Editor: Luna Huang
Tảng sáng Ôn Nhu ngủ, khi tỉnh lại đã chính ngọ, thời gian Duẫn nhi đến đây phục vụ nói Túc Dạ mới vừa đến, khi đó nàng vẫn còn đang nghỉ ngơi nên không có gọi nàng, Túc Dạ để Duẫn nhi báo cho nàng nói ban đêm giờ tý Vương gia sẽ gặp nàng.
Sau khi nghe xong lời nói của Duẫn nhi, thần tình của Ôn Nhu bỗng nhiên trầm xuống, nàng không nghĩ tới con ma ốm Bạch vương này cư nhiên chịu khó như thế, chuyện liên quan đến bệnh của hắn mạng của hắn, hắn còn bình tĩnh đợi đến khuya mới chịu gặp nàng.
Thế nhưng, cho tới bây giờ chỉ có người khác chờ nàng, có khi nào nàng phải chờ người khác như vậy, nghĩ vậy, sắc mặt của Ôn Nhu tự nhiên khinh thường, nói vậy hắn là cố ý để cho nàng chờ, hảo, đã như vậy, nàng vốn định xem trên danh nghĩa trượng phu, xem ra là không cần.
Duẫn nhi nhìn thấy gương mặt của Ôn Nhu âm trầm, cũng không dám nói nhiều, chỉ cẩn thận hầu hạ.
Đợi cho đến giờ tý ban đêm, Túc Dạ đến đây thỉnh Ôn Nhu, Duẫn nhi tiến vào phòng thông truyền, đã thấy Ôn Nhu thản nhiên nằm trên tháp mỹ nhân xem sách, không có một chút dấu hiệu muốn đứng dậy, Duẫn nhi không khỏi nóng nảy, mặc dù nàng chưa từng thấy qua Bạch vương, nhưng cũng biết nếu là Bạch vương tức giận sẽ không là chuyện tốt, mà hôm nay chủ tử của nàng để Vương gia chờ không biết đúng hay không sẽ chọc giận Vương gia, vậy làm sao có thể bảo nàng không vội cho được, thế nhưng Vương phi chỉ bảo nàng không nên gấp, quay qua quay lại đã tròn nửa canh giờ, Ôn Nhu mới không nhanh không chậm đứng dậy.
Duẫn nhi gấp đến độ sắp khóc, vội vã vì Ôn Nhu mặc y phục oản tóc, cuối cùng phủ thêm một lớp áo choàng cho Ôn Nhu, muốn chạy ra nói một tiếng với Túc Dạ, lại bị Ôn Nhu ngăn lại, để cho nàng nghỉ ngơi, Duẫn nhi đâu chịu, nàng là muốn đi theo Ôn Nhu.
Thời gian Ôn Nhu nhìn thấy Túc Dạ, gương mặt của Túc Dạ cũng là sương lạnh, lòng có tức giận hướng Ôn Nhu hành lễ, một câu nói không nói nhiều xoay người đi, thật không biết người nữ nhân này là ăn gan hùm mật gấu gì, lại dám kéo dài nửa canh giờ, dám để cho gia chờ chờ.
Trong lòng của Ôn Nhu thực sự là buồn cười, thực sự là hoàng thượng không vội thái giám gấp, Bạch vương đã có kiên trì đến giờ tý mới chịu gặp nàng, tất nhiên chờ thêm nửa canh giờ thì có là gì đâu, Ôn Nhu phân phó Duẫn nhi không cần theo, liền theo Túc Dạ đi.
Khó khăn lắm bước vào Ngõa Phủ Lôi Minh, Túc Dạ dừng bước, xoay người đưa cho Ôn Nhu một miếng vải đen, còn không đợi Túc Dạ nói cái gì, Ôn Nhu hiểu rõ, cầm lấy miếng vải đen che mắt mình, nàng biết gặp Bạch vương không dễ dàng, nhưng không nghĩ lại còn phải dùng tới phương thức này, tâm trạng không khỏi vừa buồn cười, Bạch vương bất quá chỉ là một con ma ớm, vừa là một Vương gia nhàn tản, cớ gì? Phải thần bí như vậy, chẳng lẽ, trên người Bạch vương cất giấu bí mật không muốn người biết?
Ôn Nhu bịt kín hai mắt, không biết Túc Dạ khởi động thứ gì, chỉ cảm thấy thân thể sẽ chậm chậm chìm xuống, chưa tới một chút, mới dừng lại, chỉ nghe một tiếng "Oanh" Nặng nề, Túc Dạ nói một tiếng "Vương phi chỉ cần đi thẳng là được." Ôn Nhu liền bước thẳng về phía trước, một hồi, bên tai truyền đến thanh âm của nước chảy, Ôn Nhu biết được Bạch vương nhất định là đang ơ rất gần, lại tiếp tục đi về phía trước chốc lát, Túc Dạ thỉnh Ôn Nhu tháo miếng vải đen xuống.
Ôn Nhu tháo miếng vải đen xuống, chỉ cảm thấy trước mắt dần dần sáng rõ ràng, hai ngọn phong đăng chập chờn, hai tầng lầu của Bạch vương đã ở ngay trước mắt.
Túc Dạ tiến lên nhẹ nhàng gõ cửa phòng khép hờ, kính cẩn thông truyền một tiếng, chỉ nghe trong phòng truyền đến nhàn nhạt "Ân" Một tiếng, Túc Dạ xoay người lại nói với Ôn Nhu "Vương phi mời vào trong", liền lui xuống.
Ôn Nhu mỉm cười, tiến lên đẩy cửa phòng khép hờ ra, y như lần trước mùi thảo dược xông thẳng vào mũi.
Mà thời gian Ôn Nhu khó khăn lắm mới vượt qua ngưỡng cửa, liền cảm thụ được một trận gió lớn thổi thẳng vào mặt, Ôn Nhu nhanh chóng nâng tay phải lên, trước mặt của mình mở hai ngón tay, nhanh chóng dùng hai ngón tay trước mặt vật bay đến.
Nói thì
chậm mà xảy ra thì nhanh, Ôn Nhu chỉ cảm thấy ngón tay từng đợt đau nhức, hai ngón tay của nàng cách mặt chỉ có một tấc, thiếu một chút, vật đó sẽ chạm vào mi tâm của nàng!
Ôn Nhu chuyển hai ngón tay, mới phát hiện hai ngón tay của mình đang kẹp một cây trâm ngọc được mài cực nhỏ, đôi mắt của Ôn Nhu không khỏi nheo lại, khá lắm Bạch vương, nếu không phải nàng xuất thủ nhanh hơn, lúc này nàng đã chết trong tay người này rồi!
" Vương gia, Ôn Nhu tuy rằng không dựa vào gương mặt này để ăn, nhưng cũng dựa vào để gặp người." Ôn Nhu nắm chặt ngọc trâm đi vào, lạnh lùng nói: "Nếu là mi tâm thủng một lỗ to, Vương gia bảo Ôn Nhu ngày sau thế nào gặp người?"
Ôn Nhu nói, trong con ngươi liền rơi vào Lãnh Triệt một thân tuyết trắng y, đang ngồi ở giữa thính tử bắc chủ vị, dung nhan đẹp đến không cách nào so sánh để Ôn Nhu lần thứ hai thấy được vẫn không khỏi sợ hãi, lúc này đang hàm chứa ý cười nhàn nhạt nhìn nàng.
" Tuy là lần thứ ba thấy Vương phi, lại chưa từng tặng qua Vương phi một phần một phần, cây ngọc trâm này, là lễ vật gặp mặt của ta tặng cho Vương phi, không biết Vương phi có thích không?" Nét mặt của Lãnh Triệt tuy là cười nhạt một tiếng, kì thực trong lòng cũng lấy làm kinh hãi, tuy là hắn đoán trước được nàng có thể đỡ được bảy phần công lực của ngọc trâm, không có nghĩ đến khi nàng tiếp nhận một kích bén nhọn của hắn cư nhiên lại không bị thương, thủ hạ của Thanh vương lại có người như vậy, thực sự là nghĩ không ra.
" Vật do Vương gia tặng, Ôn Nhu tự nhiên thích." Ôn Nhu khẽ cười, cười đến rất là tự nhiên, vừa nói, vừa đem ngọc trâm trong tay cài lên búi tóc của mình, chậm rãi đến gần Lãnh Triệt, sau đó không chút kiêng kỵ nào ngồi xuống tháp bên cạnh Lãnh Triệt.
" Vương phi trái lại rất tự nhiên xem đây như nhà của mình." Lãnh Triệt chậm rãi nhìn Ôn Nhu ngồi xuống, đáy mắt tiếu ý nhưng thực chất vô cùng băng lãnh, hắn nghĩ không ra, nữ tử như vậy cư nhiên sẽ vì Thanh vương bán mạng.
Ôn Nhu tự nhiên không biết ý nghĩ trong lòng của Lãnh Triệt, nàng bất quá là người đối tốt với ta ta đối tốt với người, nếu hắn muốn lấy tính mệnh của nàng, nàng cần gì phải cố kỵ, cười nói: "Đây là đương nhiên, gả cho Vương gia, Bạch vương phủ này chính là nhà của Ôn Nhu, không được tự nhiên chẳng phải là câu nệ rồi sao."
Lãnh Triệt không nói gì, cầm lấy ấm sứ trên bàn trà bên cạnh, thay mình châm một ly trà, lại thay Ôn Nhu châm một ly, nhìn Ôn Nhu ôn nhu nói: "Vương phi muốn uống trà? Trà động trạch xuân hương rất thơm."
" Vương gia tặng Ôn Nhu một cây trâm lại dừng phương thức đặc biệt như vậy, trà này, không biết không gì đặc biệt?" Ôn Nhu không có nâng chung trà lên, chỉ là cười phản vấn, ngụ ý rõ ràng bất quá, tặng trâm là muốn mạng, mời uống trà tất nhiên cũng không có chuyện gì tốt.
" Trà này muốn nói đến chỗ đặc biệt, chính là ta tự mình châm mà thôi." Trong trà hạ độc, hắn còn chưa bỉ ổi như thế.
" Vương gia tự mình châm trà, thực sự là phúc khí của Ôn Nhu." Ôn Nhu bưng ly trà lên, nhẹ nhàng nhấp một cái, nói, "Quả thực trà ngon."
" Ôn Nhu từng nghe nói, thiên hạ này có một loại độc, tên gọi "Lục Hồn Quy", cực kỳ hiếm thấy." Ôn Nhu đem ly trà buông xuống, ý vị thâm trường nhìn Lãnh Triệt, khóe môi cong lên, "Không biết Vương gia đã từng nghe nói?"
Chén trà trong tay của Lãnh Triệt khẽ run, trong con ngươi hàn ý càng sâu, khóe miệng tiếu ý cũng càng đậm.