Nhượng Xuân Quang

Lá gan thật to


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Truyện được đăng tải mới nhất tại wattpad/facebook: Gió tháng sáu.

Editor: June

"A Man, nếu em bị ủy khuất, đừng buồn ở trong lòng." Thê thiếp của Mộ Cẩm chưa từng gây ra chuyện làm thương tật người khác, nhưng giọng nói của Nhị Thập lại làm Mộ Đông Ninh trở nên lo lắng. "Ta có thể đi cầu xin Nhị ca, để người tìm đại phu tốt nhất cho em."

Nhị Thập kéo ống tay áo Mộ Đông Ninh, lắc lắc đầu.

"Chẳng nhẽ em không muốn chữa trị giọng nói hay sao?" Mộ Đông Ninh suy đoán, giọng nói của Nhị Thập chắc chắn là bị người khác hãm hại. "Em không muốn lấy lại công đạo nữa ư?"

Hướng Nhị công tử đòi công đạo, đó là tự tìm cái chết. Nhị Thập kiên định cự tuyệt ý tốt của Mộ Đông Ninh.

Nhị Thập tuy không còn là nha hoàn nữa, nhưng cũng không danh không phận, so với người hầu cũng chỉ cao hơn một bậc mà thôi. Tam tiểu thư nguyện ý tới đây một chuyến, Nhị Thập đã cảm kích lắm rồi.

Bởi vì Nhị Thập im lặng, Mộ Đông Ninh trở thành tự kể tự nói.

Lúc gần đi, Mộ Đông Ninh dặn dò nói: "A Man, nhân lúc được sủng ái hãy tính toán đến tương lai."

Lời ấy nói ra, có thể thấy được việc thiếp thất bị đuổi đi cũng không phải tin đồn vô căn cứ.

Tiễn Mộ Đông Ninh xong, Nhị Thập nhìn ra xa ngoài cửa sổ, một lòng một dạ nhớ về quê nhà xa xôi.

Tây Phụ Quang nằm ở biên cương phía tây bắc Đại Tễ, nương tựa vào nước Bách Tùy ở láng giềng.

Hơn ba mươi năm trước, hai nước Đại Tễ - Bách Tùy tranh chấp, chiến loạn liên miên.

Đại Tễ có vị một vị La Sát tướng quân, tại thời điểm biên thành gặp nguy hiểm rơi vào tay giặc, được cao nhân tương trợ rồi lợi dụng địa hình đặc thù của Tây Phụ Quan, xây dựng được sa trận, bằng ba vạn binh lực đã phá tan mười vạn quân của Bách Tùy. Đại hoạch toàn thắng.

Từ đó, hai nước ngừng chiến.

Điệu Tây Phụ Quan chính là năm đó dùng để khích lệ tinh thần vui vẻ cho nghĩa sĩ. Khúc nhạc dạo đầu chậm rãi, dùng để tưởng niệm về người thân. Đoạn khúc sau lại cao vút, bởi vì cùng bảo vệ lãnh thổ đất nước.

Quê hương nàng vang lên tiếng trống trận, khắp nơi đều là cồn cát, cách xa kinh thành phồn hoa.

Thế nhưng, trong mắt Nhị Thập, vầng trăng nơi đó mới là trong trẻo nhất.

- ---

Bước chân Mộ Đông Ninh vừa đi.

Nhị Thập lại nằm trên giường ngủ. Nhớ nhà không nguôi, đang muốn được đoàn tụ với người thân trong mộng.

Đột nhiên, cánh cửa "Ầm" một tiếng bị đá văng, lại "Ầm" một tiếng bật lại lần nữa. Mộng đẹp biến thành ác mộng.

Trái tim đồn dập đập mạnh, Nhị Thập mở mắt.

Không cần nghĩ, Diêm Vương lại tới rồi.

Nhị công tử chưa bao giờ tốt đẹp đi gõ cửa. Hắn từ Trấn Nam Thành trở về, không có việc gì làm liền tìm cách khi dễ nàng. Sống hay chết chỉ cần nói một câu, nhưng hắn lại không, đặc biệt càng thích dọa nàng kinh hồn bạt vía.

Nàng giả bộ như thể nửa mê nửa tỉnh, không biết người đến là ai, kéo cao chăn che mặt.

"Rời giường." Mộ Cẩm đứng ngược sáng, tựa người bên cửa.

Nhị Thập xoay người quay lưng kháng nghị, nhẫn nhịn, cơ hồ không thể nhịn được nữa, nhịn lại nhịn, rốt cuộc cũng nhịn được. Tối hôm qua, Nhị công tử chẻ củi đến nửa đêm, buổi sáng Tam tiểu thư tới nói chuyện phiếm, Nhị Thập đêm nay chỉ ngủ được tổng cộng hơn hai canh giờ, giờ phút này lại hối hận không thể chết ở trên giường.

Nhưng Diêm Vương hạ lệnh, nàng lau lau hai mắt vô thần, ngồi dậy.

Khuôn mặt Mộ Cẩm bị khuất trong bóng tối, cư nhiên thong thả nói: "Đúng là cảnh xuân đẹp. Đi ra."

Cảnh xuân dù đẹp, nhưng Nhị Thập cũng không có đôi mắt rực rỡ đi thưởng thức. Nơi nhìn thấy, đơn giản là vật chết. Nàng ngồi ngay ngắn, cái eo thẳng tắp từ trên xuống dưới.

Trong sân không hoa, không biết Nhị công tử muốn thưởng thức cái gì. Cùng hắn một chỗ, Nhị Thập không cần đáp lời, nhu thuận kính cẩn nghe theo. Mí mắt không nghe lời mở được một nửa, chốc lát khép lại, không bao giờ... cam lòng muốn mở ra nữa.

Buổi sáng chưa được ăn, Nhị Thập đói lả người, giống như nửa tỉnh nửa mê, mơ thấy nào là bánh hạnh hoa vàng, nào là bánh cuốn đậu xốp giòn trắng.

"Tam tiểu thư tìm ngươi nói gì?"

Một tiếng nói ôn nhu từ trên trời rơi xuống, tỏa ra khẩu khí ngọt ngào tựa như đường kẹo, bay đến làm răng nàng nhũn ra, nàng há to miệng, muốn cắn cái khối bánh ngọt ngào này một miếng. Bỗng nhiên, giống như gà con mổ thóc được một nửa, cái cằm bị một chiếc quạt ngọc nâng lên. Khí tức chết người bao quanh da thịt, nàng lập tức bừng tỉnh, run run giương mắt nhìn Mộ Cẩm.

Nhị công tử vẫn là một nụ cười nhạt, đẹp đẽ mà quyến rũ.

Nàng thấp đầu.

Hắn ấm áp hỏi: "Ta ở chỗ này, tâm tư ngươi lại ở nơi nào?"

Cái quạt sắc nhọn trơn trượt xuống cổ họng Nhị Thập, chỉ một tấc nữa, có thể đoạt lấy tính mạng nàng. Nàng đặt mình bên bờ sinh tử, không dám làm càn. Nước miếng ở trong miệng, không có gan nuốt xuống.

Mộ Cẩm cúi người, thanh giọng: "Không chỉ thất thần, còn ngủ gà ngủ gật. So với tối qua, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước."

Hốt hoảng, nàng một tay đỡ eo, làm ra động tác nắn bóp, lại dùng tay kia đặt trên má, nhắm mắt lại, làm bộ dạng ngủ ngủ.

Nhìn động tác nàng nắn eo, Mộ Cẩm bỗng nhiên lấy tay nhéo. Eo nhỏ không xương, hắn chỉ vẻn vẹn hai cái là có thể bẻ gãy.

Quạt rời cằm nàng một tấc, ánh sáng chiếu vào da thịt tái nhợt của nàng. Nàng rốt cuộc cũng nuốt được một ngụm nước miếng.

Hắn suy nghĩ lựa chọn: "Tối qua mệt nhọc?"

Nàng gật đầu liên tục.

Hắn tiếp tục hỏi: "Ngồi chơi lâu, thân thể không tốt?"

Nàng tiếp tục gật đầu.

Hắn xoa eo nàng, "Tam tiểu thư tìm ngươi nói gì?"

Quả nhiên vừa rồi là rơi vào ảo giác, cái tiếng nói này của Nhị công tử, khi nào mà từng có sự ôn nhu, sát khí dính trên răng so với bên trên đầu quạt không khác là bao. Nhị Thập lại bày ra một cái tư thế ngủ.

"Nàng tới là hỏi chuyện tối qua?"

Nhị Thập gật đầu. Đây chính là lần ăn ý nhất với Nhị công tử.

"Ngươi cả ngày khoa tay múa chân, khó hiểu." Bàn tay Mộ Cẩm đặt trên eo nàng mà vân vê da thịt, nói: "Hôm khác sẽ tìm cho ngươi một người dạy ngôn ngữ của người câm điếc, cố gắng mà luyện tập."

Đau đớn theo từng bộ phận lan đến eo, Nhị Thập miễn cưỡng cười cười.

"Đáng thương, nửa đời sau ngươi vẫn là người câm." Hắn cười bạc bẽo, không hề thương cảm.

Nàng lại hành lễ biểu thị lòng biết ơn.

Hắn nhìn phía ánh nắng, "Thân thể suy nhược à... Vậy thì nên đi lại nhiều một chút, đến hoa viên thả diều đi."

"..." Chân Nhị Thập mềm nhũn.

Mộ Cẩm đột nhiên nổi lên thiện tâm, trên đường đến hoa viên, duỗi tay ôm chặt eo Nhị Thập.

Động tác của hắn vô cùng rõ ràng, đưa tới mấy cái ánh nhìn của nữ tử.

Nhị Thập nghĩ, Mộ nhị công tử đâu chỉ là bất kham, quả thực còn rất xấu xa. Có điều, hắn lại nhẹ nhàng dìu cơ thể đau nhức của nàng.

Đi qua Trạch Lâu, gặp được Tiếu ma ma đi đến trước mặt.

Tiếu ma ma cao gầy, mặt hiện lên ý cười, gọi: "Cô gia."

"Ừm." Mộ Cẩm cao giọng lên tiếng, dứt khoát ôm eo Nhị Thập vào trong lòng.

Tiếu ma ma cúi đầu xuống, nếp cười trên mặt dừng ở khóe miệng.

Vì đi cuối cùng nên lúc liếc qua, Tiểu Lục vừa vặn đối mặt với con mắt đen thâm trầm của Tiếu ma ma. Tiểu Lục đuổi theo Tiểu Thập, nói: "Cái mụ hầu hạ bên cạnh Nhị phu nhân, so
với gánh hát nhỏ còn trở mặt lợi hại hơn. Thoáng một cái có thể như vậy." Tiểu Lục kéo dài mặt, miệng dẹp xuống.

Tiểu Thập nói nhỏ: "Nhị phu nhân mới là kẻ thù lớn nhất. Chúng ta không thể đấu lại."

Tiểu Lục nói: "Ngươi đừng đến cướp vải để may quần áo mới của ta nữa là được."

Tiểu Thập liền giải thích: "Màu sắc của tấm vải kia không hợp với ngươi."

Tiểu Lục hừ một tiếng.

- ---

Quần áo tung bay, phong cảnh kiều diễm. Đây chính là hoa viên của Mộ nhị công tử.

Dưới cái nắng gắt, Nhị Thập lau mồ hôi như tắm, hai chân đứng hình chữ "hỏa" (火), như bị làm bỏng đến đau đớn. Nàng bước từ từ từng bước nhỏ, xiêu vẹo, đi theo bên cạnh Thập Ngũ, làm bộ giúp đỡ khống chế con diều.

Trong đình nghỉ mát bên cạnh, Mộ Cẩm đang nhìn Nhị Thập xem có chuyện gì khác lạ mà tay trái quấn chỉ, tay phải kéo dây rồi cười cười.

"Nhị Thập." Thập Ngũ quay đầu lại, thấp giọng hỏi: "Nhị công tử vì cái gì tối qua..."

Biết được Nhị công tử lại qua phòng Nhị Thập, Tiểu Thập buổi sáng đi đi lại lại hơn mười vòng ở Hoa Uyển, suy nghĩ như thế nào cũng không hiểu tại sao.

Thập Ngũ giấu không được lời nói, lại thân thiết với Nhị Thập, trước mặt bèn hỏi.

Nhị Thập lắc đầu, cười khổ. Người khác thì thích dây dưa với các nữ nhân mình thích, Nhị công tử thì ngược lại, thích trêu đùa với những thứ mình ghét, hưởng thụ cảm giác vui sướng chinh phục.

Thập Ngũ canh dây rồi kéo về, nói: "Chúng ta đều... không danh không phận, nên được độc sủng cũng không phải chuyện tốt. Ngươi hãy cẩn thận một chút." Thập Ngũ niếm trải giáo huấn lần trước, nhận thức so với trước cũng tinh tường hơn, cũng là do trí nhớ tốt.

Nhị Thập gật đầu. Đừng nói tới nữ nhân ở Hoa Uyển, hôm nay ánh mắt Thập Tứ quăng tới đã làm Nhị Thập như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

Vị Nhị công tử thích bổ người nhiệt tình kia, có cái gì đáng để tranh sủng tình cảm? Mí mắt Nhị Thập đánh nhau, ước gì có ai vội đem Mộ Cẩm câu đi. Nàng năm mười tuổi làm tạp dịch, mười hai tuổi làm nha hoàn, nếm qua bao nhiêu đau khổ, cũng không nghĩ nếm trải cái tư vị "ngậm bồ hòn làm ngọt" cho đến khi gặp Nhị công tử.

(*Ngậm bồ hòn làm ngọt: Có khổ không nói ra được)

Nghĩ tới đây, nàng nhìn về phía Mộ Cẩm.

Rõ ràng hai người đều là nửa đêm chưa ngủ, vị đại gia kia bây giờ lại dính trên ngực Tiểu Lục, vẻ mặt tươi tỉnh, như là ngủ đủ ba ngày ba đêm.

Thập Ngũ nhìn cái chân không mở được của Nhị Thập, trong lòng hiểu rõ. "Ngươi cũng nên nghỉ ngơi đi."

Nhị Thập đi ra khỏi đám người, nàng không đến đình nghỉ mát, dựa xuống bên một cây du.

Đám nữ nhân phía trước, tựa hồ như so với lúc nãy có chút biến hóa. Nhưng đến tột cùng là khác chỗ nào, nàng nhất thời nghĩ không ra.

Nhị Thập mệt mỏi rã rời, dưới bóng cây râm mát nhắm mắt dưỡng thần.

Mắt nhắm một hồi liền ngủ.

- ---

Mộ Cẩm ngồi dậy rời khỏi ngực Tiểu Lục, "Tản đi."

Một câu, chúng nữ tử phấp phới đi tới. Lại một câu, các nàng liền rời đi. Hoa viên trở nên vắng vẻ, chỉ còn lại Mộ Cẩm cùng với cái nữ nhân ngủ dưới bóng cây.

Nhị Thập ngủ rất sâu, hắn đến trước mặt nàng, nàng cũng không có chút phản ứng. Ngay từ đầu, nàng là ngồi dựa vào thân cây, tự nhiên ngủ lại ngã trên bãi cỏ.

Mộ Cẩm từ trên cao nhìn xuống nàng.

Vỏ cua đồng dính trên quần áo đang nằm trên những nhánh cỏ xuân, mái tóc đen nhánh che khuất nửa khuôn mặt nàng. Một nữ nhân tư sắc bình thường, che lại nửa cái mặt, rốt cuộc cũng không phải chướng mắt nữa.

Hắn nhẹ nhàng bẻ một nhành cây, vặt bỏ mấy cái lá xanh trên cành, đem cái nhánh cây trụi lủi này khều khều tóc nàng.

Lúc khuôn mặt nàng lộ ra, Mộ Cẩm "Ách" một tiếng. Lúc trước đem nàng vào Yểm Nhật Lâu, chỉ sợ là do hắn không nhớ được khuôn mặt nàng.

Hắn ném đi nhánh cây, thò tay dò xét cổ vai nàng.

Lông mày Nhị Thập nhăn lại, đang ở trong mộng cảm thấy chỗ này lại nguy hiểm một cách chân thật.

Hắn đưa năm ngón tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ nàng, chỉ cần dùng toàn bộ một lực, mà cũng không cần toàn bộ, đã có thể tiễn nàng gặp Diêm Vương. Mộ Cẩm bất động hồi lâu, rảnh rang rút tay về. Hắn cười một tiếng: "Lá gan thật to."

Nhị Thập bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, vừa rồi tựa hồ như mơ thấy điện Diêm Vương tối tăm đầy sợ hãi.

Trong hoa viên ngoại trừ nàng, không còn một ai.

Nàng vỗ vỗ trán, đứng lên. Ngủ được một hồi, rốt cuộc cũng tìm lại sự sống.

Vừa mới ra khỏi hoa viên, một tiếng la vang lên: "Nhị Thập."

Thập Nhất đi tới: "Cả buổi không tìm thấy ngươi, ngươi ở cạnh ai vậy? Đang thả diều ngươi lại đột nhiên chạy mất tăm hơi."

Nhị Thập cười cười.

Thập Nhất phủi nhánh cỏ bám trên người Nhị Thập, "Ngươi thật là, Nhị công tử ở đây, còn dám vụng trộm trốn đi. May mắn Nhị công tử không phát hiện ra không thấy ngươi."

Nhị Thập cũng may mắn, Nhị công tử trái ôm phải ấp không chú ý đến nàng. Nếu không lại không tránh khỏi bị phạt.

Hai người sóng vai về Yểm Nhật Lâu.

Bỗng nhiên, Nhị Thập nhận ra vừa rồi khác lạ ở chỗ nào rồi.

Nhị công tử đề nghị đi thả diều, nữ nhân ở Hoa Uyển cùng Yểm Nhật Lâu đều nghe lời mà đến, duy chỉ thiếu một mình Thập Nhất.

Thập Nhất chẳng biết xuất hiện lúc nào, nắm nắm dây diều, cùng Thập Ngũ thi chạy.

Nữ nhân đông đúc, Thập Nhất đột nhiên xuất hiện nhưng cũng chẳng có gì bất ngờ.

Bất quá, chỉ có mình Nhị Thập chú ý đến, khi đó làn váy của Thập Nhất có dính vài giọt nước màu xám. Hiện tại, Thập Nhất lại đổi một chiếc váy ngắn màu xanh nhạt.

"Nhị Thập." Thập Nhất nói: "Ta ở trong miếu cầu xin bùa bình an."

Nhị Thập nghĩ, có lẽ Thập Nhất hôm nay về trễ, sợ bị Nhị công tử trách phạt, vì vậy liền lẩn vào trong đám người.

Nhị Thập cũng không đem việc này để trong lòng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện