Editor: Luna Huang
" Vương phi..." Duẫn nhi lo sợ bất an theo sát phía sau Ôn Nhu, trong lòng cực kỳ hổ thẹn, mới vừa rồi nếu nàng không có thất thần không cẩn thận đụng vào Âm phu nhân, Vương phi cũng sẽ không cùng Âm phu nhân phát sinh xung đột, mặc dù vừa rồi là Vương phi chiếm thế thượng phong, thế nhưng Âm phu nhân cường thế hung ác, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, Vương phi mới đến Bạch vương phủ thế nào đối phó được Âm phu nhân, "Duẫn nhi biết sai, thỉnh cầu Vương phi trách phạt..."
" Ngươi làm sai chỗ nào?" Ôn Nhu cũng không quay đầu lại, chỉ đi về phía trước, Lý An Âm lộng xảo thành chuyên, ngược lại làm cho ngược lại làm cho nàng mượn cơ hội này hảo hảo mà dạy dỗ Lý An Âm một phen, bằng không, nghĩ là khi nàng dễ khi dễ sao?
" Nô tỳ không cẩn thận đắc tội Âm phu nhân, làm hại Vương phi cùng Âm phu nhân lần đầu liền sinh hiềm khích..."
" Hiềm khích?" Ôn Nhu một tiếng cúi đầu cười nhạt, "Nàng vốn cũng không đem ta để vào mắt, tại sao nói đến hiềm khích? Ngươi không cần tự trách nữa tự trách nữa."
Ôn Nhu không thèm nói (nhắc) lại, Duẫn nhi cũng không dám nói cái gì nữa, theo trở về Yên Thủy các.
" Vương phi muốn tắm rửa hay là dùng đồ ăn sáng trước?" Khó khăn lắm bước vào Yên Thủy các, Duẫn nhi cung kính xin chỉ thị.
" Tắm rửa đi."
"Vâng, Vương phi."
Hơi nước ấm áp lượn lờ, mùi hoa hồng thơm ngát nhẹ bay, Ôn Nhu ngâm trong nước ấm áp, khép hờ mắt, an tĩnh hưởng thụ một khắc của sự yên lặng.
Nàng thích nhất lúc rỗi rãnh tắm nước nóng, bất luận xuân hạ thu đông, chỉ có như vậy mới có thể để cho nàng tạm thời buông xuống những thứ khác, an an tĩnh tĩnh chỉ làm chuyện mình thích.
Ở kiếp trước, loại thời khắc bình yên này có thể nói là rất ít, đời này, nàng chỉ có một mình, nàng phải hưởng thụ thật tốt.
Từ từ nhắm hai mắt, trong đầu lại xuất hiện ván cờ Cửu U ở Ngõa Phủ Lôi Minh, huyễn lâm, thác nước phi phác, cùng với tại thác nước dày, thoáng như thế ngoại tiên cảnh lầu các, thậm chí, còn có Bạch vương Lãnh Triệt chưa từng nhìn thấy.
Đi gặp Bạch vương, vốn là chuyện nằm trong dự định của nàng, quy củ của Bạch vương phủ, Duẫn nhi đều hướng nàng bẩm báo, nàng đang suy nghĩ phải như thế nào mới có thể quang mình chính đại tiến vào Ngõa Phủ Lôi Minh, đúng lúc này, Ôn Nhan bao biện làm thay thúc đẩy thời cơ tốt, bằng không, nàng biết rõ Ôn Nhan không phải là có lòng tốt, biết rõ Ôn Nhan bất quá là một con cờ Ôn Tâm đặt ở bên người nàng, còn đứng ra vì nàng nhận tội, nàng chưa bao giờ là người có thiện tâm, nếu không phải nàng cần, trái lại nàng sẽ mừng rỡ sống chết mặc bây, nhìn Túc Dạ xử trí Ôn Nhan như thế nào, hôm nay, nàng cứu nàng một mạng, không biết nàng sẽ tri ân, hay là sẽ cắn ngược lại nàng một ngụm?
Mặc kệ Ôn Nhan là có ý gì, nàng không thèm để ý, Ôn Nhan một thứ nữ nho nhỏ cũng vén không dậy nổi thì gió to sóng lớn thì phải làm sao.
Sở dĩ nàng muốn gặp Bạch vương, chỉ là muốn chỉ là muốn gọi hắn cùng nàng quy ninh trở về, bởi vì, đáy lòng của nàng, tổng mơ hồ có một tha thiết chờ đợi, là nàng bất luận thế nào cũng chống cự không được, mặc dù không phải là của nàng ký ức không phải là của nàng, nhưng nàng muốn phải hoàn thành nguyện vọng này.
Duẫn nhi nhìn Ôn Nhu nhắm mắt trầm tư, chỉ mang theo thùng nước hướng đến thùng nước tắm thêm nước nóng vào, há mồm muốn nói cái gì đó, cuối cùng cũng không nói gì, lúc bỏ thêm nước nóngm đang muốn lui ra, Ôn Nhu nhàn nhạt lên tiếng.
" Muốn nói cái gì liền nói, hà tất muốn nói lại thôi, bên cạnh ta không cần loại người do dự này."
Duẫn nhi kinh hãi, lập tức quỳ xuống, nghĩ thầm Vương phi rõ ràng nhắm mắt lại, thế nào sao biết được nàng có lời muốn nói? Tâm trạng không khỏi đối với Ôn Nhu càng kính nể, đáp: "Hồi Vương phi, người vừa trở lại Yên Thủy các, tam tiểu thư liền cũng tới, bảo là muốn chờ Vương phi trùng sinh 76 năm nhuyễn muội tử sủng phu."
" Vậy mới vừa rồi vì sao ngươi không bẩm báo?" Ôn Nhu trợn mắt, trong con ngươi lộ vẻ sắc bén, Duẫn nhi cả kinh vội vã dập đầu.
" Thỉnh Vương phi thứ tội, nô tỳ chỉ là thấy người mệt nhọc suốt cả đêm, phải bổ sung một chút thể lực, nghĩ lúc người dùng qua đồ ăn sáng mới bẩm báo cho người biết, thế nhưng tam tiểu thư đang quỳ ngay thính tử, nói là không thấy được người liền không đứng dậy, đám nô tỳ khuyên can cũng vô dụng, nô tỳ là sợ trời giá rét đất đông lạnh, tam tiểu thư quỳ như thế
phá hủy thân thể..." Thanh âm của Duẫn nhi càng nói càng nhỏ, nói xong lời cuối cùng, lại dập đầu trên đất, "Ngày sau Duẫn nhi không dám nữa, ngày sau sẽ biết cách ứng xử hơn, tất cả liền bẩm báo Vương phi!"
" Đứng lên đi, ngươi cũng không có lỗi, ta cũng nhìn ra được, ngươi là thật quan tâm bổn vương phi, hướng về phía phần quan tâm này, ta tha cho ngươi một lần."
" Nô tỳ tạ qua Vương phi! Tạ qua Vương phi!" Duẫn nhi lại muốn dập đầu tạ ân, lại bị Ôn Nhu ngăn lại.
" Ta xem ngươi nghĩ cái gì," Ôn Nhu đứng lên, Duẫn nhi vội vã vì nàng choàng lên vai một kiện áo choàng tắm, bị Ôn Nhu kinh sợ, nhưng cũng không dám lên tiếng, muốn giúp Ôn Nhu lau khô thân thể, lại bị Ôn Nhu hất ra, kinh ngạc cho là mình lại làm ra sai lầm lớn gì, lại vội vã quỳ xuống, thẳng Ôn Nhu có chút dở khóc dở cười.
" Đứng lên, bên người bổn vương phi cần chính là cần chính là một người có khả năng và khôn khóe, mà không phải động đến một chút liền quỳ xuống dập đầu nhát gan sợ phiền phức, nếu ngươi cảm thấy mình không thể đón nhận trách nhiệm này, liền có thể rời khỏi, bổn vương phi không trách cứ." Ôn Nhu cư cao lâm hạ nhìn Duẫn nhi, khẩu khí sắc bén, một khí thế uy nghiêm, ép tới Duẫn nhi có chút thở không nổi, rồi lại lập tức thu liễm ý sợ hãi trên mặt, vội vã đứng lên.
" Vương phi giáo huấn, nô tỳ ghi nhớ, nô tỳ ổn thỏa toàn tâm toàn ý hầu hạ Vương phi, nhất định không có phụ Vương phi."
Nếu không phải Vương phi, đời này nàng chỉ có khả năng bị tử thị nữ đánh chửi ở hậu viện, nhận được Vương phi để mắt, nhất định là đời trước nàng đã tu luyện không ít phúc khí, há lại bất trung tâm báo đáp?
Ôn Nhu gật đầu hài lòng, ánh mắt của nàng luôn luôn sẽ không sai, Cho nên nàng mới có thể đề bạt Duẫn nhi, thi ân huệ, mới có thể để đối phương trung tâm nghe theo mình, mà Duẫn nhi, lại là một người vừa vặn như vậy, có ân tất báo, mà nàng cần, một người có thể trung tâm với nàng, ân uy đều xem trọng, mới có thể đạt được hiệu quả như trong lòng mong muốn.
" Ngươi là là đang suy nghĩ, tam tiểu thư đối với ta cũng không có thiện ý, vì sao còn muốn giữ nàng, vì nàng gánh tội, sao?" Ôn Nhu dang hai cánh tay, mặc Duẫn nhi đem nhục phiền phức tầng tầng mặc vào trên người nàng, khẩu khí khôi phục trước sau như một đạm mạc.
Duẫn nhi vốn không dám trả lời, nhưng là muốn nhớ đến lời răn dạy mới vừa rồi của Ôn Nhu, chỉ kiên trì đáp: "Vương phi thần cũng, nô tỳ suy nghĩ gì người đều biết."
" Ngươi cũng như vậy, không phải là suy nghĩ cho ta, dù sao tam muội muội là muội muội ruột của ta, lại là nhị muội muội tự mình đưa đến bên cạnh ta, về tình về lý, ta cũng không thể thấy chết mà không cứu được không phải?" Cứu, bất quá là nhìn một hồi trò hay, về phần cứu, tình huống chỉ có thể có hai loại.
" Vương phi hiền lành, nô tỳ đã hiểu."
" Duẫn nhi, ngươi phải nhớ kỹ, ở trong vương phủ, muốn hảo hảo sống an ổn, thứ không nên có nhất chính là hiền lành." Hiền lành? Bất quá mặt ngoài làm bộ làm tịch, thôi đi, nếu thật hiền lành, nhất định là bị người khác giẫm đến hài cốt cũng khôgn còn.
Cho nên, nàng chưa bao giờ hiền lành, nàng chỉ tuân theo, bản thân đủ cường đại, mới có thể sống sót ở trên thế gian này.
Duẫn nhi ngẩn ra, chợt cố sức gật đầu, "Nô tỳ ghi nhớ."
Từ nhỏ sống ở Duẫn nhi từ nhỏ sống ở trong hậu viện, việc lục đục với nhau tuy rằng chưa từng tận mắt nhìn thấy, thế nhưng tin vỉa hè có thể nói quá nhiều, làm sao có thể không hiểu đạo lý này, bất quá vẫn là ngây thơ vô pháp lý giải đạo lý trong đó, hôm nay vạch trần, tự nhiên minh bạch.
Đợi đến Duẫn nhi vì Ôn Nhu mặc y phục xong, tóc cũng búi xong, Ôn Nhu đem nhẫn ngọc đeo lên ngón tay của tay bên trái, thản nhiên nói: "Đi thôi, đến thính tử dùng đồ ăn sáng, thuận tiện trông thấy hảo muội muội của ta."