm ngó. Nam tử tới cửa cầu hôn, đối với dáng người mảnh khảnh của Nhị Thập nhớ mãi không quên, chỉ mặt gọi tên muốn nàng làm của hồi môn cùng gả về. Thậm chí còn có những lời xằng bậy đối với Nhị Thập.
Về sau, Nhị Thập liên tục phạm phải sai lầm, chọc giận Lý gia tiểu thư. Lần nữa lại bị bán đi.
Tới Mộ phủ, Nhị Thập theo Tam tiểu thư đi dạo qua mấy con phố.
Danh thắng bên ngoài kinh thành, Nhị Thập không rõ lắm.
Thốn Bôn đi đến Yểm Nhật Lâu, "Nhị Thập cô nương, Nhị công tử ngày mai khởi hành đi Tễ Đông. Cô chuẩn bị một chút."
Nhị Thập giật mình.
Trước đây Nhị công tử đi xa, đều từ chối cho nữ nhân đi cùng. Lần này gọi một mình nàng, có khi nào muốn cho nàng đi làm gian tế rồi hay không. Làm gian tế, cũng là một cách nhanh chóng tìm đến cái chết a...
Hạt mưa trên phiến lá rơi xuống mặt Nhị Thập, nàng kịp thời phản ứng, gật nhẹ đầu với Thốn Bôn.
Thập Ngũ tiến lên, kinh ngạc hỏi: "Ngày mai đi luôn sao?"
Thốn Bôn nhìn Thập Ngũ một cái, "Đúng vậy, sáng sớm xuất phát."
"Hôm nay..." Thập Ngũ ngẩng đầu, chỉ thấy mây đen phía chân trời, "Có thể trời lại mưa nữa không?"
Thốn Bôn nói: "Nhị công tử đã nói ngày mai là ngày mai."
Thế thì đành vậy. Thập Ngũ liền không hỏi nữa, kéo tay Nhị Thập. "Nhị Thập, nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi."
Nhị Thập biết là nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Nhưng đây là đi du ngoạn, không giống lần nàng chạy trốn trước đây. Hơn nữa lại đi cùng Nhị công tử, nàng không biết nên thu dọn thế nào. Sợ Nhị công tử giữa đường lại yêu cầu cái đồ gì cổ quái, nàng lại không thể biến ra cho hắn.
Thốn Bôn nhìn ra nghi hoặc của nàng, nói: "Nhị Thập cô nương không cần lo lắng, Dương Đào sẽ tới giúp cô sửa sang bao phục."
Nhị Thập cảm kích, hướng Thốn Bôn nở mặt mỉm cười.
"Đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút, sáng sớm mai liền xuất phát." Thốn Bôn bình tĩnh, bình đạm mà bình ổn.
Thốn Bôn vừa đi, Nhị Thập liền vội vàng trở về phòng.
Các nữ nhân biết tin, ríu rít đi tới. Đây là lần đầu tiên, Nhị công tử cùng một nữ tử đi xa.
Tiểu Lục thậm chí có chút xúc động, "Nhị Thập, ngươi sắp bay lên đầu cành rồi."
Thập Ngũ trở về phòng, lấy ra hai hộp son phấn mới, đưa cho Nhị Thập. "Son phấn phải nhất thiết mang theo đó." Các nàng cũng không phải chỉ bằng khuôn mặt hay thân thể mới có thể làm Nhị công tử cao hứng.
Tiểu Thập nói: "Những ngọc trâm, kim trâm này, đều cài lên đi."
"Ngân lượng chắc không cần. Nhị công tử chưa cho chúng ta ngân lượng hằng tháng. Tích góp làm của riêng, phải tự mình giấu kỹ." Tiểu Lục hướng Nhị Thập nháy mắt mấy cái, dặn dò nói: "Nhị công tử hỏi đến bạc, ngươi liền nói một lượng cũng không có."
"Ăn uống khẳng định là tiền của Nhị công tử. Chỉ có điều, Nhị Thập cần phải ăn diện xinh đẹp thêm một chút. Ngươi nghĩ xem, Nhị công tử phong hoa tuyệt đại ——" Tiểu Thập khựng lại, trong này đều là đại mỹ nhân. Nhị Thập thì...
Tiểu Thập lại nói: "Nhị Thập là tiểu mỹ nhân." Dù sao Nhị công tử thích là được, đại mỹ hay tiểu mỹ cũng không kém là bao.
Nhị công tử chủ kiến tự do, không sợ thế tục, ý kiến của người khác nửa câu cũng không nghe vào. Mọi người cũng chẳng cần lo lắng chuyện Nhị công tử với Nhị Thập không xứng đôi.
Nhị công tử cảm thấy không có vấn đề, thì nhất định là không có vấn đề.
Ríu rít nói một hồi, đều là chuyện trang điểm của nữ tử.
Thập Tứ dựa bên cạnh cửa, rốt cuộc cũng nói một câu: "Một chuyến này đi ra ngoài không biết là đi bao lâu, ngộ nhỡ bà dì tới thăm thì phải làm sao? Ngươi phải mang theo mấy thứ kia nữa."
Nhị Thập gật đầu liên tục.
Trong chốc lát, Dương Đào đi tới.
Mấy vị tiểu mỹ nhân chỉ nghe nói Nhị công tử ban cho Nhị Thập một nha hoàn, không biết lại là một cô nương xinh đẹp như thế.
Tiểu Lục buồn bực nói với Tiểu Thập: "Nhị công tử có phải gặp qua quá nhiều mỹ nhân rồi hay không? Cho nên cảm thấy Nhị Thập đặc biệt xuất sắc?"
"Đúng vậy." Tiểu Thập nói: "Thoại bản cũng có kể, của hiếm là của quý. Nhị công tử mỗi ngày đều thấy những mỹ nhân tuyệt thế, sợ chán rồi. Hơn nữa, Nhị Thập diện mạo tiểu mỹ, tâm hồn càng đại mỹ."
Tiểu Lục gật nhẹ đầu, "Nhị công tử không phải là người nông cạn."
- ---
Mây đen không tan, trời đêm không sao.
Sáng sớm, một trận mưa lại đổ xuống.
Nhị công tử quyết định hôm nay xuất phát, không có gì thay đổi.
Ra ngoài chỉ có bốn người. Xa phu là người Mộ phủ, đưa mấy người họ lên thuyền liền trở về. Thốn Bôn, xa phu cùng Dương Đào ngồi ở ngoài thùng xe.
Dương Đào vì che giấu dung mạo xinh đẹp, trên đầu đội nón rộng vành, đeo thêm khăn che mặt.
Thốn Bôn tuấn tú trở thành cảnh đẹp trong mắt người qua đường.
Nhị Thập bị Mộ Cẩm kéo vào thùng xe.
Nàng với Thốn Bôn, Dương Đào đều là nô tài. Nàng ở bên trong, Dương Đào cũng nên ngồi vào, tốt xấu gì cũng là cô nương nhà người ta. Có điều, so với ở cùng một chỗ với Nhị công tử, ngồi bên ngoài lại càng thoải mái tự tại hơn.
Xe ngựa chuẩn bị xuất phát.
Mã tổng quản đứng ở trước cửa Mộ phủ, cung kính lễ phép nói: "Nhị công tử, lão đã truyền tin báo đến các tiền trang. Nhị công tử có gì phân phó, có thể yêu cầu bất cứ lúc nào."
"Đã biết." Mộ Cẩm nhìn về mây đen phía xa.
Mã tổng quản cúi người, nói: "Chúc Nhị công tử thuận buồm xuôi gió."
"Ừm." Mộ Cẩm lười biếng lên tiếng, buông màn xe.
Ngựa chạy "lọc cọc lọc cọc" rời khỏi Mộ phủ.
Nhị Thập ngồi ngay ngắn, cúi đầu nhìn hoa sen bên trên váy.
Mộ Cẩm thỉnh thoảng vén rèm lên, thưởng thức cảnh bên ngoài phố. Thật ra cũng chẳng có gì đẹp, nhưng so với nữ nhân mặt cứng như gỗ trước mặt thì còn thú vị hơn.
Mộ nhị công tử nhìn bộ mặt không chút biểu cảm của nàng vài cái, chốc lát sau liền phải quay đầu ra bên ngoài, xoa dịu chút hờn dỗi trong ngực.
Thật là, vì cái gì lại mang theo nữ nhân này ra ngoài, không thấy nàng, chẳng phải tâm tình liền thoải mái hơn sao.
Nhưng nàng cũng đã theo tới đây, không còn cách nào khác.
Đành phải chấp nhận vậy.
Không biết vén rèm được mấy lần, Mộ nhị công tử lại buông xuống. Cuối cùng cũng mở miệng: "Mấy ngày trước, vốn định mời người dạy ngươi ngôn ngữ của người câm điếc, giúp ngươi nói mấy câu. Nhưng ngươi cũng biết, ngươi chính là nhiều chuyện, cho ta thêm phiền toái, ồn ào khó chịu. Niệm tình ngươi về sau vì ta cống hiến sức lực, miệng không thể nói..." Mặt không biết cười, mắt không hiểu chuyện, miệng càng bẹt không thèm nhếch.
Mộ Cẩm ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Ta xem ngươi xướng tuồng, nhìn đến phát mệt, cả ngày đoán tới đoán lui. Mấy ngày nay ta nhàn rỗi, cũng học được một chút ngôn ngữ của người câm điếc. Lần này đi ra ngoài cũng nhàm chán, ngươi liền cùng ta học đi."
Nhị Thập gật đầu.
Mộ Cẩm dạy hơn mười câu.
Nhị Thập chuyên tâm học, khoa tay múa chân vài cái.
Hai người dạy học nhìn thật hòa hợp.
Chỉ là, Mộ Cẩm ngẫu nhiên lại muốn vén rèm lên. Nhìn thấy quán bánh rán ở đầu phố. Cán bột phẳng, chiên bánh nướng. Vì sao lại không thấy thứ nào nhấp nhô.
- ---
Từ kinh thành đến phía đông Đại Tễ, đi đường thủy dọc theo Thặng Giang thì thuận tiện hơn so với đường bộ.
Xe ngựa mới đến bến tàu, mây đen ngùn ngùn từ xa bay tới, trên trời mưa phùn bắt đầu rơi rả rích.
Một gã quản sự tiến lên, "Nhị công tử, lát nữa có thể có cơn dông. Tiểu nhân đã bố trí người chèo thuyền giỏi nhất. Chúc Nhị công tử thuận buồm xuôi gió."
Thởi điểm thuyền ra khơi, đúng lúc Mộ gia cùng Tô lão gia đã giao dịch xong bến tàu. Nó giờ đây đã là hiệu buôn của Mộ gia, cờ hiệu giương cao trong gió thét gào.
Theo như Mộ Cẩm thấy, cuộc giao dịch này đã hoàn tất.
Tô Yến Tinh được đã đạt
được thứ nàng ta muốn. Chính thê của Mộ nhị công tử, cái danh phận bỏ trống nhiều năm đã đưa cho nàng. Việc hợp tác kinh doanh của Mộ gia cùng Tô gia cũng đã xong, ý định ban đầu của cuộc hôn nhân này cũng đã đạt được. Khi nói tới làm ăn, nói tới thành thân, lại không để hắn đồng ý ký tên là còn phải viên phòng.
Mộ lão gia sợ bị quan gia theo dõi, mới muốn dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa.
Mộ nhị công tử còn đứng sừng sững, đồ dùng như thế nào, dùng cho ai, hắn mới là người quyết định.
Dương Đào một tay cầm ô, một tay đỡ Nhị Thập từ xe ngựa xuống.
Nhị Thập chung quy lại không có thói quen được người khác hầu hạ, xuống xe ngựa, được Dương Đào đỡ lấy, ngược lại lại trượt một cái.
Dương Đào nhanh nhẹn bắt được.
Khi lên thuyền, Nhị Thập lại trượt một cái nữa, vẫn là được Dương Đào đỡ.
Nhị Thập đứng ở mạn thuyền, Dương Đào một bên giúp đỡ, trái lại càng làm nàng mất thăng bằng. Dưới tình thế cấp bách, nàng duỗi tay bắt được một bên cánh tay của Thốn Bôn, lung lay mấy cái, cuối cùng cũng giữ vững được thân mình.
Thốn Bôn không cử động, mặc cho nàng nắm lấy, "Nhị Thập cô nương, cẩn thận."
Mộ Cẩm nghe được lời này, quay đầu lại liền nhìn thấy nàng nắm chặt Thốn Bôn không bỏ.
Nắm chặt đến vậy? Gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay trắng nõn.
Mây đen u ám như đè trên người Mộ Cẩm, hắn cười thầm, đi lên tầng hai.
Thốn Bôn lập tức nhắc nhở: "Nhị Thập cô nương, Nhị công tử lên rồi."
Nhị Thập vội vàng đi theo. Dẫm lên bậc thang nhỏ hẹp, nàng quay đầu lại lần nữa. Vừa rồi nắm gấp như vậy, dường như móng tay đều cắm vào da thịt Thốn Bôn. Nàng cười áy náy.
Thốn Bôn cúi đầu.
Hắn cùng Dương Đào ở lại tầng một.
Quan hệ chủ tớ như vậy làm Nhị Thập không thoái mái. Rõ ràng lai lịch của Thốn Bôn so với nàng còn cao hơn, tại sao lại giống như nàng cùng Mộ Cẩm cùng vào cùng ra, Thốn Bôn lại dừng ở vị trí nô bộc.
So với xe ngựa, khoang thuyền vô cùng rộng rãi. Nhị Thập vẫn ngồi ở bên cạnh, vẫn là mang cái khuôn mặt kia. Từ khi nàng ra ngoài đến nay, Mộ Cẩm như chưa thấy nàng đổi qua vẻ mặt khác, một vũng nước đọng, nước mưa rơi xuống so với nàng còn hoạt bát hơn.
Lúc này đã đến ngoại ô kinh thành, bên bờ chỉ có cỏ dại hoang vu, không có mỹ cảm.
Đúng, không có mỹ cảm, thật giống với nữ nhân trước mắt. Kêu nàng cùng đi du ngoạn, đúng là sai lầm lớn. Nên ném nàng ở Yểm Nhật Lâu, giam lại dăm ba năm.
Mộ Cẩm không đè được ức chế, tối tăm phiền muộn nổi lên ở trong lòng, lộ ra ở đáy mắt.
Bầu trời bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm dọa người. Tiếng sấm vốn tưởng nên bị ướt át bởi nước mưa, thế nhưng lúc xuyên qua mây đen lại là tiếng khô khốc.
Nhị Thập không chút nhúc nhích, chính là học bản lĩnh trầm mặc của Thốn Bôn. Mãi đến khi bị túm chặt ở cổ tay, nàng mới nâng mắt lên.
Cái tính tình này của Mộ Cẩm đã sớm muốn phát ra, thế nhưng lại cảm thấy, ngày ấy ném nàng vào hồ nước, hắn có chút tiếc hận. Bởi vì chút tiếc hận này, hắn đã khoan dung với nàng rất nhiều. Nào biết, từ ngày ấy, nàng lại bắt đầu bày ra cái vẻ mặt lãnh đạm không chút cảm xúc.
Lúc đầu hai người cách nhau khá xa, hắn duỗi tay kéo một cái như vậy, Nhị Thập không chịu nổi sức lực, suýt nữa quỳ rạp xuống boong thuyền.
Mộ Cẩm kịp thời nâng người nàng lên, đem cả người nàng kéo tới trước mặt.
Nhị Thập không sợ hắn làm gì đối với thân thể nàng, đã sớm giao cho hắn, bao nhiêu lần cũng không có gì khác biệt. Bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.
Mộ Cẩm dùng cây quạt chọc ngực nàng, hỏi: "Lời nói lần trước của ngươi, nhớ rõ không?"
Nàng gật đầu.
"Ta muốn chỗ này của ngươi."
Để tỏ lòng trung thành, nàng nghiêm túc gật đầu.
"Cam tâm tình nguyện."
Nàng tiếp tục nghiêm túc gật đầu.
"Vừa rồi dạy ngươi ngôn ngữ của người câm điếc cơ mà."
Nhị Thập khoa tay múa chân: "Nhị công tử, tiểu nữ cam tâm tình nguyện." Nàng quỳ gối trên đùi hắn, thẳng thắn nhìn xuống đôi mắt hắn.
Hắn vẫn không nhìn thấy mình từ đôi mắt kia. Hoá ra là đáy lòng có, trong mắt lại không có. "Vì sao lại bày ra vẻ mặt đó cho ta xem?"
Nhị công tử nhàn rỗi hai ngày, bỗng nhiên lại trở nên đáng sợ. Nhị Thập thật là vô tội. Thốn Bôn cũng là vẻ mặt không cảm xúc, đó lại là trung thành và tận tâm. Sao đến nàng, lại trở thành bày ra vẻ mặt? Nhị công tử nói cái gì, nàng liền nghe cái đó, nào còn có sắc mặt của chính mình. Cái vị Nhị công tử này thật khó hầu hạ, nàng đã tỏ lòng trung thành giống nô tài bình thường, nhưng hắn vẫn tìm mọi cách gây khó dễ, bàn tay véo trên eo nàng, sức lực cực kỳ tàn nhẫn. Nàng sợ hãi, vết thương trên vai chưa có khép lại, ngộ nhỡ eo lại bị hắn bẻ gãy...
Tia chớp nhoáng lên, chiếu vào sườn mặt đôi nam nữ. Hai người cách nhau nửa thước.
Bên ngoài mưa phùn rả rích, trong khoang thuyền đáy mắt của Nhị công tử cũng toàn mưa gió, "Ban nãy vì sao kéo tay Thốn Bôn?"
Nhị Thập lại thấy oan uổng. Nàng không kéo Thốn Bôn thì rơi xuống sông mất rồi.
Mộ Cẩm đột nhiên nâng lên cánh tay, "Cho ngươi kéo."
Nàng nghe lời mà nhẹ nhàng nắm lấy. Nàng không dám nắm chặt, ai mà biết tâm tư của Nhị công tử thế nào, vu oan nàng mượn cớ kiềm chế chủ tử, không phải không có khả năng.
"Vừa rồi kéo dùng sức lắm mà." Nhị công tử không nóng không lạnh.
Đó là đương nhiên, vì lúc là lúc nguy cấp. Hơn nữa kéo chính là Thốn Bôn. Lực có mạnh, hắn cũng sẽ không ném nàng đi. Nhị công tử thì không giống, nếu mất hứng, hắn có thể không chút do dự ném nàng cho cá ăn.
"Dùng sức kéo."
Nhị Thập nghe lệnh, dùng sức giữ chặt.
Nhị công tử không ném nàng đi, chỉ dùng đôi mắt không thấy được thanh quang kia nhìn nàng, "Về sau té ngã biết rõ nên làm thế nào chưa?"
Nàng không biết. Nhưng vì sắc mặt Nhị công tử không vui, nàng chỉ có thể làm bộ đã hiểu, mặt không chút biểm cảm mà gật đầu.