Editor: Luna Huang
Thông dâm chi tội là tử tội của Đại Di, hãm hại chủ thượng chi tội mặc dù không phải là tử tội, so với tử tội còn đáng sợ hơn, như vậy, là vì để phòng có loại tiểu nhân vì muốn cậy quyền người khác mà hãm hại chủ thượng làm chuyện xấu xa.
Dựa theo luật lệ của Đại Di, phàm là người có tâm tư muốn đang hãm hại chủ thượng, một khi bị phát hiện thì bị lưu đày, nếu là phó thác cho người khác hành động, nữ tử sung quân kỹ, nam tử sung đến biên thành làm nô lệ cả đời, cũng vì pháp luật nghiêm ngặt như vậy, ở Đại Di cực ít phát sinh những chuyện dĩ hạ phạm thượng này.
Tối nay, Lý An Âm muốn đẩy cho Ôn Nhu một tội danh thông dâm, để Ôn Nhu tiêu thất triệt để trước mắt nàng.
Cũng có nghĩa là, hôm nay Ôn Nhu có sự trợ giúp của Nghiêm Vô Ly có thể nói là dễ dàng làm xong rồi, nhưng mà, nếu Lý An Âm muốn đưa nàng vào chỗ chết, như vậy loại thủ đoạn ăn miếng trả miếng này của nàng chẳng qua chỉ là cấp cho Lý An Âm càng tận hứng thôi.
Đây là phương thức xử thế của Ôn Nhu, người bên ngoài nếu là đúng vô hại, nàng tắc sẽ không đi đắn đo bất luận kẻ nào, nếu đối với nàng cấu thành nguy hại, dù cho chỉ là một chút, nàng sẽ hoàn trả gấp bội, càng làm cho đối phương trước mắt hoàn toàn tiêu thất, huống chi là đã tính kế luôn cả mạng của nàng, nàng không hảo hảo "Hầu hạ" một phen, như thế nào không làm bản thân thất vọng?
Vương Thăng vừa quay đầu, nhìn đến gia đinh vốn là đứng sau lưng hắn trong chớp mắt ngả ầm ầm xuống đất, hai mắt của gia đinh nổi lên, đôi môi tìm tái khóe miệng chảy ra máu, để Vương Thăng nhất thời kinh khủng đầy mặt đen như than chì, sợ đến quỳ cũng bất ổn, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, đôi môi sợ hãi run đến trắng bệch, nửa ngày không nói ra được một câu, mà bọn hạ nhân ở thính tử càng hoảng sợ loạn cả lên, có thị nữ nhát gan ngất đi.
Vương Thăng không nghĩ ra, người sống sờ sờ làm sao đột nhiên sẽ như vậy được chứ? Cái này có đúng hay không nói cho hắn biết, sau một khắc hắn cũng sẽ biến thành như vậy?
" Đừng vội tranh cãi ầm ĩ!" Túc Dạ trước sau như một cau mày, nhìn bọn hạ nhân hốt hoảng khi thấy gia đinh chết vội, từ trên ghế đứng lên phẫn nộ quát.
Mi tâm của Túc Dạ càng nhíu một tầng, mới vừa rồi không phải hắn không có nhận thấy được cử động nhỏ của Liên nhi, thế nhưng hắn đoán rằng Liên nhi cũng không có lá gan lớn như vậy dám ở dưới mắt của hắn giết người diệt khẩu, nhưng không nghĩ, Liên nhi cư nhiên lớn gan như vậy, mà từ khuôn mặt không một tia kinh ngạc nàu của Vương phi, đúng là sớm nghĩ đến Liên nhi sẽ dùng chiêu này rồi, nhìn thấy ngân châm giấu ở ngón tay của Liên nhi, có thật chỉ là đại tiểu thư của Trấn Quốc Công phủ không?
" Vương phi, thỉnh người cho phép Túc Dạ dời sẽ chết ra khỏi thính tử." Túc Dạ hướng Ôn Nhu chắp tay xin chỉ thị.
" Chậm đã." Ôn Nhu phảng phất không có nhìn thấy gia đinh ở phía sau Vương Thăng đã chết một dạng, chỉ khép hờ mắt lại, nguyên bản mâu tử nhất thời chứa đầy tinh quang, phảng phất như chim ưng bay liệng trên trời cao nhìn chăm chú vào con mồi trên mặt đất, kẻ khác sợ khó trốn thoát, "Vương Thăng, ngươi cũng biết dựa theo luật lệ của Đại Di, tội thông dâm phải làm luận xử thế nào?
Trời đông giá rét mồ hôi của Vương Thăng ướt đẫm đầu, một lần nữa trên mặt đất cúi người, không dám ngẩng đầu.
" Hồi, hồi Vương phi, tội danh thông dâm, xử tử..." Vương Thăng trên mặt đất trọng trọng dập đầu một cái rất vang, không biết Ôn Nhu đã thử vấn, vì sao còn muốn cho hắn nhìn gia đinh sau lưng, chẳng lẽ là muốn tại Bạch vương phủ tử hình kết liễu hắn?
" Hảo, nếu, vậy bổn Vương phi hỏi ngươi một lần nữa, ngươi tới đến Bạch vương phủ, thật là vì người trong lòng mà đến?" Ôn Nhu ngay thẳng ngồi ở chủ vị, đâu chỉ như là một tiểu thư khuê các danh môn, khí thế kia uy nghiêm vậy so với công đường phán quan, lại thực khiến Túc Dạ lấy làm kinh hãi, chớ đừng nói gia đinh thị nữ còn lại trong thính tử.
Nếu Vương Thăng này thật tin tưởng Cúc nhi Cúc nhi có thể cứu hắn mà một mực chắc chắn cùng Lý An Âm có gian tình, trên Lý An Âm còn có Hình bộ Thị lang, nhất định sẽ không bị xử tử, nhiều lắm chỉ là bị vứt bỏ mà thôi, cái này chẳng phải là gây thù hằn cho mình sao? Chẳng phải là cho đối phương cơ hội thở dốc? Y theo tính tình của Lý An Âm như vậy, muốn nàng không đấu với nàng là chuyện không thể nào, cho nên nếu nàng xuất thủ, cần phải cho Lý An Âm vĩnh
viễn không có cơ hội trở mình, không lưu lại hậu hoạn cho mình.
" Hồi Vương phi, tiểu, tiểu dân..." Vương Thăng hoang mang lo sợ.
" Bổn Vương phi cho phép ngươi ngẫm nghĩ thật kỹ trước khi trả lời." Nàng cũng không chờ mong Vương Thăng cho nàng một một đáp án khiến nàng không hài lòng, sau đó hướng Túc Dạ nhìn, "Phiền thỉnh đại quản sự, tiến lên nhìn người chết một cái, nhìn xem có thể đoán được nguyên nhân cái chết không?"
" Hồi Vương phi, tối nay trong vương phủ tự lập công đường đã là có cử chỉ không thích hợp, hiện tại khám nghiệm khám nghiệm tử thi càng không thích hợp." Túc Dạ không có tiến lên kiểm tra người chết, chỉ là đứng tại chỗ ứng phó nói, "Huống hồ, Túc Dạ không hiểu y lý, nếu Vương phi thật muốn khám nghiệm tử thi, xin hãy trước đưa một phong thư đến quan phủ, mời người khám nghiệm tử thi đến." Túc Dạ mơ hồ đoán được mục đích của Ôn Nhu, nếu không ngăn lại, Hình bộ Thị lang nhất định phải hoàn toàn hướng về phía Thanh Vương gia.
" Nga? Nếu đại quản sự tâm có điều cố kỵ, như vậy liền không nhọc đại quản sự phí công rồi, bổn Vương phi tự mình nghiệm." Ôn Nhu nhìn Túc Dạ, chậm rãi đứng lên, trong giọng nói lộ ra một loại sắc bén vốn có, "Về phần quan phủ, về phần tự lập công đường vừa nói, nếu là Vương gia trách tội truy cứu xuống, bổn Vương phi một mình chịu trách nhiệm."
Túc Dạ, hảo, là một người trung thành hộ chủ, hắn có điều cố kỵ, như vậy nàng liền không làm khó dễ hắn, thế nhưng muốn ngăn cản nàng xử trí Lý An Âm, không có khả năng!
" Vương phi!" Mắt thấy Ôn Nhu muốn tự mình khám nghiệm tử thi, Túc Dạ lập tức lên tiếng ngăn lại, không nghĩ đến nàng còn có bản lĩnh này, riêng là thân phận Bạch vương phi này của nàng, có thể nào tùy ý đụng vào xui xẻo của tử thi! "Mới vừa rồi là Túc Dạ tâm có điều cố kỵ, mới có thể nói vậy, thi thể này Vương phi trăm triệu lần không được đụng chạm, nếu Vương phi thật muốn vào thời khắc này khám nghiệm tử thi, Túc Dạ liền cũng vâng theo ý tứ của Vương phi."
" Hảo, nếu đại quản sự nói như vậy, bổn Vương phi liền không tự mình động thủ, bất quá cũng không cần mới đại phu khám nghiệm tử thi, đại quản sự cũng không hiểu được y lý, chiếu theo lời của ta đi làm là được." Không cần thiết hao tổn thời gian cho việc khám nghiệm tử thi, mục đích của nàng không phải là muốn khám nghiệm tử thi.
Túc Dạ cau mày, lại không nói gì nữa, chỉ ứng tiếng: "Vâng."
Ôn Nhu đi tới bên cạnh người chết, nhìn mặt trạng người chết, lạnh lùng nói: "Hai mắt nổi lên, đôi môi đen thùi, máu trong miệng cũng đen sẫm, huyết mạch thanh hắc nổi lên, hiển nhiên trúng độc."
(Luna: Sợ tỷ luôn @@ nhanh như vậy đã phán quyết rồi.)
" Mà một khắc đang ở trước, hắn vẫn còn tốt đẹp đứng ở chỗ này, bất quá chỉ chốc lát, nguyên bản một người đang sống sờ sờ cư nhiên dưới ánh mắt của nhiều người như vậy trúng độc mà chết, thử nghĩ, ai có thể làm được?"
" Thứ nhất, sẽ không có chuyện hắn tự uống thuốc độc tự sát, thứ hai, hung thủ là những người có mặt trong thình tử này." Ôn Nhu không muốn quanh co lòng vòng, tự nhiên cũng nói trắng ra, chỉ là tiếng nói của nàng vừa dứt, mọi người sợ hãi quay mặt nhìn nhau, tâm trạng âm thầm đoán, Ôn Nhu lại tiếp tục nói, "Thứ ba, hung thủ đương nhiên sẽ ở cạnh người chết."
" Đại quản sự, mời xem trên đầu gối chân trái có một lỗ nhỏ sâu hai tắc," Ôn Nhu nhìn Túc Dạ, "Đại quản sự, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể thấy được." Cho nên không cần nói trắng ra, hắn cũng tự hiểu rõ nàng muốn nói là cái gì.
Lúc Túc Dạ dùng tay phải đề chân trái của người chết, đúng là có lỗ thủng sâu hai tắc trên đầu dối, lòng bàn tay dùng lực, quả là có một ngân châm cực nhỏ dần dần lạnh lẽo lộ ra.
" Vương Thăng, ngươi có thể trả lời cho bổn Vương phi đáp án của ngươi." Ôn Nhu tiếp nhận khăn tay do Duẫn nhi đưa tới, khom người nắm ngân châm, sau đó một lần nữa ngồi xuống chủ vị, mâu khẽ nâng, lời tuy vấn Vương Thăng, ánh mắt rơi vào trên người Liên nhi