Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Chương 122: Ta chỉ cần ngươi


trước sau

Editor: Luna Huang

” A Nhu…” Miệng của Lãnh Triệt bị Ôn Nhu chận, có chút khó nhịn, rồi lại có chút bất đắc dĩ, muốn nói lại chỉ có thể phát sinh thanh âm rất nhỏ, điều này không khỏi làm mặt hắn đỏ tới mang tai, như vậy hắn đâu giống nam nhân, quả thực giống như tiểu tức phụ.

Lãnh Triệt bị cái lưỡi đinh hương mềm mại của Ôn Nhu chọc đến khó nhịn, cúi đầu, thật sâu ngậm vào nụ hôn của Ôn Nhu, vẫn như cũ mang theo chút lạng quạng đáp lại nàng, sau đó đem nàng ôm lấy, bước vào phòng ngủ, trở tay đóng cửa, đem Ôn Nhu bế đến trên giường hẹp buông xuống.

Thế nhưng Ôn Nhu lại ôm chặt cổ của Lãnh Triệt không tha, để cho mình dán sát trên người hắn, để Lãnh Triệt lại có chút không thể tránh được, hắn thực sự có chút đoán không ra ý nghĩ của tiểu nữ tử này, thực sự là sẽ ở tim của hắn chọc ngứa, để hắn khó nhịn.

” A Nhu nghe lời, trước buông tay, ân?” Lãnh Triệt ôn nhu dụ dỗ, hắn không biết người trong ngực có đúng hay không lại đang cái gì không được tự nhiên, hắn cũng thực sự nghĩ không ra bản thân vừa chọc nàng chỗ nào.

“Không muốn.” Ôn Nhu quỳ ngồi ở trên giường, ngẩng nhìn Lãnh Triệt, dáng dấp đang tức giận, khẳng định cự tuyệt.

“…” Lãnh Triệt thực sự nghĩ không ra bản thân làm chỗ nào không hợp tâm ý nàng, “Nghe lời, nàng như vậy, ta làm sao khoan y? Ngày gần đây nhìn nàng ngủ không ngon, canh giờ không còn sớm, mau ngủ đi, ân?”

” Ta tới giúp ngươi khoang y.” Ôn Nhu ở trên môi thật mỏng của Lãnh Triệt hôn một cái, đem hai tay của ôm cổ hắn chuyển qua bên hông của hắn, thay hắn cởi đai lưng ra, Lãnh Triệt có chút chinh lăng, cứ như vậy tùy ý Ôn Nhu thay hắn khoang y, Ôn Nhu nhìn Lãnh Triệt có chút chất phác, không nhịn cười được, “Sỏa đầu gỗ, hài tự cởi đi, còn muốn ta giúp ngươi cởi sao?”

” Không cần, ta tự mình tới.” Lãnh Triệt tựa hồ mới lấy lại tinh thần, Ôn Nhu hàm chứa cười, đem khoác lên người khoác lên trên vai Lãnh Triệt, liền chui mặt vào trong chăn, Lãnh Triệt có chút bất đắc dĩ lắc đầu, cởi y sam treo trên kệ áo, cởi hài, thổi tắt ngọn nến bên giường, liền cũng nằm trên giường.

Chỉ là Lãnh Triệt còn chưa nằm xong, cảm thấy được có gì đó nặng nặng áp đến trên người mình, cả kinh, chợt cười, ôm thân thể nho nhỏ của Ôn Nhu, không cho nàng trong lòng ngực mình loạn cọ, “A Nhu, không nên lộn xộn, mau ngủ.”

Ôn Nhu không trả lời hắn, chỉ là ghé vào lỗ tai hắn, nhẹ nhàng hộc khí, khi thì cong liếm rái tai của hắn, bàn tay mềm mỏng của nàng lồng ngực của hắn tùy ý chạy loạn, để toàn bộ thân thể hắn đều căng thẳng, khí tức hỗn loạn.

Còn không đợi Lãnh Triệt nói cái gì nữa, Ôn Nhu lại hôn lên môi của hắn, thẳng là để Lãnh Triệt nhiệt liệt đốt người.

” A Nhu, không nên nháo, nàng có mang...” Lãnh Triệt muốn ôm Ôn Nhu không cho nàng lộn xộn, Ôn Nhu đè nặng tay hắn không cho hắn giơ tay lên, Ôn Nhu xoay người một cái, ngồi trên người Lãnh Triệt, trong bóng tối mặt Lãnh Triệt đỏ tới mang tai, tim đập rộn lên, “A Nhu đừng làm rộn, ta... Chịu không nổi...”

Tiểu yêu tinh, đây là muốn...

Tay Ôn Nhu chống thân thể cùng cánh tay Lãnh Triệt trong lúc đó có khe hở, cúi người đến bên tai Lãnh Triệt, khóe miệng gợi lên, nhẹ nhàng hộc ra một hơi thở: “Sỏa đầu gỗ, ta muốn ngươi.”

Lúc nói lời này, Ôn Nhu cũng là đầy mặt đỏ bừng, chỉ bất quá trong bóng tối, bọn họ nhìn không thấy nhau thôi, thế nhưng không cần suy nghĩ nàng cũng có thể biết, thời khắc này Lãnh Triệt khẳng định xấu hổ từ đầu đến lòng bàn chân, bởi vì nàng tinh tường nghe được tiếng hít thở đại loạn của Lãnh Triệt.

” A Nhu, không thể.” Lãnh Triệt tuy rằng đã là khó nhịn đến cực điểm, tuy rằng cả người sắp bốc cháy lên, nhưng hắn còn không đến mức mất lý trí, hắn không thể bởi vì khoái ý nhất thời của mình mà khiến nàng bị thương tổn.

” Sỏa đầu gỗ, ngươi là đại phu hay là ta đại phu?” Ôn nhu cảm thụ được thân thể của Lãnh Triệt càng lúc càng nhiệt, trên môi của hắn cắn một chút, nàng muốn như thế chọc hắn, nàng thật đúng là có chút bận tâm ngày nào đó hắn bị nàng chọc đến sinh bệnh, “Ta nói có thể chính là có thể.”

Ôn Nhu ghé vào trên người Lãnh Triệt, nhẹ nhàng liếm hầu kết của hắn, “Sỏa đầu gỗ, ta nói, ta muốn ngươi.”

Chỉ cần vừa nghĩ tới tình ý dưới đáy mắt của Trầm Lục Y, nàng tựa hồ vô pháp ức chế tình cảm trong lòng mình đối với hắn, mặc kệ trước kia hắn có hay không nhận biết Trầm Lục Y, cũng không quản Trầm Lục Y là như thế nào đối với hắn sinh tình, nàng mặc kệ, hắn là của nàng, ai cũng đừng mau nhúng chàm, thích, cũng không được!

Mi tâm Lãnh Triệt căng thẳng, biết Ôn Nhu nhất định là có tâm sự, không phải nàng tuyệt sẽ không là như vậy cố tình gây sự, hắn mặc dù yêu thương, tuy khó nhẫn, lại vui vẻ lại hưng phấn, ngậm môi của Ôn Nhu, đem nàng ôm vào người, lập tức ôm nàng xoay người, đem nàng áp dưới thân mình.

” A Nhu, có cái gì nói cho ta biết, không nên đặt ở trong lòng mình.” Lãnh Triệt trìu mến hôn nhẹ môi của Ôn Nhu, tại ánh mắt của nàng nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn, “Không phải là khong muốn nữa ân?”

Ôn Nhu nghiêm phạt dường như cắn môi dưới của Lãnh Triệt không tha, bỏ đi một tầng y phục cản trở cuối cùng trên người nàng và hắn, ôm hông của hắn để hắn áp trên người mình.

” Không nên đè nặng bụng của ta.” Ôn Nhu đem môi dán bên tai của Lãnh Triệt, trong giọng nói hơi ngượng ngùng, “Nhẹ một chút.”

Thử hỏi còn có người nam nhân nào chịu được, ánh trăng tỏ khắp, một đêm vu sơn mây mưa.

Một hồi nhẹ nhàng vui vẻ nhễ nhại, Lãnh Triệt đem Ôn Nhu ôm vào trong ngực, cúi đầu, dán môi lên trán Ôn Nhu, nhẹ giọng hỏi: “A Nhu, thế nhưng lại xảy ra chuyện gì?”

” Cái gì gọi là lại?” Ôn Nhu bất mãn, trên ngực Lãnh Triệt cắn một cái.

” A Nhu...đừng cắn, nàng lại cắn ta, ta đây ngày mai còn làm sao vào triều sớm.” Lãnh Triệt trìu mến bất đắc dĩ cười nói, trên ngực cùng cổ của hắn toàn là dấu răng thật sâu của nàng, như vậy đi ra ngoài gặp người, chẳng phải là rất mất mặt sao?

” Ta thích.” Ôn Nhu khe khẽ hừ một tiếng, mới vừa rồi nơi bị bản thân cắn nhẹ nhàng liếm vài cái, “Ngươi nếu như sợ người khác chê cười ngươi, ngươi đã nhiều ngày cũng không cần ra cửa.”

” Hồ nháo, không ra khỏi cửa làm sao đi?” Không ra khỏi cửa, công việc bề bộn như vậy ai tới xử lý, Vương Thượng một người hiện nay vô pháp để ý được nhiều, “Ta không sợ người khác chê cười.”

” Ngươi không sợ người khác chê cười, ta sợ.” Ôn Nhu đùa giỡn xoay người, đưa lưng về phía Lãnh Triệt, Lãnh Triệt từ sau lưng ôm nàng.

” A Nhu, nói cho ta biết, có đúng hay không gặp chuyện gì không vui?” Không cho nói, vậy hắn tránh không nói, trời biết tâm tư của nữ nhân thế nào khó nắm lấy như vậy.

“Đúng, không vui.” Trầm Lục Y, nếu nàng thật là đối với Triệt hữu tình, nếu để cho Vương Thượng biết, lại sẽ làm sao?

” Làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra, nói cho ta biết được không?” Lãnh Triệt đem mũi dán vào tóc Ôn Nhu, nhẹ ngửi mùi thuốc nhàn nhạt trong sợi tóc nàng, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của nàng.

” Triệt, nói cho ta biết, ngươi trước kia là gặp qua Vương Hậu? Hoặc là nhận thức Vương Hậu?” Sơn tra cùng hạnh nhân của món điểm tâm ngọt, đều là thực vật dẫn đến hư thai, nàng tin tưởng mình tuyệt đối là không oán không cừu với Trầm Lục Y, mà mục tiêu của nàng lại là bản thân, thậm chí muốn hại thai nhi trong bụng nàng, cũng chỉ có thể là bởi vì hắn, mà sở dĩ là bởi vì hắn, tuyệt không biết là bởi vì hận hắn, bởi vì từ lúc nàng quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt của Trầm Lục Y, nàng liền biết, Trầm Lục Y, yêu hắn.

Vì sao yêu hắn, nàng
không hiểu, lại vì sao yêu hắn mà không gả cho hắn, nàng cũng không hiểu, nam nhân của nàng nàng không cho phép bất luận kẻ nào nhúng chàm, cũng không cho phép bất luận kẻ nào tiếu tưởng, thậm chí không cho phép bất luận kẻ nào thích.

Trầm Lục Y yêu hắn mà chôn sâu đáy lòng, mà nàng không yêu Vương Thượng mà ngồi trên hậu vị, trong đó, tất nhiên có âm mưu, Trầm Lục Y là chủ mưu? Hay là quân cờ? Nếu là quân cờ, chủ mưu thì là người nào? Âm mưu là vì cái gì? Tiếp tục gây rối cho Đại Di?

Ôn Nhu lâm vào suy nghĩ sâu xa, nàng hiện nay không thể nói cho Lãnh Triệt biết những thứ này, nàng không muốn hắn càng âu sầu nhiều hơn, thế nhưng, nàng cũng tuyệt sẽ không để cho Trầm Lục Y gây bất kỳ bất lợi nào cho quốc gia.

” Vương Hậu?” Lãnh Triệt hơi nhíu mày, “Chưa từng gặp qua Vương Hậu, càng không nói gì đến nhận thức, lần trước trong phủ nhìn thấy nàng, vẫn là lần đầu tiên gặp, làm sao vậy? A Nhu tại sao lại hỏi như vậy? Vương Hậu nói gì đó?”

” Không có, chỉ là đột nhiên nghĩ đến, hỏi một chút mà thôi.” Ôn Nhu lắc đầu, rồi nói tiếp, “Không có chuyện gì, không cần lo lắng.”

” Vương Hậu có dị thường?”

” Còn chưa phát giác.”

” Thế nhưng mỗi ngày tiến cung quá mức phiền muộn mới phát giác được không vui? Nếu không muốn lại tiến cung, ta liền đi cùng Vương Thượng nói.” Hắn nhìn ra được nàng không thích tiến cung.

” Không cần.” Ôn Nhu xoay người, đối mặt với Lãnh Triệt, cà cà, đem chóp mũi của mình đụng chóp mũi của Lãnh Triệt, “Ngươi không phải là mỗi ngày bồi ta sao, ta sao lại phiền muộn, chỉ là đột nhiên cảm thấy không vui mà thôi.”

Nàng dù cho phiền chán Trầm Lục Y như thế nào đi nữa, cũng muốn đem mục đích của nàng tra rõ, nàng nếu đã biết, làm sao có thể bỏ vở nửa chừng, huống hồ đây bất quá là khảo nghiệm tính tình cùng sự nhẫn nại của nàng mà thôi, nếu là đến chuyện này đều chịu không nổi, nàng còn nói thế nào làm sát thủ.

” Ngày sau nếu không phải hài lòng, nói với ta, nhớ kỹ?” Lãnh Triệt nhẹ nhàng hôn chóp mũi Ôn Nhu một cái.

“Ân.” Ôn Nhu cắn chóp mũi của khi hắn một cái.

Tuy rằng tâm sự nan giải, trong ngực Lãnh Triệt, Ôn Nhu cũng ngủ được an ổn, trong mộng cũng là an bình, Lãnh Triệt cũng như vậy.

Giữa ban ngày, Lãnh Triệt vẫn là đem Ôn Nhu đưa đến Phi Hoàng cung rồi lại xử lý công việc, thỉnh thoảng nếu là tạm thời vô sự cần để ý, lại sẽ bồi Ôn Nhu ngồi một chút, hôm qua cảm thấy được Ôn Nhu không vui, hôm nay Lãnh Triệt liền tạm thời bỏ qua một bên chuyện cần xử lý, cùng Ôn Nhu nhất tề đến ngọc lưu ly đình ở ngự hoa viên, Trầm Lục Y cho phép, Lãnh Triệt liền ngồi xuống đình ngọc lưu ly.

Ôn Nhu vô tình hay cố ý luôn luôn nhìn chằm chằm con ngươi của Trầm Lục Y, không bỏ sót bất luận tình cảm gì trong ánh mắt nàng.

Quả nhiên, Trầm Lục Y khi nhìn đến trên cổ Lãnh Triệt dấu răng còn chưa hoàn toàn biến mất, đột nhiên con ngươi thõng xuống, cầm chén trà có chút run rẩy, khi nâng con ngươi lên trở lại vẫn như cũ là tiếu ý dịu dàng.

Vẫn là sơn tra cùng hạnh nhân, bất quá là biến đổi hình thức.

” A Nhu, đây là cao điểm của hôm nay, nếm thử?” Trầm Lục Y đem cao điểm cung nữ mang đến trước mặt Ôn Nhu, “Bạch vương gia, cùng muốn nếm thử?”

” Thần hạ thay thần thê tạ qua hậu ái của Vương Hậu nương nương.” Ngôn ngữ Lãnh Triệt nhàn nhạt khẽ gật đầu, từ chối nói, “Chỉ là thần thê gần đây ăn uống không phải là quá tốt, không phải đồ thần hạ tự mình làm nàng khó có thể nuốt xuống, nếu là nương nương không ngại, cao điểm này thần hạ thay thần thê dùng thế nào?”

Lãnh Triệt sở dĩ sẽ nói như vậy, bất quá là lúc tới trên mã xa, Ôn Nhu nôn khan rất là nghiêm trọng, xuống xe ngựa mới đỡ chút, bất năng tin tưởng Trầm Lục Y có hay không vô tâm, Lãnh Triệt chỉ có thể tương kì mang thực vật được ban đẩy xuống.

” Bạch vương gia thực sự là quan tâm.” Trầm Lục Y đem khăn cầm trong tay nắm càng chặt hơn, nét mặt vẫn là cười, “Nếu Nhu nhi không thích ăn, mang xuống là được, nói vậy mấy thứ này cũng không hợp khâỉ vị của Bạch vương gia.”

Ôn Nhu nhìn khóe miệng cười của Trầm Lục Y, bỗng dưng nắm chặt tay đặt ở trên đầu gối của Lãnh Triệt bên cạnh thân, Trầm Lục Y, xem ra cao điểm hôm nay không đơn giản a...

Lãnh Triệt chẳng biết tại sao Ôn Nhu lại đột nhiên cầm tay hắn, nhưng chỉ là đem tay của mình từ bàn tay của nàng lấy ra, đem tay nàng che ở dưới tay mình.

Chỉ thấy ánh mắt của Trầm Lục Y luôn luôn vô tình hay cố ý rơi xuống trên người Lãnh Triệt, cũng luôn luôn câu đáp câu không cùng Lãnh Triệt nói chuyện, tựa như Ôn Nhu bất quá là bồi Lãnh Triệt tới mà thôi.

Quả nhiên, Trầm Lục Y  mời nàng mỗi ngày tiến cung bồi, bất quá là ý không ở trong lời, nàng muốn gặp, bất quá là hắn mà thôi.

Mà hắn mỗi ngày bất quá là tiễn nàng đến, lúc rời cũng là đến đón nàng cùng hồi phủ, tổng không được một khắc đồng hồ, Trầm Lục Y chính là vì không được một khắc đồng hồ ngắn ngủi này, mỗi ngày cùng nàng ngồi trên hai ba thời thần, nghĩ trọng tâm câu chuyện bất đồng, đối mặt chính là thê tử của người mình yêu, có thể không có thể không dụng tâm lương khổ.

Nàng có thể đoán được, Trầm Lục Y mỗi ngày buồn khổ bất quá là làm cho Vương Thượng nhìn, nàng trong lúc vô tình nhắc tới giao tình cùng nàng rất tốt với Vương Thượng, Trầm Lục Y nhất định là đoán chắc nàng nếu tiến cung, Lãnh Triệt tất sẽ đích thân cùng nàng đến.

Trầm Lục Y, đối với hắn hành sự đắn đo được chuẩn? Nàng đối với hắn lưu ý quan tâm đều hiểu, lại hiểu được bao nhiêu?

Trầm Lục Y làm như vậy, lại là vì cái gì?

Ôn Nhu nhìn Trầm Lục Y, muốn đoán nghĩ cách đáy lòng nàng.

” Đại ca ——!” Ngay khi ba người nhàn thoại, thanh âm của Lãnh Hạo đột nhiên phất qua bên tai, quay đầu lại, chỉ thấy Lãnh Hạo cước bộ có chút gấp rút hướng nơi của bọn họ bước nhanh mà đến, trong tay của hắn, còn cầm chiết tử.

Lãnh Triệt thấy thế, trên cái băng đứng lên, thần tình nghiêm túc.

” Đại sự không ổn.” Mi tâm Lãnh Hạo khẩn túc, cũng không đợi mọi người hành lễ, đem chiết tử cầm trong tay đưa cho Lãnh Triệt, trong con ngươi quang lãnh đến đáng sợ, “Thương nhân âm phù nghĩa báo, đại ca nhìn xong rồi nói.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện