Editor: Luna Huang
Nếu như có thể lựa chọn, ta tình nguyện ta là Lãnh Li, mà không phải Diệp Tây Chi.
Mẫu hậu ta không yêu phụ vương ta, có lẽ là báo ứng, nên phụ vương ta cũng không yêu ta.
Ta ít nhìn thấy phụ vương ta, mặc dù khó có được nhìn thấy, phụ vương nhìn ánh mắt của ta, cũng là băng lãnh không có một tia tình cảm.
Nhưng mà, phụ vương mặc dù không thương ta, cực kỳ yêu thương Chỉ nhi, ta không rõ, cùng là một mẫu hậu, cùng là một phụ vương, vì sao ta lại không chiếm được tình yêu của phụ vương, nên ta ước ao là Chỉ nhi, ước ao nàng có thể tùy tâm nịch bên cạnh phụ vương, hưởng thụ cưng chìu đủ để cho tất cả huynh đệ tỷ muội hâm mộ.
Bất quá, cũng may ta có mẫu hậu, một mẫu hậu cưng chìu ta yêu ta đến tận xương.
Từ nhỏ, ta liền dính vào một loại bệnh kỳ quái, trị không được, trừ không xong, mỗi tháng sẽ có mấy ngày, ta sẽ đau đến chết, mỗi khi thống khổ, mẫu hậu cũng sẽ ôm chặt ta vào lòng, giảm bớt thống khổ của ta, mà mỗi khi đo, ta cũng có thể nhìn thấy lệ của mẫu hậu.
Ta biết, nếu là có thể, mẫu hậu nguyện ý thay ta thừa thụ tất cả thống khổ, thế nhưng ta cũng biết, trên đời này không có nếu như.
Ta cho rằng, phụ vương dù cho không thương ta, nhưng chí ít thân thể của ta vẫn là cốt nhục của hắn, hắn cũng sẽ không đem ta đẩy đến tử vong, thế nhưng ta sai rồi.
Có thể ta ở trong mắt của phụ vương, đến súc sinh cũng không bằng.
Nên, tại triều thần đưa ra cần một người đến Di quốc nằm vùng, phụ vương cơ hồ là không chút nghĩ ngợi liền chọn trúng ta, mẫu hậu quỳ ở trước mặt hắn đến ngất, hắn cũng không có thay đổi chủ ý.
Từ xưa bang giao có đại đạo, Viêm quốc làm như vậy, không khác là xé bỏ bang giao đại đạo của Viêm quốc, vì hậu thế kéo xuống một đường ngang ngõ tắt, ta trơ trẽn làm chuyện như vậy, đối với ngươi không nghĩ tới, như vậy chịu vạn người phỉ nhổ đều sẽ trên đầu của ta.
Ta thà rằng chết, cũng không nguyện làm chuyện vô liêm sỉ, thế nhưng ta nhưng không có quyền lực lựa chọn, vì là phụ vương đứng ở trước mặt của ta, nói cho ta biết, nếu ta không làm theo lời hắn, hắn biết cái gì có thể để cho ta thống khổ nhất, đồng thời sống không bằng chết.
Ta biết, hắn chỉ chính là mẫu hậu cùng Chỉ nhi, các nàng là uy hiếp của ta, nếu ta không đến Di quốc, hắn bóp nát uy hiếp ta.
Một khắc kia, ta nhìn ta nhìn nam nhân trước mặt, nghĩ hắn không phải phụ vương ta, mà là cừu nhân của ta.
Hai mắt của hắn lộ ra hàn mang, để ta biết, hắn không phải là không thương ta, mà là hận ta.
Vì mẫu hậu cùng Chỉ nhi, ta đáp ứng rồi đến Di quốc, lần đầu tiên ta nhìn thẳng hai mắt lạnh của hắn, ta muốn trước khi ta đi biết rõ lý do hắn hận ta.
Đêm hôm đó, dưới bầu trời nổi lên mưa to tầm tả, dường như muốn đem không sạch sẽ của lúc này gột rửa đến sạch sẽ, cũng là đêm hôm đó, ta biết lý do hắn không thương ta, thậm chí hận ta.
Đối với mẫu hậu, hắn là vừa yêu vừa hận, hắn làm không được đem mẫu hậu hận thấu xương, nên hắn đưa tất cả hận ý của hắn đẩy lên người ta.
Thế nhưng hắn không biết, máu thân thể ta đang chảy, cho tới bây giờ đều máu là của hắn, có thể hắn là biết, chỉ là hắn không muốn tin tưởng mà thôi, bởi vì sự tồn tại của ta là vết thương xấu xí cũng vô pháp khép lại trong đáy lòng hắn.
Từ đầu chí cuối, ta không quay đầu lại, ta sợ ta vừa quay đầu lại, liền cũng không dám bước nữa.
Lần này đến Di quốc, là dùng thân phận của nhị hoàng tử Di quốc, ta không biết Viêm quốc là như thế nào thâu thiên hoán nhật, cũng không biết ta đi chuyến này, còn có thể trở lại Viêm quốc hay không, tùy thời, có hay không còn có thể sống được, có hay không gặp lại mẫu hậu yêu ta.
Nhưng mà ta không thể không đi, bởi vì ta không muốn nhìn thấy người yêu thương ta nhất bị tổn thương chút nào.
Khí hậu của Di quốc không giống Viêm quốc, thời gian Viêm quốc vẫn còn tuyết bay đầy trời, Di quốc đã là mùa hoa cỏ sinh sôi.
Một năm kia, ta mười tuổi.
Khi ta bị bí mật đưa đến hoàng cung Di quốc, nhìn đình viện cỏ dại mọc thành bụi nơi nơi kết đầy mạng nhện, ta cảm giác hồn của mình máu của mình đều lãnh thấu, đây là cung thất bị bỏ hoang, không có bất kỳ người nào, ám vệ đem ta ném xong liền rời đi, ta biết sau này ta sẽ sống ở chỗ này, diễn vai của một hoàng tử bị lãng quên.
Buồn cười, hoàng tử sớm bị lãng quên của Di quốc, có thể làm được cái gì? Xem ra phụ vương thực sự là hận thấu ta, không đưa ta vào chỗ chết không được, là muốn để ta sống không bằng chết, bởi vì ta không thể chết được, nếu ta chết, không có chưa làm xong đại sự ức chế Di quốc, mẫu hậu còn có Chỉ nhi cùng ta sẽ gặp thiên nhân vĩnh cách.
Ta biết phụ vương nói liền tất nhiên làm được, cho dù hắn làm gì mẫu hậu, mà khi kiệt sức, hắn liền cái gì đều làm được.
Vì vậy, ta lợi dụng thân phận nhị hoàng tử Lãnh Li của Di quốc ở hoàng cung, cung thất bị Di quốc bỏ quên, chưa người biết, năm năm này ta là như thế nào sống sót, đã không có mẫu hậu quan tâm, đã không có cung nhân hầu hạ, thậm chí đã không có cơm nước mỗi ngày, đối với một hoàng tử từ nhỏ cẩm y ngọc thực mà nói, có thể nói là thống khổ dị thường, nhất là thời gian độc trong cơ thể phát, quả thực chính là đau nhức đến chết, bao nhiêu lần ta nắm chặt chủy thủ trong tay muốn tự sát, rồi lại chỉ có thể kềm chế ý niệm đáng sợ này trong đầu.
Ta tuy có thể ly khai cung thất bỏ hoang này, thế nhưng ta không biết sau khi ta rời khỏi nơi này sẽ phải đi đâu, ta vốn không phải người của Di quốc, dù cho ta rời được khỏi cung thất này, cũng chạy không thoát tầng tầng thủ vệ hoàng thành, ta không phải là không gì làm không được, ta không có cách nào không sợ hãi chút nào, huống hồ ta cũng chỉ có lợi dụng thân phận của nhị hoàng tử, mới có thể làm được yêu cầu này của phụ vương.
Ta thường xuyên nghĩ, đế vương cũng đều là không yêu ta, bằng không vì sao phụ vương sẽ đẩy ta đến tử vong, vì sao Di vương sẽ cam lòng đem cốt nhục mình thân sinh ném ở lãnh cung chẳng quan tâm, mặc cho tự sinh tự diệt.
Ta ở nơi lãnh cung này tròn năm năm, khi ta cho là mình sắp điên rồi, lần đầu tiên ta nhìn thấy có người đặt chân đến lãnh cung hoàn toàn bị người quên lãng.
Người đến là một danh nam tử tuổi xấp xỉ ta, một áo trắng, lớn lên rất là anh tuấn, trong nháy mắt, ta cảm giác được mặt mày hắn cùng ta có mấy phần tương tự, trên áo bào của hắn phảng phất không nhiễm một hạt bụi, cùng áo bào của ta từ lâu đến giặt cũng không có thậm chí có chút cũ nát kém hơn rất nhiều.
Là Lãnh Li? Hắn hỏi ta.
Đây là ta năm năm mới nhìn thất một người đến, nghe được câu đầu tiên nói cùng ta, tim ta đập mạnh và loạn nhịp đến không phản ứng kịp.
Ánh mắt của người đến rất lạnh cứng rắn, mà ở lúc nói chuyện với ta, ta phảng phất thấy môi của hắn khẽ nhếch, lộ vẻ tình cảm ấm áp nhợt nhạt.
Ngươi đã được Vương Thượng phong làm Huyền vương, ban phủ đệ một tòa, có thể tức khắc ở lại trong phủ.
Đây là tới câu nói thứ hai người đến nói, phảng phất một đạo ánh rạng đông, chiếu vào sinh mệnh từ lâu trở nên hôi bại của ta.
Ngươi —— là ai?
Ta luôn luôn không thích cùng người khác nói, thế nhưng ở người đến, ta hỏi, không nghĩ tới nhiều năm như vậy không ai nói với ta, ta còn có thể mở miệng nói.
Ta là Lãnh Triệt, là đại ca ngươi.
Đây là hắn câu thứ ba của hắn, nói xong, hắn cũng không quay đầu lại mà đi.
Đại ca? A ——
Ta cười nhạt, thân cũng có thể thành cặn bã, thủ túc thì lại coi là cái gì, bất quá ba câu ngắn của hắn, có thể đem ta từ nơi này lãnh cung này phòng xuất, tiến tới bắt đầu làm mục đích khi ta tới Di quốc.
Ta biết quốc sự của Đại Di ngoài sáng nắm trong tay thái hậu cùng Thanh vương, trong tối chính là nắm trong tay Lãnh Triệt, nên ta phải tiếp cận hắn, làm những chuyện đi ngược với hắn.
Thế nhưng theo thời đại chuyển dời, ta lại phát, nếu nói đại ca, so với bất luận kẻ nào đều ôn nhu, tuy rằng mắt hắn luôn hế ra sương lạnh.
Ta nghĩ, hắn cùng ta có chút tương tự, không chỉ là tướng mạo, nội tâm, tựa hồ hắn cùng với ta một dạng, đều khát vọng ấm áp không thể thành, chỉ là hắn so với ta kiên cường hơn, hắn đam khởi là cả quốc gia, mà đam khởi là chuyện vô liêm sỉ không thể thấy ánh sáng.
Ta cùng với hắn bình thường ngồi chung một chỗ thưởng thức trà, đàm luận quốc gia đại đạo, cùng nhau đàm đối binh pháp kiến giải, thậm chí cùng nhau luận bàn võ nghệ, cửu nhi cửu chi, ta cảm giác sống ở Đại Di so với Viêm quốc thư thái hơn không biết gấp bao nhiêu lần.
Thỉnh thoảng, ta có thể từ khóe miệng của Lãnh Triệt thấy một cái cười ôn hòa, mặc dù đều là nam tử, ta lại nghĩ hắn cười rộ lên rất là đẹp, bởi vì ta có thể từ nụ cười nhàn nhạt của hắn thấy hắn đối với Đại Di chấp nhất cùng kiên cường.
Lãnh Triệt cùng ta một dạng, từ nhỏ mắc quái bệnh, chỉ là ta đã biết ta cũng không phải là bệnh mà là độc, mà hắn, lại không người biết, nếu không có ta ngẫu nhiên thấy rõ hắn phát bệnh, có thể ta vĩnh viễn sẽ không biết, hắn nếu nói là bệnh, căn bản là lục hồn quy!
Hắn phát bệnh thì dáng dấp cùng ta quá mức giống nhau, để ta phải hoài nghi hắn căn bản không phải bệnh, Vì vậy ta giả bộ đỡ lấy hắn nắm lấy cổ tay của hắn, mạch tượng dừng lại để ta vững tin là lục hồn quy không thể nghi ngờ.
Chỉ là, hắn độc thì thống khổ so với ta càng sâu, thế nhưng từ đầu chí cuối, ta lại không nghe được hắn kêu to một tiếng, không giống ta, mỗi một lần phát bệnh cũng sẽ tê tâm liệt phế kêu to để giảm bớt thống khổ.
Ta không rõ, hắn là như thế nào chịu được, trước khi ta đến Di quốc có mẫu hậu bồi, mà ta từ trong miệng của người khác biết, hắn cho tới bây giờ đều là một mình, cùng ta một dạng không có phụ vương yêu thương, nhưng hắn ngay cả mẫu thân cũng không có.
Quả nhiên, hắn là so với ta kiên cường hơn.
Ta không biết hắn có biết hay không ta cũng không phải là Lãnh Li chân chính, thế nhưng theo thời đại chuyển dời, ta phát hiện trong lúc vô tình ta đã xem hắn coi là thân huynh trưởng của mình, coi là tri kỷ, cho rằng là đại ca ta cung kính nhất.
Đối mặt hắn, có đôi khi ta thậm chí đã quên mất mình là hoàng tử của Viêm quốc Diệp Tây Chi, cho là mình là Lãnh Li là chân chính.
Đối mặt hắn, ta thậm chí mong muốn ta có thể là nhị hoàng tử của Di quốc, cùng hắn cả đời làm tri kỷ.
Thế nhưng, hết thảy tất cả, toàn bộ đều là phán đoán của ta, chuyện ta cần làm, đủ để hắn hận ta cả đời.
Ta mặc dù kính hắn, thế nhưng ta mừng rỡ khi nhìn thấy Thanh vương xem hắn như cặn bã dẫm nát dưới chân, bởi vì Thanh vương làm như thế, ta có thể tiếp cận với mục đi mình đến Đại Di.
Có đôi khi, ta nghĩ ta là một người ngày cả bản thân cũng chán ghét vứt bỏ, nhìn thấy người mình kính nhất bị người khác phỉ nhổ lại vui mừng.
Có đôi khi, ta sẽ cười để bản thân rơi lệ, bởi vì ta hận bản thân, hận mình không thể tránh được, hận sự vô năng của mình, ta muốn thay đổi nhiều lắm, nhưng ta chỉ có thể là một con kiến hôi.
Lãnh Triệt thú thê rồi, nếu nói thê, bất quá cũng là Thanh vương áp đặt cho hắn mà thôi.
Ta biết Lãnh Triệt là ẩn nhẫn, mặc dù hắn có khi là có năng lực diệt trừ Thanh vương không bị hắn khi dễ, mà hắn lấy bạn thân cùng Đại Di một khi xảy ra chuyện, hắn đầu tiên lựa chọn nhất định là Đại Di.
Vì vậy, ta tâm huyết dâng trào đi xem nữ tử bị thế nhân khinh thường kia, ta mong muốn nàng sẽ không
giống như ba nữ nhân bị Thanh vương ném cho Lãnh Triệt một dạng vô tích sự, ta mong muốn nàng có thể chân chính ảnh hưởng đến Lãnh Triệt, như vậy ta liền có thể bắt bí người của Lãnh Triệt.
Thế nhưng ta lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử kia, ta có chút lưu ý người nàng gả không phải ta.
Ta tự giễu, không rõ loại cảm giác khó hiểu, bất quá một nữ nhân mà thôi, không đáng ta lưu ý.
Thế nhưng ta lần thứ hai nhìn thấy nàng, ta cũng rốt cuộc tự giễu không nổi, mặc dù ta chỉ gặp qua nàng một mặt, mặc dù nàng là vận nam trang, thế nhưng ta còn là chuẩn xác không có lầm ở trong đám người nhận ra nàng, đồng thời, tim đập thình thịch.
Không có lý do, tự ta cũng nói không nên lời nàng đến tột cùng là nơi nào hấp dẫn ta, chẳng qua là cảm thấy ta chỉ muốn nhìn chăm chú vào nàng mà thôi, thế nhưng, nàng đã là thê của Lãnh Triệt, đây là sự buồn cười.
Ta chưa bao giờ hối hận qua bất cứ việc mình đã làm qua, duy nhất chỉ hối hận lúc đó không có ngăn cản Thanh vương đem nàng gả cho Lãnh Triệt.
Đây là sao, ta hỏi mình, đột nhiên sao lại như vậy, để tự ta đều có chút vô pháp tiếp thu, bởi vì đây là tình cảm phải chôn sâu.
Vì vậy, quỷ thần xui khiến, ta lại dược trong ly trà của Lãnh Triệt để độc tố lục hồn quy trong cơ thể hắn phát tác, chỉ vì nội tâm ta mọc lên đố kị.
- .. Đúng vậy, là đố kị, ta đố kị hắn là người bên cạnh nàng, khi ta thấy nàng vì Lãnh Triệt, nội tâm ta càng mở rộng.
Ta nghĩ ta là điên rồi, vì một nữ nhân, cư nhiên có thể hạ độc đại ca mà ta kính nhất.
Ta là điên rồi, bởi vì ta khát vọng nàng, thấy nàng vì Lãnh Triệt liều lĩnh, ta khát vọng nàng cũng có thể cho ta như vậy, nên ta mới có ý niệm đáng sợ tỏng đầu, đem nàng đoạt lấy.
Đi tới Đại Di mười lăm năm, ngoại trừ năm năm trước ta cùng ngoại nhân không có bất kỳ liên hệ gì, sau mười năm, ta cùng mẫu hậu âm thầm liên hệ, ở Đại Di làm chuyện không thể thấy ánh sáng, ta cũng đi qua thế lực mẫu hậu kinh doanh vì ta ở Viêm quốc, phụ vương đối với ta không thương yêu, ta làm sao cần phải đối với hắn có nghĩa, ta muốn tự thủ hộ người mình muốn thủ hộ, nên ta nhất định phải thế lực của mình.
Lãnh Triệt trừ đi Thanh vương, vậy liền ý nghĩa hắn cùng với Lãnh Hạo không hề ẩn nhẫn, mục tiêu kế tiếp của bọn họ tất nhiên là thái hậu Khương Phù Dung, như vậy trừ xong Khương Phù Dung sẽ đến ai?
Ta nghĩ ta là nên ly khai, ta không muốn đem mạng của mình mất ở Đại Di, ta không tin Lãnh Triệt sẽ ngu xuẩn như vậy, từ đầu đến cuối không biết thân phận thực sự của ta, ta nhất định phải trước khi hắn quyết ý đối với ta hại sát thủ ta ly khai Đại Di.
Tuy rằng ta cùng với Lãnh Triệt là tri kỷ, xem hắn như đại ca chân chính của mình, cũng biết hắn xem ta là thân nhân chân chính, thế nhưng tất cả chỉ cần cùng quốc gia có quan hệ, ta có thể rút đao, hắn cũng có thể hướng ta huy kiếm.
Thế nhưng trước khi ta rời đi, ta muốn đem nàng cùng nhau mang về Viêm quốc, mặc dù ta biết điều đó không có khả năng, bởi vì ta biết là đại ca là của nàng, mà đại ca là một người thề sống chết thủ hộ tất cả những thứ mình nhận định, ý nghĩ của ta, bất quá là ý nghĩ kỳ lạ.
Cuối cùng, ta chính tay dấy lên một ngọn lửa, đốt rụi “Lãnh Li”, sau đó ly khai Đại Di, ly khai Đại Di ta sinh sống mười lăm năm, ly khai nơi lưu lại cho ta hồi ức tốt đẹp, ta muốn quay đầu lại, thế nhưng ta đã định trước không thể quay trở về.
Mà ta cùng với Đại Di, cùng Lãnh Triệt, cũng sẽ thành địch nhân, cũng đã định trước sẽ thành địch nhân.
Trở lại Viêm quốc của, phảng phất là thay đổi cá nhân, trở nên lãnh huyết, trở nên vô tình, đó là mẫu hậu nhìn ánh mắt của ta, ta đều có thể thấy được khiếp sợ trong đó.
Ta cũng không biết ta là thế nào, chẳng qua là cảm thấy có một ngọn lửa giận liệt thiêu đốt, dường như muốn đem tất cả liếm sạch sẽ mới bằng lòng bỏ qua, cũng không phải là ta vẫn mơ ước thái tử vị, mà là chỉ có ta trở thành chủ tể của Viêm quốc, ta mới có thể chân chính hộ mẫu hậu cùng Chỉ nhi, nên, ta không tiếc hi sinh tất cả.
Ta đoạt được thái tử vị, nhưng cũng làm cho cả đế đô máu chảy thành sông, ta lại không có một chút cảm giác vui sướng, hoặc là nói, tử của Viêm quốc, ta vĩnh viễn đều không thể vui nổi.
Mẫu hậu nói ta thay đổi, trở nên không còn là Tây nhi trước đây mà nàng biết, ta không nói gì, chỉ là ly khai.
Kỳ thực ta muốn cùng nàng nói, đại hoàng tử của Viêm quốc Diệp Tây Chi, từ lúc mười lăm năm trước ly khai Viêm quốc đã chết, đứng ở trước mặt nàng, là nhi tử của nàng, nhưng là lại gọi Lãnh Li.
Buồn cười biết bao, hết thảy đều chỉ đợi mất đi mới biết quý trọng, Lãnh Li cùng nữ tử chiếm lấy lòng ta, ta chỉ có thể ở truy tìm trong trí nhớ.
Thế nhưng, ta thật không ngờ, mẫu hậu vì giải lục hồn quy chi độc trong người ta, không tiếc phản bội liên minh tam quốc, không tiếc đem Viêm quốc đẩy vào vực sâu, cũng muốn đem Ôn Nhu dẫn tới Viêm quốc.
Lấy máu của nữ tử ra đời vào ngày tháng năm âm để là thuốc dẫn, như vậy trên đời này nếu còn muốn giải độc của lục hồn quy, cũng chỉ có thể dùng người đồng dạng dùng máu của người đó làm thuốc dẫn, phải dùng máu nuôi cổ ba nắm, đối phương liền không thể sống được bao lâu.
Mà mẫu hậu sở dĩ đem Ôn Nhu đưa tới, là bởi vì nàng biết Ôn Nhu cũng muốn giải lục hồn quy chi độc trên người Lãnh Triệt, mẫu hậu lợi dụng Ôn Nhu, đem cổ trùng giải độc đến trên người Lãnh Triệt, Ôn Nhu mới có thể đáp ứng đến Viêm quốc, liền chứng minh rồi Lãnh Triệt là uy hiếp của nàng, mẫu hậu tự nhiên sẽ không sợ nàng không cắn câu.
Thế nhưng, ta có thể nào tiếp thu mẫu hậu lại mắc lỗi lần nữa, ta cũng không có thể tiếp thu nàng dùng mạng của Lãnh Triệt để đổi mạng của ta, dù cho ta cùng với Lãnh Triệt là địch nhân, ta cũng không muốn hắn bởi vì vậy mà chết, dù sao, trong lòng ta, hắn là đại ca chân chính của ta, mặc dù hắn hận ta.
Nên, lần đầu tiên ta làm nghịch mẫu hậu, nếu nàng đã đem Viêm quốc đẩy vào hoàn cảnh không có đường lui, ta cũng chỉ có thể tận lực thủ hộ Viêm quốc, thủ hộ người ta muốn bảo vệ, tỉ như Ôn Nhu, tỉ như đại ca.
Ta đối với mẫu hậu nói, ta cho dù chết, cũng sẽ không tiếp nhận cách làm như thế của nàng, cũng đối với nàng nói, ta nghĩ muốn thú Ôn Nhu.
Phản ứng là của mẫu hậu ta cũng biết, ta lại cũng không tính cùng nàng nhiều lời, ta chỉ muốn cho tất cả mọi người biết Ôn Nhu là nữ nhân ta nhìn trúng, bất luận kẻ nào mơ tưởng động nàng một phần, ta cũng không bỏ qua.
Ta biết nàng không có khả năng gả cho ta, ta chỉ ta chỉ là muốn nàng Viêm quốc có thể bình yên vô sự là được, tuy rằng ta chờ mong nàng có lẽ sẽ thương ta, dù cho một chút tâm động cũng tốt.
Ta sẽ không để cho nàng gặp mẫu hậu, bởi vì ta bởi vì ta sợ mẫu hậu sẽ làm ra chuyện ta không nghĩ đến.
Ta biết Ôn Nhu hận ta, thế nhưng ta lại vẫn như cũ muốn phải bảo vệ nàng, muốn nàng ở bên ta lâu một chút, bởi vì Lãnh Triệt sớm muộn cũng đến mang nàng đi.
Triều đình của Viêm quốc hôm nay rất là hỗn loạn, hủy hoại minh ước tam quốc, hoạ ngoại xâm cũng đến, có lẽ là bởi vì trong lòng đọng lại rất nhiều chuyện, ta mỗi ngày mỗi đêm đều hộc ra từng vũng từng vũng máu, máu sềnh sệch không có một chút đỏ tươi, đỏ đậm đến quỷ dị.
Ta không có kinh ngạc, ta biết mạng của ta, không dài.
Vì vậy, ta bình tĩnh làm ra một quyết định đều có chút không tưởng được, nếu mạng của ta không dài, ta mong muốn có người có thể so với ta sống lâu một chút, thay ta sống sót, thay ta cùng nhau thủ hộ nàng.
Ta trộm đi cổ trùng mẫu hậu vì cứu ta mà thu hồi, lấy máy của mình ra, nuôi ba năm, để Lãnh Triệt thay ta sống sót.
Ta không biết lúc ta không chú ý, mẫu hậu cùng Ôn Nhu nói gì đó, chỉ là thấy Ôn Nhu bình yên, ta mới yên lòng.
Không có ai biết, khi nàng gọi ta một tiếng “Diệp Tây Chi”, ta là hài lòng cỡ nào, ta chưa từng có nghĩ đến tên ta dễ nghe như vậy.
Ta không biết vì sao nàng trong lúc bất chợt thay đổi thái độ với ta, thậm chí đáp ứng rồi cùng ta đi hết ba năm trong sinh mệnh của mình, ta cũng không muốn biết, ta sợ chân tướng cùng với cách nghĩ tỏng lòng ta kém qua xa, ta thà rằng đắm chìm trong ảo tưởng của mình.
Trong ba năm, chuyện ta nghĩ liên tiếp xảy ra, Viêm quốc từng bước đi hướng diệt vong, ta biết, cách ngày Lãnh Triệt đến Viêm quốc không xa nữa, nàng cũng sắp rời xa ta.
Sáng sớm nguy cấp, ta vốn định đem máu của ta tự mình giao cho nàng, thế nhưng ta đến chỗ ở của nàng thì, nhưng không có nhìn thấy ảnh của nàng, ta biết, nàng nhất định là đến trên thành tường, chờ Lãnh Triệt đến.
Buồn cười ta ba năm nay, không đổi được một chút tâm động của nàng đối với ta.
Bất quá, ta không hối hận.
Ta Mộc Phong đem đem máu ta nuôi ba năm giao cho nàng, ta phải bảo vệ Viêm quốc, thẳng đến sinh mạng ta còn một khắc cuối cùng.
Trên chiến trận, ta cùng với Lãnh Triệt xa cách bốn nắm binh qua tương hướng.
Ta biết ta không thắng được hắn, ta biết thẳng đến một khắc cuối cùng hắn vẫn như cũ không đành lòng giết ta, mà ta lại vẫn như cũ nghênh hướng mũi kiếm của hắn, để lợi kiếm của hắn xuyên thấu lòng.
Chết ở dưới kiếm của hắn, ta không hối hận.
Một khắc kia khi ta nhắm mắt, ta thấy được Ôn Nhu hướng ta chạy tới, ta may mắn ở một khắc cuối cùng còn có thể nhìn thấy nàng.
Nguyên lai, trong lòng của nàng, có ta.
Vậy là đủ rồi.
Ta mong muốn đại ca cùng nàng có thể hạnh phúc.
Đây là ta câu nói sau cùng ta nói với nàng.
Ta còn có một chưa tới kịp cùng Lãnh Triệt nói —— nếu như có thể chọn lựa, ta tình nguyện ta là Lãnh Li, mà không phải Diệp Tây Chi.
—— đề lời nói ngoài ——
Tiếp theo là trang các cô nương muốn nhìn ai, cầu lên tiếng a ~