Editor: Luna Huang
Ôn Thế Nghi cùng Triệu Yên Nhi sóng vai vội vã đi đến, mới vừa rồi nhận được thông truyền của gia đinh, nói Ôn Nhu không để ý cấp bậc lễ nghĩa đã trở về, nhưng lại thẳng đi tới Thấm Tâm viện, hai người liền vội vã chạy đến, không nghĩ tới lại nhìn thấy Ôn Nhu đem ái nữ Ôn Tâm ném ra khỏi phòng ngủ,làm sao khiến bọn họ không tức giận được?
" Ôn Nhu! Ngươi làm cái gì vậy?" Triệu Yên Nhi thấy bộ dáng chật vật của tâm can bảo bối, lập tức nộ, một đôi mắt hạnh trừng Ôn Nhu, dường như muốn nàng ăn tươi nuốt sống, Ôn Nhu nữ nhi tiện nhân này, lại còn dám trở về? Cũng tốt, hôm nay Bạch vương không ở đây, phải hảo hảo giáo huấn nàng một phen, "Đồ không có giáo dưỡng! Đã biết đây là địa phương nào! Đã biết trước mặt ngươi là ai!"
" Ba ——!" Triệu Yên Nhi vừa dứt lời, một tiếng roi vang lên ngay sau đó, thanh lãnh vào buổi đông sớm có vẻ dị thường.
" Phu nhân ——!" Âm thanh của Ôn Thế Nghi kinh hoảng vang lên.
" Nương ——!" Ôn Nhu hít một hơi khí lạnh.
Bất ngờ không kịp đề phòng, ai cũng không nghĩ tới Ôn Nhu sẽ động thủ, má trái của Triệu Yên Nhi bị roi trên tay của Ôn Nhu hung hăng quất đến tạo thành một vết thương hẹp dài, từ khóe mắt chạy đến khóe miệng, vết thương không sâu, nhưng đủ để hủy khuôn mặt mà nàng vốn luôn tự hào.
Triệu Yên Nhi, đây chỉ là bắt đầu, không có gương mặt này, đến Ôn Thế Nghi cũng không xem trọng người nữa rồi, không có Ôn Thế Nghi sủng ái, ngươi còn có tư cách gì chỉ cao khí ngang.
" A ——!" Triệu Yên Nhi do kinh hãi đến không thể tin tưởng, kinh khủng, lạc giọng hô, tay run run má trái của mình, "Mặt của ta ——!"
Triệu Yên Nhi sở hữu dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo phảng phất trong nháy mắt bị mất hết, lạc giọng hô xong liền hôn mê bất tỉnh, Ôn Thế Nghi lập tức tiến lên ôm lấy thân thể yếu đuối của nàng, bi thống hô: "Phu nhân ——!"
" Ngươi ngươi ngươi ——!" Ôn Thế Nghi giận không kềm được trừng mắt nhìn Ôn Nhu, đưa ngón tay ra chỉ vào Ôn Nhu, bởi vì phẫn nộ, tay hắn run nhè nhẹ, phẫn nộ quát Ôn Nhu, "Ngươi nghịch tử này! Ngươi muốn phản phải không? Đây chính là nhị nương của ngươi!"
" A! Nhị nương?" Ôn Nhu cười nhạo, nhìn Ôn Thế Nghi trước mắt, nghĩ người như vậy làm sao giống cùng nàng có quan hệ máu mủ, "Mẫu thân của Ôn Nhu chỉ có một, hôm nay linh vị của mẫu thân Ôn Nhu được cung phụng trong từ đường, Ôn Nhu không biết mình còn có nhị nương, cha, người rồi, Ôn Nhu gọi nàng một tiếng di nương, đã là quá giữ thể diện cho nàng rồi."
" Ngươi ngươi ngươi ——!" Ôn Thế Nghi bị Ôn Nhu làm cho nghẹn một phần khí, hắn chưa bao giờ biết, nữ nhi không thân cận này cho tới bây giờ cư nhiên mạnh như vậy.
" Ôn Nhu! Ngươi trả dung mạo của nương cho ta!" Ôn Tâm khiếp sợ từ lúc Triệu Yên Nhi bị đánh bị đánh phục hồi lại tinh thần, lập tức đẩy thị nữ bên cạnh đang đỡ nàng ra, làm bộ sẽ vọt tới trước mặt Ôn Nhu.
" Ba ——!" Lại một tiếng rơi thanh thúy vang lên, thế nhưng lúc này đây, roi không phải quất vào trên mặt của Ôn Tâm, mà là đánh vào đất trước mặt nàng, tạo thành một trận bụi bặm nhỏ, Ôn Nhu mắt lạnh quan sát, "Nhị muội muội còn không phải muốn cử động tốt, nếu không ta không cây roi này trên tay biết mình có thể hay không tặng cho người một vết sẹo y hệt nương ngươi."
" Ngươi ——!" Ôn Tâm bị khí thế của Ôn Nhu chấn trụ, cũng thật sự sợ roi kia sẽ lưu lại vết sẹo trên mặt của nàng, đời này nàng kia coi như xong rồi, thấy mình thấy mình không có cách nào chế trụ Ôn Nhu, vội vàng hướng Ôn Thế Nghi cầu cứu.
" Ôn Tâm cũng thực sự không nghĩ ra, Ôn Nhu có phải là hay không phát hiện ra cái gì, mới có thể xé rách da mặt các nàng như thế? Không, không có khả năng, Ôn Nhu làm sao có thể cái gì, thế nhưng khí thế của Ôn Nhu hôm nay, nàng chưa từng thấy qua, quả thực, giống như là thoát thai hoán cốt một dạng, Ôn Nhu trước kia, luôn là một bộ dáng dấp bất cứ chuyện gì cũng không để tâm, lúc còn là Trấn Quốc công tử, vẫn là ôn hòa với người ngoài, khi nào mạnh như vậy? Rốt cuộc, chuyện gì xảy ra?
" Phản phản!" Ôn Thế Nghi tức giận đến không chịu được, ở trong nhà này, lời của hắn còn không ai dám ngỗ nghịch, coi như là cha ruột của mình lúc còn sống, cũng không có bị người xem thường
như vậy, sau khi ái nữ Ôn Tâm làm Trấn Quốc công tử, mọi người đối với hắn vẫn là hắn nói gì nghe đó, đừng nói chi là Triệu Yên Nhi, hôm nay có người ở trong Trấn Quốc Công phủ phách lối như vậy ở trước mặt hắn phách lối như vậy, phân minh không đem hắn để vào mắt, huống chi, người này không phải là ai khác, mà chính nữ nhi của hắn! Bảo hắn không giận thế nào được?
" Ôn Nhu! Nghịch tử! Trong mắt ngươi rốt cuộc có còn hay không còn người cha này? Ngươi thấy rõ! Đây là Trấn Quốc Công phủ! Không phải địa phương để ngươi có thể hồ đồ!" Còn làm bị thương Yên nhi mà hắn yêu mến nhất! Nữ nhi do Lâm Tiểu Uyển sinh hắn chính là không thích! Khiến hắn chán ghét!
" Cha?" Ôn Nhu nhìn Ôn Thế Nghi nổi giận, trong lòng không nói ra được chán ghét, nếu không phải trong thân thể này chảy cùng một dòng máu, nàng hận không thể giống Triệu Yên Nhi như vậy cũng cho hắn vài roi, "Muốn nói trong mắt của Ôn Nhu này có người cha này hay không, vậy phải xem trong mắt của người cha có nữ nhi Ôn Nhu này hay không, thế nhưng người chính mồm bảo không có tiếp nhận nữ nhi Ôn Nhu này." Có một người cha chó heo cũng chê như vậy, nàng tình nguyện không cần!
" Ngươi ——! Ta..." Ôn Thế Nghi không nghĩ tới Ôn Nhu cư nhiên sẽ phản bác lại hắn, một thời không biết nói cái gì mới có đạo lý, là hắn chính mồm nói qua không tiếp nhận nàng một nữ nhi liêm sỉ cùng người bỏ trốn, hôm nay những lời này đúng là mang đá tự đập vào chân rồi.
Trong trí nhớ của Ôn Thế Nghi, hắn ít cùng nữ nhi này thân cận, mà nữ nhi này cũng chưa từng nghịch qua hắn, trầm tĩnh khiến hắn phải đáng ghét, chưa từng nghĩ tới, nàng sẽ nhanh mồm nhanh miệng như vậy.
" Ôn Nhu! Ngươi bây giờ đã là Vương phi của Bạch vương, là Bạch vương phi, chuyện của Trấn Quốc Công phủ không phiền ngươi tới quản!" Cứ cho là Ôn Thế Nghi không để ý tới đạo lý, trong Trấn Quốc Công phủ, hắn mới là trời, không có người nào có thể lay động được địa vị cùng uy nghiêm của hắn!
" Huống chi, ta vốn dĩ không tiếp nhận ngươi nữ nhi này! Ngươi không có bất kỳ tư cách này trong Trấn Quốc Công phủ dương oai!" Ôn Thế Nghi phẫn nộ quát, "Người đến! Đem Bạch vương phi mời đi ra ngoài! Ngày sau cũng không được bước chân vào Trấn Quốc Công phủ một bước!"
A! Ôn Nhu lạnh mắt nhìn Ôn Thế Nghi, trong lòng cười nhạt, hảo, hảo! Một người cha như vậy, một phần thân tình, ở trên người của người cha này thực sự là một lý giải vô cùng nhuần nhuyễn!
Trong Trấn Quốc Công phủ, lời nói của Ôn Thế Nghi không ai dám không tuân theo, tiếng nói của hắn vừa dứt, thì có năm sáu gia đinh vây quanh Ôn Nhu.
" Ai không sợ chết, liền tới gần ta thử xem? Để cây roi trên tay ta nếm thử máu tanh, trái lại ta rất vui lòng." Ôn Nhu cung tay, roi lại rơi trên mặt đất Ôn Nhu phảng phất giống như thần tiên sống vậy, chỉ thấy roi như rắn giãy giụa chốc lát lại trở về trong tay Ôn Nhu, bọn gia đinh nuốt một ngụm nước bọt, chỉ tưởng tượng roi rơi vào trên người mình thôi cũng đã cảm thấy đau rồi.
"Một lũ sâu gạo! Một nữ nhân các ngươi sợ cái gì?" Lần này là Ôn Tâm nóng lòng, hung hăng dậm chân, hận bản thân không thể nhào tới đem Ôn Nhu xé ra.
Ôn Nhu nhìn cũng không nhìn Ôn Tâm, mà là chậm rãi đến gần Ôn Thế Nghi, cách trước mặt Ôn Thế Nghi một bước thì đứng lại, hai tròng mắt nhìn thẳng Ôn Thế Nghi, sau đó sát vai hắn, trầm giọng nói: "Cha, người làm những chuyện như vậy, không biết dưới cửu tuyền tổ phụ có hay không sẽ cảm thấy có một "hảo hài tử" như người vậy thật là một chuyện hạnh phúc."
Ôn Nhu đem ba chữ "hảo hài tử" đọc âm nặng âm, sau đó bước đi, còn vừa truyền đến âm thanh khinh thường của nàng, "Viện này, để nhị muội muội cái con chim cưu này ở lại ở vài ngày."
Nếu nói phụ thân, hôm nay ngươi đuổi ta đi, ngày sau ta cho ngươi quỳ xuống cầu ta trở về.