Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Chương 86: Tính ý của hắn


trước sau

Editor: Luna Huang

Động tác của Ôn Nhu kết thúc, lúc này mới phát hiện, bản thân ngồi ở trên người Lãnh Triệt...

Hơn nữa còn là duy trì động tác thời điểm bọn họ tận hứng nhất, mới khôi phục lý trí trong nháy mắt lăng loạn, trạng huống không có dược tính đúng là đầy mặt ửng hồng, nhưng mà nàng cũng không phải trong nháy mắt rời khỏi Lãnh Triệt nhảy xuống giường, mà là không ngờ hướng Lãnh Triệt nằm ở trên giường nhào tới, trừng mắt Lãnh Triệt một cái, ra lệnh: "Không được nhìn!"

Lúc này, coi như là nhảy xuống giường cũng là trần như nhộng, hiện tại có thể nói là đã không có dược tính, nàng thực sự cảm thấy mất mặt lại xấu hổ!

Lãnh Triệt vốn là sắc mặt hồng thấu đột nhiên tối sầm, nhìn Ôn Nhu té nhào vào người mình, cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, thanh âm lạnh lùng một tia không được tự nhiên: "Vương phi ở trên người ta, bảo ta làm sao không nhìn."

"Vậy ngươi lập tức lui xuống!" Ôn Nhu không chút suy nghĩ lại quát dẹp đường, coi như là nàng luôn luôn xử sự không sợ hãi, trước mặt người mình nhận định, tình trạng như vậy, nàng là thế nào cũng không lãnh tĩnh được.

"Muốn xuống chỉ sợ cũng là Vương phi nên xuống trước." Mặt của Lãnh Triệt càng đen hơn, bây giờ là nàng đè nặng hắn, muốn xuống cũng là nàng xuống.

"Ngươi là nam nhân ngươi xuống." Ôn Nhu càng tức giận, ngược lại mạng hắn bây giờ là nàng bảo vệ, nàng tạm thời không cần yêu thương hắn.

"Vậy cũng phải thỉnh Vương phi trèo ra khỏi người ta mới được." Động tác này, quả thực phi thường xấu hổ...

"..." Ôn Nhu vội vã nghiên người nằm xuống bên giường, rời khỏi thân thể của Lãnh Triệt, nghĩ tới chuyện mới vừa rồi phát sinh, nàng cảm giác mặt đỏ tới mang tai, tuy rằng đó là do dược tính không phải do ý của nàng, thế nhưng nàng vẫn cảm thấy xấu hổ, nếu là đổi thành kiếp trước, cùng người hoan ái nàng vẫn có thể lãnh tĩnh xem như chưa bao giờ phát sinh qua chuyện gì, thế nhưng hôm nay bất đồng, nàng biết đáy lòng mình, nàng liền không tránh khỏi cảm thấy không biết đối mặt với hắn thế nào, hắn cũng là bị dược tính khống chế, có thể trong lòng căn bản cũng không có nàng.

Nếu là như vậy, nàng phải điều chỉnh tim của mình thật tốt, khiến cho mình tỉnh táo lại mới đối mặt với hắn.

Ôn Nhu nhướng mặt vào trong, điều chỉnh tim của mình, lòng của nàng, lúc này là hỗn loạn chưa từng có.

Lúc này Lãnh Triệt mặc xong sam y, lấy ngoại sam khoác lên người, nhìn thân thể nho nhỏ của Ôn Nhu quấn trong chăn, mặt mày lạnh lùng, hình như có trầm tư.

Nàng không phải là một người chủ động, nàng giờ cũng là biết hắn không thích nữ tử, càng chán ghét nữ tử tới gần hắn, nàng định biết mới vừa rồi chủ động như vậy hắn tất vũ nhục nàng, mà nàng làm sao lại sẽ chủ động đến tôn nghiêm đều có thể bỏ?

Lãnh Triệt quay đầu chỗ khác mắt phóng đến hương liệu đang thiêu trong lư hương, hiện nay mới phát giác mùi thơm ngào ngạt trong phòng này cực kỳ dị thường, hắn đến qua Yên Thủy các của nàng, chỉ là đốt hương thơm nhàn nhạt, hiện xuất môn, nàng cớ gì dùng loại huân hương như vậy?

Còn có thân thể của nàng đến cơ hồ nóng đến cực điểm, nàng biết ý lý, tuyệt sẽ không có chuyện nàng sốt cao, vậy thân thể của nàng tại sao lại nóng đến lợi hại vậy, thân thể của hắn cũng nóng hổi, tại sao lại như vậy?

Cứ cho là đây hết thảy cũng không toán, nhưng trên người của hắn còn có vết thương, cứ cho là nàng muốn, cũng sẽ lo lắng đến thương thế của hắn, thế nhưng nàng lại không phải phu nhân bình thường, tâm tư tuyệt sẽ không có đặt vào chuyện này.

Như vậy đến tột cùng là vì sao?

Thời gian quan trọng nhất để hắn uống máu của nàng, nàng làm những chuyện như vậy đều giống như sớm có chuẩn bị một dạng, nàng làm đây hết thảy, hiển nhiên cũng là vì hắn.

Mặc dù hắn không biết vì sao hắn bị trúng một mũi tên liền ngất đi, nhưng hắn biết một mũi tên này tuyệt không lấy tính mạng hắn, cũng không cần nàng dùng máu của mình tới cứu, là vì độc trong cơ thể hắn?

Chẳng lẽ là mũi tên có độc?

Thế nhưng chuyện vừa rồi, lại cùng độc trong cơ thể hắn có quan hệ như thế nào? Lẽ nào không như vậy thì không được?

Còn có nàng để hắn nuốt vào nửa dược hoàn...

Lẽ nào ——

Trong đầu Lãnh Triệt đột nhiên hiện lên một tia sáng, có chút không thể tin nhìn bóng lưng Ôn Nhu trên giường, nhẹ giọng hỏi: "Vương phi, độc trong người ta lại tăng lên?"

"Vâng." Ôn Nhu nhàn nhạt trở về một tiếng, nàng cảm giác lòng của mình càng lúc càng loạn vô pháp thanh tỉnh rồi.

"Mạng treo một tuyết?"

"Vâng"

"Vương phi làm như vậy, là vì cứu ta?" Nếu thật sự là như thế, vậy lúc trước lời nói của hắn khiến nàng tổn thương, lại tính thế nào?

Nàng biết nếu nàng không làm như vậy, hắn định sẽ không đáp lại nàng, nàng không phải người chủ động, cho nên nàng cho nên nàng nhất thiết phải mượn dược tính, nàng vốn không dự định để hắn nuốt một nửa dược hoàn, là hắn quá mức tình khiến cho nàng không có cách nào khác, là thuốc có ba phần độc, nàng nhất định là không muốn tổn thương hắn, nếu không nàng làm sao tự nuốt dược hoàn, khiến cho mình ở trạng thái chủ động/

Thế nhưng, hắn lại đối với nàng như thế nào?

"Vương gia cớ gì hỏi như vậy?" Ôn Nhu lấy qua y sam, mặc vào, ngồi dậy, hiện nay không phải thời gian để tâm của nàng loạn, chuyện của hiệp quan đạo nhất định phải cùng hắn nói rõ, "Ôn Nhu nhất thời khó nhịn, khinh bạc vương gia rồi, Ôn Nhu ở đây hướng vương gia bồi tội."

Ngược lại tính mạng của hắn tạm thời không lo, sự thực thế nào, quan trọng sao? Nếu là hắn không quan tâm nàng, có thể sẽ cảm thấy quan trọng.

Tiếng nói của Ôn Nhu vừa dứt, hô hấp cứng lại, một bàn tay đè xuống cái ót của nàng, tay kia chiếm lấy eo nàng, nàng quỳ ngồi ở trên giường, hắn đứng ở bên giường, nàng bị hắn ôm vào trong ngực, môi của hắn liền ngậm môi của nàng, động tác đột nhiên này động tác đột nhiên này khiến nàng bị kinh sợ, muốn tránh lại bị hắn giam áàm, để cho nàng chỉ có thể đối mặt với hắn, cảm thụ hơi thở hắn phun trên mặt nàng.

Thế nhưng, làm sao sẽ, rõ ràng đã hết dược hiệu, hắn làm sao sẽ như vậy?

"Nói thật đi." Lãnh Triệt buông lỏng miệng của nàng ra, khẽ cúi đầu nhìn kinh ngạc hơi lộ ra của nàng, đáy mắt mơ hồ có chút tức giận.

Chuyện vừa rồi, mặc dù là không tự chủ được, tuy rằng lý trí vẫn chưa rõ ràng như trước, thậm chí nói là sương mù, thế nhưng hắn lại tinh tường nhớ kỹ nàng liếm môi của hắn, lời đã nói với hắn.

Nàng nói nàng thích hắn, cứ cho là nàng không thừa nhận, hắn cũng nghe rõ ràng.

Nếu trong lòng nàng không có hắn, thì như thế nào cam lòng cam lòng vì hắn mà ủy khuất bản thân như vậy?

"Đây là lời nói thật." Ôn Nhu nhìn Lãnh Triệt hình như có tức giận, không khỏi dỗi, cho tới bây giờ lý trí nàng cực kỳ tĩnh táo, cũng không biết bản thân tại sao lại cùng hắn dỗi.

"Ta hỏi một lần nữa, nói thật đi." Lãnh Triệt đem Ôn Nhu ôm càng chặt hơn một phần, nhìn dáng dấp của Ôn Nhu, đáy lòng lại vô hình vui vẻ, đây là hắn lần đầu tiên thấy biểu tình tiểu nữ nhi của nàng, cái này liền xác nhận lời nàng đã từng nói qua với hắn.

Ngoại trừ từ nhỏ cùng hắn lớn lên Túc Dạ và hắc y, chưa từng có ai, có thể vì hắn làm được loại tình trạng này, huống chi là một nữ tử, cả đời này của hắn, vốn tưởng rằng không có nữ nhân nào dám đến gần hắn, chớ nói chi là thật tình đợi hắn, mà hắn cũng cho rằng, cả đời này của hắn sẽ không đối với bất kỳ nữ tử nào động tình, chỉ có nàng, bất đồng, hắn cũng chỉ duy nhất đối với nàng, bất đồng.

Không khỏi, Lãnh Triệt còn muốn có chút tiểu trừng trị nàng, thế nhưng hắn nhớ kỹ nàng mới cười với hắn, cười hắn ngốc chưa từng chạm qua nữ nhân, còn
không chờ Ôn Nhu nói liền cắn lên gò má phải của nàng, trên gò má mũm mĩm của nàng lưu lại dấu răng của mình.

"Tê ——" Cử động ngoài ý liệu này của Lãnh Triệt khiến trên gương mặt đau nhức Ôn Nhu hít một hơi khí lạnh, nam nhân này thế nào thay đổi nhanh như vậy, nhất khắc trước còn xấu hổ đến mặt đỏ tới mang tai, giờ khắc này là có thể vô liêm sỉ như thế, đang muốn mắng hắn, Lãnh Triệt kề bên tai của nàng, nhẹ nhàng thổi khí.

"A Nhu, ta thích nàng." Lãnh Triệt hơi gợi lên khóe môi, mặt mày lộ nụ cười ôn nhu, cũng là nhất khắc này, hắn mới rõ ràng hiểu cảm giác từ đáy lòng mình đối với nàng là tình cảm không nói rõ đến tột cùng là thứ gì.

Đúng vậy, hắn thích nàng, không thể nói rõ lý do gì, chỉ là nàng để hắn động tâm, đủ rồi, là nàng làm hắn bỏ đi vô tình vô dục.

Ôn Nhu chinh lăng nhìn Lãnh Triệt, mâu tử xinh đẹp như hạnh nhi nở rộ, tim đập phảng phất trong nháy mắt lạc nhịp, hắn, nói cái gì?

Chinh lăng của Ôn Nhu để đáy mắt tiếu ý của Lãnh Triệt càng nhu, liền khẽ nhếch môi, khẽ hôn thêm một cái, lại một lần nữa nhẹ giọng nói: "Ta thích nàng."

Nàng nếu là không có nghe rõ, hắn nói lại lần nữa xem thì có sao.

Nhưng mà, lúc này Ôn Nhu cũng không giải thích được phong tình, giơ hai tay lên đặt lên hồn hắn, sau đó dùng sức đem hắn đẩy ra, nàng nghe rõ lời của hắn, tim đập đến lợi hại, đột nhiên không dám nhìn hai mắt của hắn, muốn né ra.

Nàng là vui vẻ, bất quá nhất thời không biết nên tự xử thế nào, nguyên lai, tâm động là như thế có thể để cho người chật vật.

"Tê ——" Ôn Nhu chật vật đẩy, đụng phải vết thương trên lưng Lãnh Triệt, Lãnh Triệt hít một ngụm khí lạnh.

Lãnh Triệt một tiếng thở nhẹ này, Ôn Nhu mới phát hiện cánh tay lung tung đụng phải vết thương của hắn, trong lòng bỗng dưng khẩn trương một trận, vội vã xuống giường muốn vì Lãnh Triệt kiểm tra thương thế, khẩn trương nói: "Để ta xem vết thương một chút."

"Bất quá một vết thương nhỏ, không đáng ngại." Khóe miệng của Lãnh Triệt chậm rãi trầm xuống, khôi phục đạm nhiên ngày thường của hắn.

"Chuyển thân." Ôn Nhu cũng không cho mặt mũi bắt được cổ tay của Lãnh Triệt, mi tâm cau lại, "Để ta xem một chút."

Cái gì gọi là vết thương nhỏ, không đáng ngại? Mạng của hắn suýt chút nữa là mất luôn vì vết thương nhỏ này đấy.

"Thân thể của ta ta biết, quả thực không cần nhìn." Lãnh Triệt nhàn nhạt nói, bỗng nhiên nhìn thấy Ôn Nhu đúng là hai chân đứng trên mặt đất, nhãn thần không khỏi trầm xuống, muốn nhìn một chút nàng là thực sự khẩn trương tâm tình của hắn nhất thời không có rồi, lấy ngoại bào trên vai của mình choàng lên vai đơn bạc của nàng, sau đó Ôn Nhu còn chưa phản ứng kịp đem nàng ôm nàng, đặt lên giường hẹp, rất sợ nàng lạnh.

Chỉ là, vì lúc nãy hắn quá dũng mạnh để thân thể của nàng cực kỳ đau nhức khó nhịn, thoáng hòa hoãn, hiện nay động tác đột nhiên này của hắn khiến cho hạ thân nàng truyền đến đau nhức, không khỏi nhíu mi.

Nam nhân này, cố chấp không cho nàng xem thương thế thì thôi, đột nhiên ôm lấy nàng là muốn làm gì? Thế nhưng thân thể này của nàng lúc này là trống rỗng, đến khí lực muốn đẩy hắn ra cũng không có, chỉ có thể mặc cho hắn ôm lấy nàng.

Thời gian đem Ôn Nhu đặt lên trên giường hẹp, hắn rõ ràng nhìn thấy chăn trên giường có một vết máu, tâm run lên bần bật, nàng thực sự vẫn là xử nử...

"Nằm xuống, không để lạnh." Lãnh Triệt kéo chăn qua vì Ôn Nhu đắp kín, động tác êm ái đem Ôn Nhu nằm dài trên giường, mặt mày lộ vẻ ôn nhu, hoàn toàn không thấy lãnh đạm mới vừa rồi, khẩu khí cũng mềm nhẹ như sợ tổn thương nàng một dạng, "Ta thực sự vô sự, thương thế không đáng ngại, không cần lo lắng."

Lãnh Triệt giơ tay lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng mà xoa mi tâm của Ôn Nhu, hắn biết, hắn nhất định là làm đau nàng, nhưng khi đó hắn không có cách nào khác khống chế được bản thân, tựa hồ chỉ có dùng phương pháp như vậy mới có thể dẹp loạn cổ nhiệt lưu nóng hổi đang dâng lên từ đáy lòng.

"Ta đi gọi người giúp nàng chuẩn bị nước nóng, để nàng tắm rửa một chút." Vết thương trên lưng quả thực không có gì trở ngại, bây giờ không phải là thời gian hắn cần lo lắng, sau đó mới hướng nàng hỏi độc trên người của hắn đến tột cùng chuyện gì xảy ra, nàng nói mạng hắn treo nhất tuyếtn, vì sao hắn không có chút nào cảm thấy được đau nhức phệ tâm khi độc bộc phát như thường ngày?

Ôn Nhu cảm thụ được Lãnh Triệt quan tâm nàng, ấm áp, để cho nàng muốn nắm giữ, không muốn đẩy hắn ra, tâm đập đến lợi hại.

Lãnh Triệt nhìn Ôn Nhu rũ mi, tâm cũng đập lợi hại, bỗng nhiên hơi cúi người, trên trán nàng hạ xuống một cái hôn nhẹ nhàng, nhẹ giọng nói: "Ta đi cho người chuẩn bị nước, nàng nghỉ ngơi trước."

Ôn Nhu không nói gì, chỉ là khẽ gật đầu, chỉ cảm thấy ánh mắt kia của Lãnh Triệt nóng rực, để cho nàng nhịn không được nóng mặt.

Lãnh Triệt nhẹ nhàng rời đi, Ôn Nhu tựa đầu rúc vào trong chăn, dùng hai tay ôm sát bản thân, đầy mặt ửng hồng, tim đập không ngớt.

Hắn nói hắn thích nàng, nàng tinh tường cảm thụ được sự chân thật của hắn, tâm, như ăn mật một dạng ngọt, hai kiếp người, nàng chưa từng có thời khắc vui vẻ như vậy.

Nàng cho là lòng của nàng quyết định suốt đời cô độc phiêu bạt, chưa từng muốn, cũng tìm được neo cảng dừng chân.

Ôn Nhu lần đầu tiên cảm thấy, đi tới thế giới này, là trời cao quan tâm nàng.

Ôn Nhu chỉ cảm thấy ủ rũ truyền đến, nàng nhịn không được chậm rãi khép mắt lại.

Trước khi hắn trở lại, nàng chợp mắt một chút, đợi hắn trở về, sẽ cùng hắn nói về chuyện hiệp quan đạo.

Nàng chỉ là nghỉ ngơi một hồi mà thôi...

----------Phân Cách Tuyến Luna Huang----------

Cám ơn các nàng đã ủng hộ, ta thực sự rất xúc động a

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện