Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Chương 106: Lực lượng mở ra


trước sau

Editor: Luna Huang

Ngoài phòng, mưa xuân rất nặng hạt còn đang dầy đặc dưới đất, dày toàn bộ đế đô.

"Hôm nay, đa tạ Tướng quân cho biết." Ôn Nhu đem cây trâm cầm trong tay một lần nữa cắm vào búi tóc trên đầu, hướng Tử vương khom người tỏ lòng biết ơn.

"Ngày sau tẩu tẩu nếu là có cần đến Lãnh Tịch, có thể tìm đến Lãnh Tịch."

"Như vậy, Ôn Nhu đi đầu tạ qua tướng quân." Ôn Nhu cười nhạt một tiếng, "Canh giờ không còn sớm, Ôn Nhu ôn nhu không làm phiền tướng quân, tướng quân nên hảo hảo nghỉ ngơi, vết thương trên người mới có thể khỏi nhanh được." Nói xong, gọi Duẫn Nhi.

"Tạ qua tẩu tẩu quan tâm."

Ôn Nhu đang định ly khai, bỗng nhiên nghĩ đến gì, liền hướng Tử vương cười: " Ôn Nhu còn có yêu cầu quá đáng."

"Tẩu tẩu cứ nói đừng ngại."

"Muốn cùng tướng quân đòi một thanh kiếm, dùng để phòng thân." Tuy rằng kiếp trước súng pháp của nàng bách phát bách trúng, thế nhưng ít có người biết, kiếm thuật của nàng, trên thuật bắn súng, nếu là hôm qua có kiếm trong tay nàng, sẽ không rớt xuống vách núi, nếu là có kiếm trong tay nàng, ai cũng vọng tưởng khiến nàng bị thương.

"Chuyện nào có đáng gì." Tử vương khó có được lộ ra dáng tươi cười, đưa tay cầm lấy kiếm, đưa cho Ôn Nhu, "Kiếm này, tiện lợi Lãnh Tịch đưa cho tẩu tẩu làm quà ra mắt!" Đây là hắn kiếm Đây là hắn yêu mến nhất, nếu là nàng mang theo trên người, tựu như cùng hắn thời khắc bồi bên người nàng vậy.

"Vật tùy thân của tướng quân, nhất định là vật quý trọng của tướng quân, quý trọng như vậy, Ôn Nhu sao dám nhận." Ôn Nhu mỉm cười từ chối ý tốt của Tử vương, trong mắt của Tử vương có chút tối, lập tức biến mất, đem kiếm cầm trong tay buông, lại cầm lên lại cầm lên một thanh kiếm khác.

"Lần này hồi đế đô, chỉ mang theo hai thanh kiếm trong người nếu tẩu tẩu không đành lòng lấy kiếm tùy thân của Lãnh Tịch, vậy liền lấy thanh kiếm này đi, thanh kiếm này là lúc rời khỏi quân doanh tùy tiện lấy trên kệ, hẳn là không quá mức quý trọng, thỉnh tẩu tẩu nhận lấy, đừng từ chối nữa." Tử vương hai tay cầm kiếm, đưa cho Ôn Nhu, tuy là Ôn Nhu muốn cự tuyệt cũng không thể nào cự tuyệt, liền cười tiếp nhận.

Tay cầm chuôi kiếm, đem kiếm rút ra, chỉ thấy hàn mang lóe lên, nương theo tiếng ông ông nhỏ nhẹ, phảng phất là tiếng kiếm trong vỏ kiếm, trên mặt Ôn Nhu lộ ra cười tán thưởng, "Hảo kiếm!"

Nghe được Ôn Nhu tán thưởng, Tử vương cũng không nhịn được nở nụ cười, hai thanh kiếm này đều là vật hắn yêu thích bất quá là sợ nàng không nhận, cố ý nói dối, chỉ cần nàng không là tốt rồi.

"Đa tạ Tướng quân!" Ôn Nhu ôm kiếm hướng Tử vương khom người cười nói, Tử vương tựa hồ lại thấy được Vân Du công tử lang lảnh mà cười, tâm mạnh chiến động, kinh hoàng không ngừng.

"Ôn Nhu liền không quấy rầy tướng quân, nên rời đi trước." Nói xong, Duẫn Nhi nâng Ôn Nhu dậy, Ôn Nhu hướng Tử vương mỉm cười, Duẫn Nhi đỡ nàng rời đi.

Tử vương nhìn bóng lưng mảnh mai của Ôn Nhu, rất là lưu luyến không rời, muốn như Lãnh Triệt đem nàng ôm lấy, thế nhưng hắn biết hắn không thể làm như vậy, lúc không có suy nghĩ, liền đi tới bên cạnh thân Ôn Nhu, không chút nghĩ ngợi nhân tiện nói: "Đại ca nhờ Lãnh Tịch chiếu cố tẩu tẩu, Lãnh Tịch tự nhiên tự mình tiễn tẩu tẩu trở về mới đúng." Hắn luyến tiếc nàng rời đi, hắn muốn cứ vậy nhìn nàng.

"Không dám làm phiền tướng quân, trong Bạch vương phủ rất an toàn, không cần tướng quân tự mình tiễn Ôn Nhu, thân thủ của Ôn Nhu tướng quân đã thấy qua, Ôn Nhu tự tin không người tổn thương được ta." Ôn Nhu uyển cự Tử vương đưa tiễn, "Chân bị thường chỉ là chuyện ngoài ý muốn, ngày sau sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa."

"Tướng quân mau chóng dưỡng hảo thương, tân pháp Đại Di đang chờ tướng quân." Dứt lời, bộ liễn đã đến trước mặt, Duẫn Nhi đỡ Ôn Nhu ngồi vào bộ liễn, Duẫn Nhi hướng Tử vương phúc phúc thân, vì Ôn Nhu che dù, liền theo bộ liễn ly khai.

Cho đến khi thân ảnh Ôn Nhu từ từ tiêu thất trong tầm mắt của Tử vương, hắn thất thần thật lâu.

"Duẫn Nhi, để Vân Lãng Chuẩn bị xe ngựa, cành nhanh càng tốt." Ôn Nhu vươn tay tiếp được trận mưa xuân đầu này, để mưa xuân chậm rãi làm ướt tay.

"Vương phi phải xuất môn?" Duẫn Nhi hiển nhiên cả kinh, vội vàng khuyên nhủ, "Vương phi, hiện tại người đi đứng bất tiện, không thể xuất môn." Nhớ tới việc hôm qua lòng nàng còn sợ hãi, có thể nào còn Vương phi xuất môn.

"Ta bảo ngươi gọi Vân Lãng Chuẩn bị xe ngựa." Không có để ý Duẫn Nhi nói, Ôn Nhu đem lời của mình lập lại một lần nữa, trong giọng nói lạnh lùng để Duẫn Nhi không dám chống lại, chỉ có thể vâng vâng lên tiếng trả lời.

Ôn Nhu thu hồi bàn tay trong mưa, nhìn nước mưa trong trẻo như châu trong lòng bàn tay, chợt nắm chặt, quang lạnh lùng.

Nàng nên làm vài thứ rồi.

Lúc Ôn Nhu trở lại Yên Thủy các, mệnh Duẫn Nhi lấy ngân châm nàng nguyên bản vì Lãnh Triệt mà chuẩn bị, đối với mình huyệt vị đùi phải của mình châm xuống vài cái, để cho bắp thịt của mình giảm bớt, đợi cho cảm giác mình miễn cưỡng có thể đi lại, liền rút ngân châm ra, để Duẫn Nhi tìm nam trang mang đến cho nàng thay, đem búi tóc hạ xuống, tùy ý Duẫn Nhi oản thành một bó đuôi sam, sau đó thay nàng đội bạch ngọc quan trên đỉnh đầu, liền có được phong cách của Vân Du công tử.

"Duẫn Nhi ngươi không cần theo ta đi, để Vân Lãng theo là tốt rồi." Duẫn Nhi thay Ôn Nhu mặc ngoại sam, Ôn Nhu nhàn nhạt nói rằng, vẻ mặt Duẫn Nhi kinh ngạc vừa muốn nói không thể, Ôn Nhu tiếp tục nói, "Ta rất nhanh thì trở về, nếu là Vương gia đến, thì nói ta ngủ rồi, ai cũng không thể để hắn biết ta rời khỏi."

"Vương phi, người vẫn là đừng đi, nô tỳ thực sự lo lắng..." Gương mặt Duẫn Nhi vẫn là lo lắng.

"Được rồi, ta đi đây." Ôn Nhu nói xong, cầm lên kiếm Tử vương đưa, liền thẳng đi ra Yên Thủy các, Vân Lãng cúi đầu đợi, nhìn thấy Ôn Nhu đi ra, hướng Ôn Nhu hành qua lễ, liền cùng Ôn Nhu hướng trắc môn của vương phủ đi ra, Duẫn Nhi chỉ có thể khẩn trương nhìn thân ảnh của hai người tiêu thất ở trong tầm mắt, mới lo âu về Yên Thủy các.

Thế nhưng Vân Lãng mới vì Ôn Nhu mở trắc môn của vương phủ, Ôn Nhu liền gặp được Túc Dạ cung kính đứng ở trước cửa, nhãn thần không khỏi lạnh xuống, xem ra hắn vẫn là sợ nàng trong vương phủ cũng gặp nguy hiểm, trong Yên Thủy các cũng ám vệ.

"Túc Dạ gặp qua Vương phi, Vương phi đi chỗ nào, Túc Dạ đi cùng." Túc Dạ nói rất là cung kính, "Gia có chuyện quan trọng trong người tạm thời vô pháp bỏ đi, đặc biệt bảo Túc Dạ tới chiếu cố Vương phi."

"Ân." Ôn Nhu ôn hoà lên tiếng, liền hướng xe ngựa bên ngoài bước, Vân Lãng thay Ôn Nhu xốc màn xe, Ôn Nhu liền đạp lên xe ngựa, Vân Lãng vi người đánh xe, Túc Dạ tay cầm bội kiếm ngồi ở phó vị, đợi Ôn Nhu ngồi xong, mã xa hướng thành tây lân lân chạy tới.

Tây Giao Tây Vân Tự, nhân thảo hiện lên xanh biếc, khách hành hương kéo dài mà lên trên thềm đá, xe ngựa dừng lại dưới chân núi, Ôn Nhu nhảy xuống xe ngựa, chống kiếm đi bước một đến chân núi của Tây Vân Tự, Vân Lãng và Túc Dạ ở bên một trước một sau cầm kiếm che chở, để sơn đạo nguyên bản nhỏ hẹp có vẻ bầu không khí cực kỳ dị thường, để bách tính bên cạnh cũng không khỏi dừng bước lại, nghiêng người sang, Ôn Nhu bất đắc dĩ, không cần phải như vậy chứ.

Khó khăn lắm bước vào Tây Vân Tự, hướng Ôn Nhu nghênh đón đó là hòa thượng hơi lớn tuổi lần trước, thấy Ôn Nhu liền hai tay tạo thành chữ thập hơi, Ôn Nhu cũng khom người tỏ vẻ đáp lễ.

"Công tử tìm đến sư phụ chủ trì?"

"Đúng vậy."

"Bần tăng vì công tử dẫn đường."

"Đa tạ." Ôn Nhu khẽ vuốt cằm, Túc Dạ đang muốn cất bước đuổi theo, hòa thượng liền chặn trước mặt Túc Dạ, "Vị thí chủ này xin dừng bước, chủ trì chỉ muốn gặp một mình bạch y thí chủ."

Mâu quang của Túc Dạ đột nhiên lạnh. tay một cách tự nhiên đặt lên chuôi kiếm, Ôn Nhu nhẹ nhàng liếc nhìn Túc Dạ, lạnh lùng nói: "Túc Dạ, ở đây chờ ta."

"Vâng." Túc Dạ không dám nói nhiều, tay đặt trên chuối kiếm hạ xuống, cùng Vân Lãng một lượt lui qua một bên, Tây Vân Tự là đại tự hoàng gia, chỉ sợ cũng không có người dám ở chỗ này táy máy tay chân.

"Công tử, thỉnh." Hòa thượng đối với Ôn Nhu làm một động tác, Ôn Nhu khẽ gật đầu, theo hắn đi.

