Editor: Đụt, June
Có lẽ là do có giao thương chặt chẽ với Bách Tùy, phong tục Tây Phụ Quan cũng theo hướng phóng khoáng.
Ngày ấy cầu thân, sau khi Thốn Bôn đi theo Mộ Cẩm, không ngờ lại bị bà mối để ý. Bà mối đi tới Từ gia hỏi: "Tùy tùng của đại quan đã có hôn phối chưa?"
Từ mẹ thành thật trả lời: "Có lẽ chưa có."
Bà mối lại hỏi: "Có người trong lòng chưa?"
"Chuyện này ta cũng không biết. Hắn là từ kinh thành tới, làm mối có lẽ phải ở kinh thành, bà đừng nhọc lòng nữa."
"Ơ, thế không phải khuê nữ nhà bà cũng được gả đi kinh thành sao?" Bà mối cười không khép được miệng: "Vị tùy tùng này cũng là một hôn phu tuấn tú đấy. Rất tốt, rất tốt."
Tiếp theo lại có hai, ba bà mối nữa đến.
Thốn Bôn ở kinh thành nhiều năm, chưa bao giờ gặp phải nhiều ánh mắt trắng trợn như vậy. Hắn chỉ là khách của Từ gia, bà mối cứ tới hỏi thăm suốt ngày, Thốn Bôn cảm thấy làm phiền Từ gia, đành ra ngoài đi dạo, tránh các bà mối.
Ngày hôm qua, Mộ Niệm Sơn nghe xong điệu dân ca Tây Phụ quan, trở về liền cười ha ha mà gõ thẳng lên ván giường. Chẳng mấy chốc tay nhỏ đỏ hết lên, lại òa khóc.
Mộ Cẩm thấy Thốn Bôn chuẩn bị ra ngoài, dặn dò: "Niệm Sơn thích chơi gõ trống, ngươi lên phố tìm xem có trống nhỏ cho trẻ con không."
Cuối xuân trời hơi nóng, trên đường có vài cô nương Bách Tùy để lộ một đoạn cổ tay trắng nõn, làm các cô nương Đại Tễ thấy chướng mắt, nhưng lại chiêu hồn các nam tử Đại Tễ. Đối với chuyện này, Thốn Bôn đã nhìn nhiều thấy quen, cũng chẳng để ý. Ở Bách Tùy, khi mùa hè oi bức, có thể thấy được các cô nương lộ ngực lộ cánh tay ở khắp mọi nơi.
Ven đường có một cửa tiệm đồ chơi, Thốn Bôn ghé vào chọn một cái trống nhỏ, bỗng nhiên có người cầm lấy trống nhỏ, đập vào bên tai hắn. Cái đập thực sự rất nhẹ. Người nọ dùng tiếng Đại Tễ có chứa khẩu âm Bách Tùy, nói: "Túc túc?"
"Túc túc" là xưng hô Mộ Niệm Sơn dùng để gọi Thốn Bôn. Từ miệng người khác nói ra, thực sự rất cổ quái.
Từ trang sức trên tóc, trân châu trên trán, cho tới y phục mát mẻ hơn so với Đại Tễ cô nương, Thốn Bôn đoán được đây đúng là một cô nương Bách Tùy.
Cô nương cong đôi môi đỏ cười cười: "Ta từng nghe người khác gọi ngươi như vậy."
Ngũ quan nàng bắt mắt, vẻ yêu mị giống y như Thập Ngũ ở Yểm Nhật Lâu của Nhị công tử, Thốn Bôn không nhớ mình từ gặp qua nàng. Hắn thu hồi tầm mắt, trả tiền cho chủ tiệm, xoay người rời đi.
Cô nương đuổi theo, đi sóng vai với hắn: "Túc Túc, ta và ngài từng gặp nhau ở Bách Tùy."
Thốn Bôn không nói gì.
"Ta từng tặng ngài túi thơm. Người Đại Tễ gọi cái này là gì nhỉ... rất có hứng thú." Tiếng Đại Tễ của cô nương không được tốt lắm.
Từ A Man từng nói, cô nương rời đi cuối cùng đã tặng túi thơm. Nàng nói không sai, cô nương này giống y như yêu tinh vậy, đôi mắt tràn ngập yêu khí rừng sâu.
Cô nương cười khanh khách mà nói: "Ngài trông rất hợp ý ta, ngài thấy ta thế nào?"
"Không hợp." Thốn Bôn càng thích nữ tử Đại Tễ hàm súc.
Cô nương cười đến xán lạn, vừa rồi là sương mù yêu khí trong rừng sâu, lúc này sương mù tan đi, quả là tuyệt diễm vô song. "Có thích hợp hay không, phải tìm hiểu mới biết được. Sau này nếu thực sự không thích hợp, ta sẽ không miễn cưỡng ngài."
Cô nương nóng bỏng chính là như vậy, nếu đáp lời nàng, nàng liền cuốn lấy không buông. Nàng đi theo hắn một đường, gõ gõ trống nhỏ trên tay.
Tới chỗ rẽ, Thốn Bôn thừa dịp đông người, dùng khinh công bỏ trốn.
Trong chớp mắt, cô nương liền bị bỏ lại: "A, đi đâu mất rồi?"
So với cô nương, Thốn Bôn càng thích nghiên cứu võ thuật. Thành thân quá sớm sẽ giống như Nhị công tử vậy, tuổi còn trẻ mà đã suốt ngày phải trông con.
- ---
Bị Mộ Niệm Sơn gây sự, chuyện cầu thân cứ thế mà định.
Ngôi nhà này, có mùi thơm giống phòng bếp nhỏ của Chân Nguyệt Sơn.
Từ mẹ nói: "Tây Phụ Quan cũng có đặc sản của Tây Phụ Quan, mang một ít thịt khô này trở lại kinh thành, ngày lễ ngày tết lấy ra ăn."
Mộ Cẩm kéo tay Từ A Man, nói: "Mẫu thân ta cũng ôn nhu y như mẫu thân nàng vậy."
"Sau này chúng ta cũng sẽ trở thành cha mẹ ôn nhu của Niệm Sơn."
Ba tháng sau khi định ước, Từ A Man theo Mộ Cẩm hồi kinh, một thời gian nữa mấy người Từ cha lại tới kinh thành. Trên đường đi, đoàn người Mộ Cẩm lòng vòng đi qua nơi đóng quân doanh.
Xe ngựa dừng ở ngoại ô cách quân doanh năm dặm, Từ A Man từ xa xa nhìn thấy Lý Trác Thạch thúc ngựa chạy tới. Nàng đen đi không ít, nhìn qua giống như một nam tử xinh đẹp. Cả người mặc áo giáp, anh khí bừng bừng.
Từ A Man ra đón: "Lý cô nương, bộ dạng này cũng thật đẹp đó."
Lý Trác Thạch xoay người xuống ngựa: "Các người được tha tội rồi?"
"Đúng vậy." Bé con trong lòng Từ A Man thò tay muốn chạm vào áo giáp của Lý Trác Thạch.
Lý Trác Thạch thoáng lùi về sau, nhẹ nhàng nói: "Cẩn thận đứt tay."
Từ A Man vội vàng kéo tay con gái lại.
Bé con tò mò nhìn nàng một cái, một tay chỉ vào áo giáp của Lý Trác Thạch: "Ma, nhìn, nhìn..."
Từ A Man giải thích: "Đây là khôi giáp bảo vệ quốc gia."
"Hôi hôi, giáp, giáp." Mộ Niệm Sơn học theo.
Nhìn thấy bé gái này, Lý Trác Thạch được rèn luyện cứng rắn cũng thấy mềm mại theo: "Con gái cô thật dễ thương."
"Lý cô nương, mấy năm nay cô sống thế nào?"
"Giục ngựa giá Tây, hào khí can vân." Lý Trác Thạch nhẹ nhàng bâng quơ.
Từ A Man thấp giọng: "Nhị công tử nói, Hoàng Thượng hẳn đã đoán được cô giả chết."
Bỗng nhiên nghe đến người này, Lý Trác Thạch cười cười: "Chuyện cũ theo gió. Hắn là một hoàng đế tốt, binh lính nơi quân doanh cũng biết đến chiến tích của Hoàng Thượng." Nàng kiêu ngạo, nam nhân nàng thích cũng là một thiên chi kiêu tử một lòng vì quốc gia.
"Hoàng Thượng..." Từ A Man định nói, Hoàng Hậu mà Hoàng Thượng sắc phong chính là Lý Trác Thạch.
"Từ cô nương." Lý Trác Thạch ngắt lời nàng: "Lý Trác Thạch đã chết, chuyện xưa của nàng và Hoàng Thượng đã kết thúc. Ta sống ở đây thực sự rất vui vẻ." Nàng nắm bàn tay nhỏ của Mộ Niệm Sơn, nhìn Từ A Man cười cười: "Chúc các người bách niên hảo hợp."
Hai người kể cho nhau nghe tình hình gần đây, rồi cứ như vậy mà từ biệt.
Lần này gặp mặt, không biết lần tiếp theo là khi nào.
Từ A Man trở lại xe ngựa, đưa con gái cho Mộ Cẩm, nhìn theo bóng dáng Lý Trác Thạch thúc ngựa rời đi. "Nhị công tử, chàng nói Hoàng Thượng để ý Lý cô nương, nhưng mà Lý cô nương dường như đã buông tay rồi."
Mộ Cẩm nói: "Đây là chuyện của bọn họ, chúng ta không tiện nhiều lời. Thiên tử trị quốc, không thể tách rời khỏi văn võ đại thần, Hoàng Thượng có suy tính của riêng mình."
Mộ Niệm Sơn vui vẻ rúc vào lòng cha, nghịch cổ áo hắn: "Cha, có
hôi hôi." Nó dùng sức mà nghĩ sau "hôi hôi" là cái gì: "Có hôi hôi giáp."
"Khôi, khôi giáp." Mộ Cẩm sửa lại.
"Hôi, hôi giáp." Mộ Niệm Sơn nói theo.
Từ A Man nhìn màn cha con tình thâm trước mắt: "Nhị công tử, chúng ta đi được tới bước đường này, thực là may mắn."
"Ta không có tính cách của Hoàng Thượng, nàng cũng không phải kiểu nữ nhân như Lý Trác Thạch. Chuyện nam nữ nói đến cùng, ngoại trừ trái phải rõ ràng ra, chính là có thích hợp với nhau hay không."
Từ A Man dịch lên, dựa vào vai Mộ Cẩm: "Trước kia ta cũng không ngờ, thì ra ta và Nhị công tử lại thích hợp."
"Ta trưởng thành, nàng cũng trưởng thành." Mộ Cẩm nói: "Có điều, bọn họ không được già đi cùng nhau."
- ---
Lúc trở lại Mộ phủ, bây giờ không giống như trước nữa, Băng Sơn Cư yên tĩnh nay có thêm tiếng cười của Mộ Niệm Sơn. Bé con tò mò với mọi thứ nơi này, bao gồm cả Đông Tây Nhị Tài trong Thệ Đàm.
Có thêm con nhỏ, Từ A Man cũng chẳng được nhàn rỗi. Mộ Niệm Sơn đang vào thời kỳ học nói, người lớn nói một câu, con bé liền học theo một câu.
Có một ngày, Thập Ngũ quay trở lại, đi theo bên người Lâm Quý Đồng.
Lâm Quý Đồng và Mộ Cẩm không biết thương lượng chuyện gì, đóng cửa nói chuyện.
Thập Ngũ cùng Từ A Man tản bộ trong vườn.
Thập Ngũ nhìn Mộ Niệm Sơn ríu rít, hỏi: "Sao không mời một bà vú tới?"
Từ A Man ôm con: "Con của mình, chỉ hận không thể mọi lúc mọi nơi đều trông thấy."
Thập Ngũ xoa đầu Mộ Niệm Sơn: "Con gái đáng yêu như vậy, sau này ta cũng muốn sinh một đứa con gái." Nàng sở dĩ ở trên núi lâu như vậy, chính là giống như Tiểu Thập đã nói, nàng đã thành đôi với Lâm Quý Đồng.
"Ta chẳng có nguyện vọng to lớn gì, chỉ luôn ngóng trông một nam nhân thật lòng thương ta. Ta xuất thân hèn mọn, vốn dĩ đã chẳng mong đợi gì, nhưng trời cao lại cho ta gặp được Nhị đương gia." Ý cười tràn ngập gương mặt xinh đẹp của Thập Ngũ: "Hắn không chê ta là nữ tử thanh lâu, nguyện ý cưới ta vào cửa. Cũng không chê ta trên người có vết bỏng. Rất... rất thương ta."
Từ A Man từ tận đáy lòng vui mừng cho Thập Ngũ: "Tính ra, ngươi cũng là bà mối của ta và Nhị công tử."
"Khi đó, sơn tặc bắt ta lên núi, cũng là ném vào phòng Nhị đương gia, lúc đó ta nào biết đây là phu quân tương lai của ta." Thập Ngũ cười: "Vòng một vòng lớn như vậy, cuối cùng vẫn đụng phải nhau."
Lâm Quý Đồng và Thập Ngũ ở lại ăn cơm chiều cùng Mộ gia.
Mộ lão gia hỏi: "Bây giờ mọi chuyện đã thái bình, con có muốn trở về Mộ phủ sống không?"
Lâm Quý Đồng nói: "Con ở lại Phúc Trại, về sau sẽ thường xuyên xuống núi thăm cha."
Buổi tối, Từ A Man dỗ con gái đi ngủ, hỏi Mộ Cẩm: "Hôm nay Nhị đương gia tới đây, có phải là để cầu thân Thập Ngũ không?"
"Ừ, hắn muốn cho Thập Ngũ xuất giá từ Mộ phủ." Mộ Cẩm nói: "Không phải với danh nghĩa thị thiếp của ta, mà là từ thân phận nha hoàn của Đông Ninh."
Hai người nằm xuống, ở giữa là Mộ Niệm Sơn núc ních.
Mộ Cẩm nói: "Ta đang chuẩn bị cho hôn sự của chúng ta."
"Vâng." Từ A Man đắp chăn lên cho con gái.
Mộ Cẩm nhẹ nhàng bóp bóp chóp mũi nhỏ của con: "Trở ngại lớn nhất của chúng ta chính là tiểu nha đầu này." Chỉ là cầu thân thôi mà đã ầm ĩ cả buổi sáng, nếu cha mẹ bận bịu thành thân, nha đầu này sẽ khóc lụt trời lụt đất mất.
Mộ Niệm Sơn nhăn mũi, rúc vào ngực mẫu thân.
Từ A Man cười cười: "Cũng đâu còn cách nào, Niệm Sơn mới hơn một tuổi, chàng có giảng đạo lý nó cũng chẳng hiểu."
"Đến ngày thành thân, chúng ta phải đem nha đầu này ném ra ngoài."
"Con gái cũng là từ tai họa của chàng mà ra, chàng sao có thể chỉ nghĩ cho hỉ sự của mình. Chàng định ném con đi, có thể ném đi đâu được chứ."
"Ta mời một bà vú, sau này tiểu nha đầu sẽ ngủ với bà vú."
"Nhưng mà Niệm Sơn từ khi sinh ra không rời khỏi ta, nếu không thấy ta, buổi tối nó sẽ khóc."
Mộ Cẩm lườm nàng. Sau khi có đứa bé này, hai người bọn họ đều phải thân thiết vào ban ngày. Mỗi lúc chuẩn bị hành sự lại ném con cho Thốn Bôn. Hành sự xong lại đón con về. Mỗi đêm nha đầu này đều xoay ngang xoay dọc ở giữa hai người bọn họ. Hắn đã hơn một năm không được ôm vợ đi ngủ, sắp quên mất tư vị hàng đêm được ôm nàng là như thế nào rồi. "Nàng nghĩ mà xem, đã hơn một năm nay chúng ta chung giường khác mộng, tình cảm phu thê đi xuống dễ dẫn đến tan vỡ."
Từ A Man: "..." Có thêm một đứa con gái thôi mà sao đã biến thành chung giường khác mộng rồi?
"Cứ vậy đi, tiểu nha đầu này được ngủ với nàng đến đêm trước khi thành thân." Mộ Cẩm vỗ vỗ con gái người mềm như bông: "Con là con gái của ta, phải biết thông cảm cho gian nan của người làm cha."
- ---
Ngày đại hôn. Trước mắt trải đầy hoa, phàm là hoa gì màu đỏ đều phải nở rộ rực rỡ nhất. Mà bông hoa đẹp nhất, đương nhiên chính là tân nương.
Có một đứa bé khóc oa oa ở hành lang gấp khúc của Mộ phủ, ra sức gọi: "Ma... Ba..."
Trong Hoàng cung, Tiêu Triển bỗng như nghe thấy thứ gì, hỏi: "Hôm nay có phải ngày Mộ nhị công tử cưới thê tử?"
Thanh Lưu thưa: "Đúng ạ."
Tiêu Triển nhìn về phía xa xa hướng tây bắc, rất lâu sau, hắn thở dài: "Có lẽ, Trẫm đã thua rồi."
- ---
*Lời tác giả:
Nếu như có duyên, xin hẹn gặp lại.
===HẾT===