Editor: Luna Huang
Tất cả chỉ ở trong chớp mắt, ba mũi tên của Kinh Tây vững vàng cắm chặt vào mũ, cuối cùng chỉ nghe "Phanh" Một tiếng, mũ rơi xuống, lập tức có tiểu thái giám nhặt mũ bị ba mũi tên xuyên qua lên rồi từ trăm bước chạy tới, đem mũ trình cho thái hậu!
Toàn bộ ồ lên, nhìn mũ bám bụi bị mũi tên xuyên thấu, đều là chấn kinh đến khó diễn tả được, tài bắn cung giỏi như vậy, lực cánh tay mạnh như vậy, sợ là cả Di quốc cũng khó tìm ra người như vậy!
" Tráng sĩ bắn cung thật giỏi, Ôn Nhu bội phục." Ôn Nhu nhìn mũ bị ba mũi tên xuyên quan, tự đáy lòng khen.
Đám triều thần cơ hồ là muốn đấm ngực giậm chân, Bạch vương phi này, giờ đã là lúc nào rồi còn có thể nói ra lời khen như vậy.
Kinh Tây lại hướng Ôn Nhu chắp tay tỏ vẻ khiêm nhượng, nam tử nhỏ nhìn Ôn Nhu cười đến chí đắc ý mãn, "Bạch vương phi, tới phiên ngươi, thỉnh."
Ôn Nhu mỉm cười, tiến lên, cũng y như vậy tiểu thái giám đem ba mũi tên đến bên cạnh nàng, Ôn Nhu cầm lên ba mũi tên, đang lúc mọi người kinh ngạc không hiểu, trong ánh mắt nàng đem một mũi tên đặt ở trên cung, hai cây khác ngậm ở trong miệng, chỉ thấy thị vệ cách đó một trong bước thẳng tay ném mạnh mũ lên, mũ từ trong tay của thái giám tung lên ——
" Hưu(Luna: tiếng tên bay) ——" Mũi tên thứ nhất của Ôn Nhu rời dây cung, hướng mũ lao đi, mọi người đem tim cổ họng mắt, và những thứ còn lại không nỡ nhìn.
Chỉ thấy mũi tên thứ nhất của Ôn Nhu rơi vào dưới đáy mũ, vì có lực ma sát, mũ lại lần nữa nảy lên!
Lúc mũi tên thứ nhất rời dây cung, Ôn Nhu lập tức lên tiếp mũi tên thứ hai, sau đó là mũi tên thứ ba, mọi người chỉ thấy mũ ở trên không trung bị bắn ba phát, ba mũi tên đồng thời vững vàng ghim trên nền đá cẩm thạch, mũ lại rơi xuống, lập tức có tiểu thái giám đem mũ nhặt lên, trình cho thái hậu.
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, không dám tin tưởng.
Còn không chờ tiểu thái giám đem mũ trình lên cho thái hậu, Lãnh Hạo liền cầm lên, chỉ thất có ba lỗ nhỏ mà mũ không hề có vết ma sát nào tổn hại đến mũ, cười ha ha đem mũ đưa cho nam tử nhỏ, đắc ý cười: "Sứ giả nhìn một cái, nữ tử Đại Di ta khí phách thế nào? Tài bắn cung thế nào?"
Nam tử nhỏ tựa hồ không thể tin được, không muốn tin tưởng, cầm mũ nhìn đi nhìn lại, cuối cùng đắc ý của hắn không còn sót lại chút gì, vốn là chí đắc ý mãn chậm rãi chuyển thành sắc mặt màu tro, cắn răng không cam lòng nói: "Tài bắn cung của Bạch vương phi rất cao, ta cam bái hạ phong."
Rõ ràng có thể bắn trúng, lại có thể khiến cho mũ hoàn hảo không chịu chút tổn thương nào, tài bắn cung như vậy, mới là đáng sợ nhất, mà Kinh Tây bắn ba mũi tên xuyên qua mũ, đây chỉ là tài bắn cung tinh xảo trước mắt thôi, bất quá là cậy mạnh mà thôi.
" Sử đại nhân quá khen." Ôn Nhu cũng không có bất luận tư thái gì của người thắng cuộc, vẫn là cười đến nhàn nhạt, "Tài bắn cung của Ôn Nhu ở Đại Di, cũng chỉ thường thôi, nếu không phải thân thể của Bạch vương gia có bệnh nhẹ, nhất định là mạnh hơn Ôn Nhu gấp trăm lần, mà tài bắn cung của Ôn Nhu đem so với các tướng sĩ Đại Di ở sa trường, cũng chỉ có thể là chín trâu mất sợi lông."
(Luna: Không đáng kể)
Trước một khắc mọi người vẫn là xem thường Ôn Nhu, giờ khắc này đây đều là hướng nàng ánh mắt tán thưởng, có trường kích tinh thiết, ta có ta có tài bắn cung tinh tể, còn sợ hắn đến sao! Hảo!
" Nữ tử Di quốc tài bắn cung còn cao như vậy, trong quân tướng sĩ tự nhiên không thể đùa được, hôm nay tại hạ có thể nói là chân chính thấy được tài bắn cung của Đại Di, bội phục, bội phục!" Nam tử nhỏ không thể không phục, nghe được câu nói của Ôn Nhu, cũng không khỏi không khiến hắn lo lắng ba phần, nếu tướng sĩ Di quốc có thật không người người đều giỏi, Hải quốc nếu muốn hướng Di quốc tiến quân, sợ là phải chuẩn bị mưu kế thật tốt.
" Sử quan ở đâu a?" Lãnh Hạo vui vẻ kêu lên, Ôn Nhu có thể thắng được Kinh Tây hắn cũng là không tin được, thực sự là đi một bước hiểm kỳ, mà nếu không có Lãnh Triệt, không có Ôn Nhu, hắn tự nhiên cũng sẽ không để Di quốc thua như vậy, trái lại hôm nay Ôn Nhu để hắn nhìn với cặp mắt khác xưa.
(Luna: ở đoạn này đột nhiên thấy Lãnh Hạo đáng yêu thật)
Mà thời gian nghe được Lãnh Hạo gọi sử quan, sắc mặt của nam tử nhỏ càng
khó coi một phần, hắn nghĩ như thế nào cũng không thể tin được một câu nói son sắt, hôm nay kẻ mất mặt chính là, Hải quốc.
"Có." Một lão thần râu tóc hoa râm từ trong đám người đi ra.
" Hôm nay chuyện Đại Di ta cùng Hải quốc tỷ thí, nên hảo hảo mà ghi vào sử sách a!"
" Lão minh bạch."
" Sứ giả, tỷ thí cũng so qua rồi, không biết sứ giả còn có thứ gì tốt cho trẫm xem nữa không?" Lãnh Hạo cười nhìn vẻ mặt xám tro của nam tử nhỏ.
Nam tử nhỏ cung kính, nói: "Tại hạ chỉ là vì Di vương dâng tặng lễ vật mà đến, đường xá xóc nảy, đã mệt nhọc." Mặc dù hắn muốn tìm cơ hội phản hồi, lại biết không thể nhất thời như vậy.
" Nói như vậy là sứ giả mệt mỏi, muốn lưu lại trong cung hưởng hoàng yến?" Thái hậu vẫn im miệng lên tiếng, sắc mặt là có chút âm trầm.
" Tạ qua thái hậu, tạ qua Vương Thượng, đường xá mệt nhọc, tại hạ chỉ vô lực thiết yến rồi."
" Đã như vậy, bổn cung sai người tiễn sứ giả về dịch quán."
" Tạ ơn thái hậu."
Đợi sứ giả Hải quốc đi rồi, toàn bộ sân rộng bạo phát ra hô to: "Bạch vương phi tuyệt vời", đám triều thần chỉ hận Ôn Nhu không phải là nam tử, có thể đem nàng tung lên cao.
Di quốc bị Hải quốc áp chế nhiều năm, chưa từng ngờ được có ngày tiêu giận như vậy, huống hồ hôm nay vẫn là Hải quốc tự mình tìm đến cửa xem Di quốc khốn đốn, hôm nay để đến bản thân sặc không nói nên lời, tuy rằng thực lực của Hải quốc đứng đầu, Di quốc không thể so được, đấu ở chiến trường cũng không thắng nổi, thế nhưng hôm nay tại triều đình xuất khẩu khí, ai lại không cao hứng?
Thái hậu chỉ nói mình bỗng cảm thấy không khỏe, phải về cung nghỉ ngơi, trước khi rời đi liếc mắt Ôn Nhu, ánh mắt kia, sắc bén nói không hết lời, Ôn Nhu cũng cười nhạt hướng nàng khẽ gật đầu đáp lễ.
" Tẩu tẩu, ngươi trái lại cùng trẫm nói một chút, tài bắn cung của ngươi thế nào lại cao như vậy, thật là áp đảo nhuệ khí của tiểu nhi Hải quốc, là lão Trấn Quốc công tử dạy ngươi? Hay là ——" Vẻ mặt tính trẻ con của Lãnh Hạo cười tiến tới trước mặt Ôn Nhu, tròng mắt vòng vo chuyển nghịch ngợm, ha hả cười nói, "Hay là đại ca dạy ngươi?"
Lúc này Ôn Nhu mới nhìn thật kỹ khuôn mặt của thiên tử Di quốc, lông mày rậm mắt to, anh tuấn, cùng Lãnh Triệt cũng có vài phần tương tự, tuy rằng thoạt nhìn tính hài tử chưa thoát hết, thế nhưng Ôn Nhu nhìn hắn hàm chứa nụ cười, lại nhìn thấy trong mắt hắn tiếu ý trước trầm ổn sau, không khỏi mỉm cười, xem ra lại là một người thích diễn trò rồi.
" Khụ khụ..." Trong đám người Lãnh Triệt kinh hoảng vang lên vài tiếng ho khan, "Vương Thượng, ta là tử (Luna: Thần tử), vua ta không thể xưng thê vi " Tẩu tẩu", chẳng phải là rối loạn quân chi lễ."
(Luna: Mệt bạn này ghê, xưng hô thân thiết chút cũng không được nữa.)
Lãnh Hạo không để ý tới Lãnh Triệt, như trước hướng phía Ôn Nhu cười ha hả nói: "Tẩu tẩu, nay ngươi có công với đất nước, trẫm muốn ban thưởng, không biết tẩu tẩu muốn ban gì?"
" Đa tạ ý tốt của Vương Thượng, chỉ là hiện tại phụ không ngờ tới muốn nhận thứ gì, trước tạ qua ân điển của Vương Thượng." Đã có phần thưởng, nàng hà tất chối từ, từ trước đến nay nàng không phải là người thích từ chối.
" Đã như vậy, trẫm thiếu tẩu tẩu một phần thưởng, nếu là tẩu tẩu nghĩ xong muốn thứ gì, chỉ cần nói với trẫm là được."
" Đa tạ ân điển của Vương Thượng." Phần thưởng còn có thể giữ lại? Vậy liền phải chờ tới thời gian thích hợp dùng rồi, thực sự là thu hoạch không tưởng.
" Được rồi được rồi, đều hồi đại điện thôi, lạnh quá." Lãnh Hạo chà xát tay, hướng mọi người nói đến, không có dáng dấp đế vương chút nào.
Mọi người xoay người hướng đến đại điện, Lãnh Triệt cố ý chậm lại cước bộ, sau cùng đi tới bên cạnh thân của Ôn Nhu.