Editor: Đụt, June
Trương Thúy Hoa bưng hai bát tào phớ lên, nói: "Nào, công tử, A Man."
Tào phớ bề mặt nhăn nhúm, lỗ to lỗ bé phủ lên nhau che kín bát, so với tàu phớ Giang Nam thì tàu phớ của Tây Phụ Quan thực sự hợp với từ "thô sơ".
Nhị Thập cầm bát lên, múc một thìa đưa lên miệng, cười cười gật đầu với Trương Thúy Hoa.
Trương Thúy Hoa cũng cười theo: "Tào phớ của chúng ta và Giang Nam không giống nhau, chúng ta lớn lên nơi đại mạc, thích khẩu vị thô khoáng hào sảng thế này."
Đại Đông bước lên: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa." Đại Đông sợ Trương Thúy Hoa nói càng nhiều, sắc mặt Mộ Cẩm càng cứng lại.
Quán tào phớ mở lâu như vậy, nhưng ít khi có người phú quý trong kinh thành tới ăn, có thể thấy do không hợp khẩu vị. Loại tào phớ này so với loại Giang Nam thì rẻ hơn, thích hợp với những người bình thường cuộc sống thiếu thốn, không quan trọng khẩu vị. Quán tào phớ làm chính là loại buôn bán bình dân.
"À, đúng, đúng." Trương Thúy Hoa nói: "Mọi người ăn đi."
Mộ Cẩm khuôn mặt cao quý, ngồi ở chỗ này giống như trở thành chiêu bài. Đến quý nhân cũng thích ăn, khẳng định chỗ đó có hương vị độc đáo.
Trương Thúy Hoa vội vàng đi ra đón khách.
Nhị Thập ban nãy ăn bánh bao đã no rồi, có điều thịnh tình không thể từ chối, nàng cứ ăn chậm rãi từng miếng một.
Mộ Cẩm không muốn ăn, đôi mắt nhìn sang nàng. Nàng lớn lên nhỏ xinh, đồ thêu thùa lại toàn là thứ các cô nương Giang Nam yêu thích. Dùng từ "thô khoáng hào sảng" để hình dung nàng có chút không thích hợp.
Hắn nhớ tới mẫu thân hắn, cá tính tùy tiện, không để bụng chuyện nam nữ thụ thụ bất thân, trở thành tri kỷ khác giới với Lâm Ý Trí.
Hoàng Thượng không thể nào lý giải được tình cảm của bà với Lâm Ý Trí, ghen ghét đan xen, vì thế hạ lệnh bắt Lâm Ý Trí cả đời đều bị nhốt tại Thượng Đỉnh Thành.
Hoàng Thượng từng nói rằng, Chân Nguyệt Sơn trời sinh thần kinh thô, sau khi có hài tử, suy nghĩ mới tinh tế lên một chút. Nhưng mà, càng tinh tế lại càng xa cách ông hơn.
Mộ Cẩm cảm thấy Nhị Thập cũng có chút thần kinh thô. Có lẽ do khí hậu ở Tây Phụ Quan có vấn đề.
Tiểu Đông cứ liên tục ngó nhìn Nhị Thập, hắn kéo một cái ghế đến ngồi bên cạnh nàng.
Đây cũng là một người Tây Phụ Quan thần kinh không ổn định, hồn nhiên không phát hiện ra ánh mắt lạnh thấu xương của Mộ Cẩm, cười không ngừng với Nhị Thập: "Từ A Man, đệ đệ muội lớn lên cao lắm, năm ngoái đã cao hơn cả ta rồi." Tiểu Đông đứng lên, vươn tay làm ra một độ cao.
Nghe vây, Nhị Thập lại càng vui vẻ, trên mặt đầy ý cười, giống như bông hoa hướng về Tiểu Đông mà nở rộ.
Mộ Cẩm âm u nhìn đôi nam nữ trước mặt. Một nữ nhân vẻ đẹp tầm thường như vậy, làm sao mà nguyên một đám mấy tên nam nhân này cứ như chưa gặp nữ nhân bao giờ.
Tiểu Đông nhớ lại: "Muội muội của muội cũng lớn rồi, càng lớn càng giống muội, rất nhiều người tới cửa làm mối đấy." Nói tới đây, Tiểu Đông cúi đầu, có chút ngượng ngùng: "Ta vốn dĩ cũng muốn... đến làm mối."
Mộ Cẩm gắt gao nắm chặt cái thìa trên tay. Tào phớ trong bát vốn lồi lõm gồ ghề, giờ đã bị nát bét thành từng miếng nhỏ, rồi lại bị hắn khuấy lên. Những miếng hơi to trong bát cũng bị hắn băm nát. Muốn cưới muội muội thì cưới muội muội đi, còn cười nhộn nhạo như vậy với tỷ tỷ, chân trong chân ngoài, đứng núi này trông núi nọ, nay Tần mai Sở, có mới nới cũ.
(*Nay Tần mai Sở: ăn cháo đá bát; tráo trở bất thường; hay lật lọng)
Nhị Thập và Tiểu Đông đang đắm chìm trong niềm vui gặp lại đồng hương, không để ý đến Nhị công tử.
Tiểu Đông tiếp tục nói: "Mấy năm trước muội đi làm thuê, nhà muội cũng đã khấm khá lên, nghe cha muội nói, muội làm việc cần mẫn, chưa đến nửa năm đã được tăng tiền công. Sau lại có một ngày, cha muội ủ rũ trở về, nói không biết muội đã bị bán đi đâu. Ông ấy tìm đến chỗ nhà giàu kia hỏi han, lại bị đánh cho một gậy."
Nhị Thập căng thẳng, khua chân múa tay một hồi.
"Muội bị bệnh, phải nghỉ ngơi cho tốt, chỉ một trận phong hàn đã ho đến khàn cả giọng." Tiểu Đông cười an ủi: "Yên tâm, cha muội thương thế không nặng, nghỉ ngơi nửa tháng đã khỏi rồi. Nhà muội thiếu đi tiền công của ngươi, muội muội của muội muốn đi làm việc nhưng cha muội không cho, sợ mất cả hai đứa con gái. Năm trước, đệ đệ muội đi làm khiêng vác trên núi."
Nhị Thập tập trung lắng nghe. Mấy năm nay dẫu sống khổ sở đến đâu, nàng cũng không thể quên đi người nhà. Khi vừa mới bị bán đến kinh thành, nàng nhờ nha hoàn biết chữ viết hộ một phong thư. Phong thư này như đá chìm đáy biển, hoặc là khi nhận được hồi âm, nàng đã bị bán trao tay.
Tới Mộ gia này, Tam tiểu thư là người hiền lành. Hơn nữa, nha hoàn của Tam tiểu thư nếu có mối nhân duyên, Tam tiểu thư cũng sẽ đồng ý cho nha hoàn xuất giá rời phủ. Nhị Thập khi đó đã nuôi hy vọng. Đương nhiên, sau này Nhị công tử đã chặt đứt hy vọng của nàng.
Trời không tuyệt đường người, hôm nay gặp gỡ Đại Đông Tiểu Đông, biết được người nhà vẫn bình an, tuy rằng cuộc sống vẫn còn thiếu thốn, nhưng Nhị Thập đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Bát tào phớ của Mộ Cẩm đã bị băm nát như nước, hắn nhìn khóe môi cong lên của Nhị Thập.
Nữ nhân này thấy ai cũng mặt mày tươi cười, đến khi quay sang hắn thì lại trưng ra bộ mặt không cảm xúc. Hắn buông cái thìa trong tay xuống, thìa sứ va vào bát sứ phát ra tiếng vang "loảng xoảng".
Nhị Thập lúc này mới hoàn hồn, nhìn về phía hắn, cười yếu ớt thuận theo.
Ánh nắng chói chang, chói đến mức khiến Nhị công tử phiền lòng.
- ---
Tính tiền xong, Mộ Cẩm đi ra ngoài lều.
Trương Thúy Hoa vỗ vỗ vai Nhị Thập, nói: "Đứa nhỏ này, tuổi còn nhỏ đã bị mất liên lạc với người nhà, chắc cũng từng chịu không ít khổ sở."
Nhị Thập cười, lắc đầu.
"Cũng may, làm nha hoàn của gia đình giàu có cũng không tồi." Trương Thúy Hoa nói: "Công tử này rất thích ngươi, đối với ngươi vô cùng lo lắng."
Lời nói vế sau, không phải Trương Thúy Hoa nhìn ra ý tứ gì, mà chỉ là thuận miệng nói khách sáo mà thôi.
Nhị Thập ngừng cười.
Đang định đi ra cửa thì Tiểu Đông bước đến, hàm răng trắng sáng lộ ra, "Từ A Man, có rảnh thì thường xuyên đến nhé."
Nhị Thập mỉm cười. Tào phớ không so được với Giang Nam, nhưng đây mới là hương vị độc nhất chỉ Tây Phụ Quan mới có. Sau đó, nàng bị Mộ Cẩm kéo đi.
"Đi thôi." Nhị công tử âm u lạnh lẽo đứng dưới nắng gắt mà người càng ngày càng giảm nhiệt.
Nàng bước theo hắn.
Vừa rồi vì sợ làm Trương Thúy Hoa phật lòng, Nhị Thập đã ăn non nửa chén tào phớ của Mộ Cẩm, no căng. Nàng xoa xoa bụng.
Mộ Cẩm nhìn về phía trước, tay dán lên bụng nàng, "Ăn đến bụng thành cái cầu rồi."
Còn không phải tại Nhị công tử làm hại. Hắn không bận tâm lễ nghi, đồ không thích ăn thì sẽ không ăn, không thèm nghĩ đến ý tốt của người khác.
Nhị Thập nấc lên. Tuy rằng bụng trướng, nhưng nàng đã có thể truyền tin cho người nhà. Nàng tâm tình vui vẻ như hoa nở, đối với Nhị công tử cũng mặt mày hớn hở. Nhìn Nhị Thập vui vẻ phấn khởi, Mộ Cẩm lại nổi lên một trận khô nóng.
Hắn đẩy Nhị Thập vào một hẻm nhỏ, cực kỳ không coi ai ra gì mà hung hăng ôm lấy nàng, thấp giọng hỏi bên tai nàng, "Từ khi nào đã học được cách câu dẫn nam nhân rồi?"
Nàng chớp chớp mắt, nàng câu dẫn nam nhân khi nào?
Mộ Cẩm chậm rãi nói từng chữ: "Còn cười như vậy với người khác, ta liền cắn chết ngươi."
Nhị Thập vô tội biết bao, nhanh chóng thu lại ý cười.
"Cái tên Tiểu Đông kia mồm miệng mê muội. Chẳng phải muốn cầu thân muội muội ngươi sao? Sao còn cứ cười mãi không ngừng với ngươi. Một quán tào phớ
ven đường, chắc chắn chưa từng gặp được mấy nữ nhân, mới cho rằng ngươi là đại mỹ nhân."
Nhị công tử nói là việc của Nhị công tử, Nhị Thập vào tai trái, ra tai phải.
Thấy nàng không đáp, Mộ Cẩm nói: "Con người ngươi tại sao lại đáng ghét thế này?"
Nhị Thập cũng muốn nói, Nhị công tử làm sao cũng đáng ghét như vậy?
Nàng chỉ vui vẻ được một lúc, hắn liền cau có không vui. Hắn chính là không muốn nàng thoải mái, chỉ cần nàng vui vẻ, hắn khẳng định sẽ tức giận.
Đứng trong hẻm, Mộ Cẩm cũng không nói thêm gì nữa, miết mặt nàng một chút cho hả giận rồi buông nàng ra.
- ---
Nam Hỉ miếu có mái hiên nhà cao vút, giống như đôi mắt uy vũ quan sát thế gian. Một nén hương đỏ thẫm, gửi gắm những mơ ước của phàm nhân trên trần thế. Tín đồ thành kính quỳ gối trước ngọn đàn hương khói trắng mờ mịt, nhắm mắt cầu phúc.
Mộ Cẩm chờ ở dưới gốc cây hòe ngoài miếu. Hắn không tin thần linh, nói cách khác, hắn cũng không tin vào bùa chú.
Hôm nay Nhị công tử tâm tình không tốt, có điều sắc mặt vẫn lãnh đạm, ngũ quan vẫn tuấn tú. Các cô nương gia đi thắp hương bái Phật không khỏi ngoái lại nhìn vài lần, cười cười e lệ.
Nếu là trước kia, Nhị công tử nhất định cũng sẽ cười lại, ngả ngớn khiêu khích, làm bộ như không biết tâm ý mấy cô nương kia. Nhưng hôm nay, hắn một cái cũng không thèm để ý.
Cẩn thận ngẫm lại, cùng Nhị Thập đi chơi, Nhị công tử không có lấy một ngày hài lòng.
Nhớ hắn ngày trước, trái ôm phải ấp, nhãn tình nhã trí. Từ khi nữ nhân này xuất hiện, hắn ba ngày thì nổi giận hai ngày. Một nữ nhân sao có thể đáng giận như thế.
Nhị Thập cười với Tiểu Đông, hình ảnh đó vẫn cứ khắc trong đầu Nhị công tử, Mộ Cẩm nhẹ nhàng phẩy quạt, muốn quạt bay cái hình ảnh này đi.
Từ xa nhìn thấy bóng dáng Nhị Thập. Nàng xách làn váy, chậm rãi đi xuống bậc thang.
Mộ Cẩm lúc này mới phát hiện, tóc nàng đang cài trâm phỉ thúy, xanh đến nỗi gây chú ý.
Nhị Thập giương mắt nhìn về phía tàng cây, trong tay cầm hai lá bùa, khua tay nói: "Đây là bùa bình an cho công tử."
Một khắc trước, Nhị công tử đang nghĩ, nhất định phải trừng phạt nữ nhân không nghe lời này. Nhưng đến khi nhìn thấy bùa bình an, tức giận chạy đi hơn phân nửa.
Lá bùa hình chữ nhật nằm trong lòng bàn tay nàng, ước chừng lớn bằng nửa bàn tay, bùa giấy nằm trong một túi tiền, chính giữa mặt trước và mặt sau túi viết hai chữ "Bình an".
Hắn cầm lấy cái túi nhẹ đến không thể nhẹ hơn, không chút để ý hỏi, "Thế còn cái tay bên kia?"
Nhị Thập giải thích: "Đây là cầu cho cha mẹ, đệ đệ, muội muội."
Nếu là người nhà nàng, hắn cũng không so đo nữa. Mộ Cẩm cất bùa bình an đi, lại nhắc nhở Nhị Thập: "Cái khăn tay buổi sáng ngươi nhất định phải đem giặt rồi trả ta, nhớ đấy."
Nhị Thập gật đầu.
"Đúng rồi, vừa nghe mấy nữ nhân ở đây nói tòa miếu này cầu nhân duyên rất linh."
Nhị Thập gật đầu. Thập Nhất từng cầu nguyện chuyện với gã đồ tể, kết cục cả hai đều tốt đẹp, cũng coi như linh nghiệm.
"Ngươi cùng Thập Ngất thường tới Nam Hỉ miếu cầu bùa gì?"
"Bùa bình an."
"Không còn gì khác?"
Nhị Thập lắc đầu.
Mộ Cẩm lấy quạt ngọc chỉ lên ngực nàng, "Để biểu đạt sự cam tâm tình nguyện của ngươi, đi, đến trước mặt Phật Tổ lập lời thề, xin một cái quẻ. Ta liền tin ngươi đối với ta trung thành tận tâm, trước sau như một."
Nhị Thập khua tay múa chân: "Nhị công tử không phải là không tin thần linh sao?"
"Bảo ngươi đi thì đi đi, dạy ngươi ngôn ngữ tay để ngươi nói lời thừa thãi à?" Nữ nhân này bị sao thế? Mỗi lần cho nàng bậc thang, nàng đều không thèm bước xuống.
Nhị Thập nhìn hắn một cái, nghe lời liền đi. Chỉ là, không biết loại cầu xin cưỡng bách này có được tính hay không.
Bùa nhân duyên đựng trong túi đỏ, trong mắt Nhị công tử, so với đèn lồng ngày thành thân càng đỏ hơn. Được một cái bùa bình an, một cái bùa nhân duyên, Nhị công tử đã bay hết sự không vui trong lòng.
Nhị Thập nhìn Mộ Cẩm cất bùa nhân duyên, chợt nhớ tới lời Trương Thúy Hoa nói.
Nhị Thập từng nhìn thấy nha hoàn và đầy tớ ái mộ tình cảm lẫn nhau, hơn nữa còn xem rất nhiều kịch ở Hướng Dương Thành. Lẽ nào nam nhân thích một nữ nhân, sẽ giống như Nhị công tử sao? Ngay cả vị quan nhân kia không thích Lý gia tiểu thư, khi nhìn thấy Lý gia tiểu thư cũng vẫn làm bộ tình sâu nghĩa nặng.
Nhị Thập cẩn thận đánh giá Nhị công tử, nếu thực sự yêu thích thì sẽ ngượng ngùng, dịu dàng, có khi còn nhớ nhung.
Ngượng ngùng, dịu dàng... Tư thái cao cao tại thượng này của Nhị công tử, khẳng định không phải. Nếu nói đến nhớ nhung, Nhị công tử hai ngày không gặp nàng, liệu có nhớ nàng không?
Thập Nhất từng nói, khi thật sự thích một người, không gặp cũng nhớ, mà gặp cũng nhớ. Nhị Thập không có gan hỏi Nhị công tử, "Công tử có nhớ ta không?"
Nhị Thập đổi thành một câu, "Nhị công tử, ta đối với công tử là cam tâm tình nguyện."
Nàng bất thình lình nói vậy làm Mộ Cẩm nhíu mày căng thẳng, "Tự dưng lấy lòng, không phải gian trá thì cũng là lừa dối. Tròng mắt ngươi đảo nhanh như vậy, đang có mưu đồ gì hả?"
Nàng lắc đầu, "Nhị công tử, ta sẽ không phản bội người."
"Ừm." Mộ Cẩm rõ ràng không tin.
Trương đại thẩm không hiểu rõ Nhị công tử. Nhị công tử tiêu chuẩn cao như núi, người hắn thích chính là chính hắn. Nếu hắn thích nữ nhân mới là chuyện lạ.
Nhị Thập thầm nghĩ, nếu như hắn thích, vậy chẳng phải là cầu được ước thấy sao? Nhưng hắn cả ngày chỉ có khi dễ nàng, mắng mỏ nàng.
Nàng mới cười một chút, hắn liền kéo mặt nàng xụ xuống.
Có điều, Nhị công tử tính tình cổ quái, nên cách thể hiện yêu thích cũng khác người bình thường? Nhị Thập không thể nào lý giải được hành vi tức giận của Nhị công tử, lòng tràn đầy mong đợi.
Nàng trộm cầu nguyện thần linh làm Nhị công tử sớm thích nàng một chút, bởi vì cái mạng nhỏ này của nàng hoàn toàn do hỉ nộ ái ố của Nhị công tử định đoạt.