Vẫn là cánh rừng an tĩnh, vẫn là ở ngôi nhà gỗ đơn giản, vẫn là hòa thượng gõ cửa, sau đó đẩy ra, nghiêng người sang để Ôn Nhu vào trong nhà, sau đó cài cửa lại ở bên ngoài coi chừng.

"Đại sư." Ôn Nhu hướng trụ trì ngồi ở giường đá, nhắm mắt chuyển động phật châu trên tay khom người tỏ vẻ kính trọng.

Sau một lát, đại sư mới chậm rãi mở mắt ra, phật châu trên tay cũng chuyển động dần dần nhanh, nhìn Ôn Nhu sau lưng bồ đoàn, thản nhiên nói, "Hậu sinh, ngồi."

Ôn Nhu khẽ gật đầu, cũng nghiêm túc, liền ngồi quỳ trên bồ đoàn.

"Hậu sinh hậu sinh, là có chuyện hỏi lão nạp, làm sao khởi động lực lượng của long ngọc bạch bích?" Trụ trì khe khẽ thở dài, hỏi đến nhàn nhạt, hắn biết, chỉ cần nàng thích người kia, sẽ có một ngày như vậy.

"Đúng vậy." Ôn Nhu không chút nào kinh ngạc câu hỏi của trụ trì, trả lời đạm nhiên, hai tay không tự chủ đặt lên bụng.

Vì hài nhi trong bụng này, nàng phải trơ mắt nhìn trơ mắt nhìn hắn tốn đi mười năm tuổi thọ, thế nhưng, trải qua chuyện đêm qua nhìn thấy hắn yếu ớt, nàng nguyên bản quyết định xong, bỗng nhiên nghĩ không muốn, hắn cả đời này, quá khổ, nàng
không nỡ để hắn lại hao tổn mười năm tuổi thọ.

Thiên hạ này, ngoại trừ máu của nàng, nhất định còn có giải dược của lục hồn quy, nhất định nhất định, nếu có thể chế ra độc, nhất định sẽ có giải dược! Nàng nghĩ nàng là điên cuồng, thế nhưng chỉ cần có một phần vạn khả năng, nàng cũng phải đi tìm kiếm!

"Thỉnh hậu sinh theo lão nạp." Trụ trì liên tiếp kích thích lần tràng hạt trong tay, từ giường đá xuống, đi ra ngoài.

"Đại sư!" Ngay khi trụ trì bước ra nhà gỗ, Ôn Nhu đột nhiên gọi hắn, "Đại sư sẽ không hỏi ta vì sao phải khởi động lực lượng của long ngọc bạch bích sao?"

Trụ trì dừng bước, cũng không quay đầu lại, giọng nói vẫn là gợn sóng không sợ hãi, phảng phất như đã siêu thoát khỏi trần thế, "Long ngọc bạch bích từ khi bắt đầu xuất hiện, cũng chỉ thuộc về trấn quốc công nhất mạch, trong thiên hạ cũng chỉ có trấn quốc công đích thân huyết mạch mới có thể khởi động lực lượng này, lão nạp không cần hỏi vì sao, chỉ có ngươi muốn. Lão nạp đều có thể cho ngươi mở ra."

"Dù cho ta khởi động lực lượng của long ngọc bạch bích này không phải là vì Đại Di, đại sư cũng không thèm để ý?"

"Công niệm ý nghĩ cá nhân, lão nạp không có có khả năng quản hạt, tất cả trong lòng bàn tay hậu sinh." Trụ trì nói xong, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, chỉ thấy trụ trì hướng hòa thượng trẻ tuổi hòa thượng trẻ tuổi khẽ vuốt cằm, hòa thượng hiểu ý, rời đi trước, trụ trì lần thứ hai nói, "Hậu sinh, đến đây đi, theo lão nạp."

Tâm Ôn Nhu run lên bần bật, nắm chặt long ngọc bạch bích trong tay, theo trụ trì đại sư đi.

Thời gian mở mắt ra ở thế giới nàng, nàng cũng đã quyết định, đời này, nàng không hề vì ai mà sống, nàng chỉ vì mình mà sống, người nàng yêu, coi như là không tiếc tất cả, nàng cũng phải bảo vệ hắn đi tới cuối cùng!

Mặc dù Ôn Nhu theo trụ trì đi tới phía sâu cánh rừng, phát hiện đúng là vực sâu, mà trụ trì đối mặt với vực sâu vạn trượng dưới chân, cước bộ không chậm trễ chút nào bước lên, Ôn Nhu rõ ràng cả kinh, chỉ thấy đại sư lăng không đứng quay đầu lại liếc mắt nhìn nàng, liền có tiếp tục đi về phía trước.

Ảo cảnh? Đáy lòng Ôn Nhu thoáng hiện ảo cảnh, giơ chân lên không chút do dự đi theo cước bộ của đại sư, lúc cước bộ bước ra vách núi, phát hiện mình phát hiện mình vẫn như cũ đạp lên nhân thảo, quay đầu lại vừa nhìn, cây rừng xanh um, vẫn là cánh rừng nàng vừa mới đi, lại có ảo ảnh như vậy.

"Đây là hồn quy lâm, bảo vệ lực lượng của long ngọc bạch bích, không vì thế nhân biết, không bị thế nhân phát giác, cho nên mới khi tiên đế băng hà sét đánh không kịp bưng tai dẹp loạn biến loạn của Xích vương." Đi vào trong, sương mù đặc đập vào mặt, Ôn Nhu nhìn không thấy thân ảnh của trụ trì, thế nhưng nàng chuẩn xác không có lầm phương vị của hắn, trụ trì nói còn đang nhàn nhạt truyền đến, "Tây Vân Tự tồn tại, chính là vì hồn quy lâm này trông coi, mỗi thời của trụ trì Tây Vân Tự, đó là vì khởi động lực lượng long ngọc bạch bích mà tồn tại."

"Hắc Băng lâu là lực lượng dành riêng cho hoàng thất, mà long ngọc bạch bích tồn tại, còn lại là lực lượng bí ẩn nhất của Đại Di, trực tiếp phụ thuộc vào trấn quốc công nhất mạch, là tổ tiên của ngươi chính tay xây dựng, chỉ nghe lệnh của ttừng đời trấn quốc công tử, không nghe theo vương thất mà tồn tại, từng thời Vương Thượng Đại Di, không một người gặp qua lượng đích thực của long ngọc bạch bích."

Bởi vì, lực lượng này quá mức đáng sợ, năm đó khi tiên đế băng hà khởi động lực lượng, cũng chỉ là một phần tư của lực lượng, chỉ cần trấn quốc công tử muốn, sợ cũng có thể thay đổi triều đại của Đại Di, chỉ là hắn biết, mỗi đời của Ôn gia, đối với giang sơn của Lãnh thị trung thành và tận tâm, dù cho nàng khởi động lực lượng bạch bích không phải là vì Đại Di, nhưng hắn tin tưởng, nàng tuyệt không hủy Đại Di.

Âm thanh của Trụ trì rơi dần, sương mù dày đặc đang dần dần tản ra, tiện đà trước mắt là một mảnh rộng rãi, tứ diện đá núi, trên vách đá lộ vẻ đốt hỏa quang, đem toàn bộ không gian cực kỳ sáng sủa, đây, nghiễm nhiên nhất phương trong sơn động, sơn động ngay phía trước, là một tòa hắc thạch thai cao, bãi đá đứng bốn hắn y nam tử biểu tình cứng rắn lãnh, mà mới vừa rồi hòa thượng vì Ôn Nhu dẫn đường, đang đứng bãi đá, trước người bốn hắc y nam tử.

"Đời đời trụ trì của Tây Vân Tự vì chờ người thừa kế của long ngọc bạch bích mà tồn tại, máu của ta, cùng người thừa kế tiền nhiệm cùng nhau khởi động bạch bích chi lực." Thanh âm già nua của trụ trì nện ở trên vách động, hồi âm, Ôn Nhu đứng ở trước đài hắc thạch, nhìn trung tâm bãi đá, chính là hình dạng của long ngọc bạch bích, nghe thanh âm trụ trì trầm trầm, "Lần này, tân nhậm người thừa kế khởi động bạch bích chi lực, tất cùng Tây Vân Tự tân nhiệm trụ trì một lượt, máu mở ra bạch bích chi lực."

Tiếng nói của trụ trì vừa dứt, hòa thượng trẻ tuổi đã dùng chủy thủ rạch lòng bản tay của mình, đem giọt máu nhỏ trên thạch đài, chỉ thấy huyết sắc lan tràn trong ngọc thạch, trụ trì nhìn Ôn Nhu, Ôn Nhu hiểu ý, đem long ngọc bạch bíchcầm trong tay đặt lên trên thạch đài, chỉ thấy bạch bích cùng khoảng trống trên thạch đài hoàn toàn ăn khớp, Ôn Nhu tiếp nhận chủy thủ hòa thượng hòa thượng trẻ tuổi đưa tới, rạch lòng bàn tay của mình ra, đem giọt máu nhỏ lên bạch bích.

Máu đỏ sẫm theo văn lộ trên bạch bích chảy, chỉ thấy trên long ngọc bạch bích xuất hiện vết rạn, một khối long ngọc bạch bích hoàn chỉnh theo vị vết rạn kia chia làm bốn, bốn hắc y nhân nhìn nhau, đều tự cầm lấy một mãnh bạch bích vỡ vụn, hướng Ôn Nhu ôm quyền, quỳ một gối, thanh âm trầm trầm ở trong sơn động ù ù rung động: "Thuộc hạ, bái kiến chủ thượng! Ba ngày sau, tứ phương lai triều!"

Bốn người nói xong, còn không chờ Ôn Nhu nói, liền bước nhanh ly khai sơn động, trụ trì đạm đạm nhất tiếu, thân thể như lá phiêu diêu ngã xuống.

"Sư phụ!" Hòa thượng trẻ tuổi đột nhiên kinh hô thành tiếng, tiến lên tiếp nhận trụ trì.

"Đại sư!" Ôn Nhu cũng cả kinh, vội vã ngồi xổm xuống thay trụ trì bắt mạch, mà lúc chạm được mạch tượng của trụ trì, trong con ngươi của nàng hiện lên áy náy, trụ trì hiểu rõ, đưa tay hất ra.

"Lão nạp phải làm, đã làm xong, lão nạp tự biết nghiệp chướng nặng nề, sớm không nên lưu lại trên đời này..." Trụ trì khổ sáp cười, máu từ khóe miệng hắn lan tràn ra, hơi lộ ra hai mắt khàn khàn nhìn chằm chằm Ôn Nhu, khó nhọc nói, "Hậu sinh, lão nạp có chuyện..."

Hắn vốn có thể sớm rời kỏi thế giới này, giảm miễn tội lỗi của mình, thế nhưng hắn một mực đợi, cùng đợi sự xuất hiện của nàng, chỉ là bởi vì nàng là người thừa kế trấn quốc công tử, mà bởi vì...

"Đại sư mời nói." Thần tình của Ôn Nhu nhàn nhạt, mi tâm cũng đã là nhíu lên.

"Nếu là có thể, thay lão nạp tiếng xin lỗi..."

"Cùng ai?"

"Hắn là ——" Đại sư còn chưa nói ra câu nói sau cùng, liền đoạn khí, thất nhật đoạn trường cây cỏ, hàm máu xúc độc, nghĩ đến đại sư từ lâu quyết tâm đến hoàng tuyền khi nàng khởi động lực lượng long ngọc bạch bích.

"Sư phụ ——! Thanh âm của hòa thượng trẻ tuổi bi thống vang vọng toàn bộ sơn động.

Ôn Nhu rơi vào trầm tư, hắn, là ai?

------ đề lời nói ngoài ------

Các cô nương, mấy ngày nay nếu như sáng sớm không nhìn thấy chương mới, Thập Tứ sẽ up chương mới vào lúc tối 6h đến 9h, bởi vì trong khoảng thời gian này bề bộn nhiều việc bề bộn nhiều việc, tuy rằng gần nhất trạng thái rất là đê mê, thế nhưng Thập Tứ sẽ không làm gián đoạn, các cô nương yên tâm, trước khi ra chương mới, ở đây cố ý thông báo một tiếng với các cô nương, không phải các cô nương mắng Thập Tử không có chương mới...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện