Editor: Luna Huang
Mẫn Vân các, cung chuyên để hoàng thân quốc thích nghỉ ngơi.
" Đại ca, ngươi nói, thái hậu ban cái tiểu yến này là vì cái gì?" Huyền vương ngồi ở ghế thái sư, phía sau có tiểu thái giám đang vì hắn xoa vai, trong tay hắn cầm một quả táo, chậm rãi cắn một cái, nhắm mắt lại chậm rãi nói, dáng dấp cực kỳ hưởng thụ.
" Ta đây làm thế nào biết." Lãnh Triệt ngồi ở trên tháp trước cửa sổ, trong tay đang cầm một con lò sưởi tinh xảo, khi thì ho khan, sắc mặt tái nhợt, có vẻ không hề tức giận.
" Vậy tứ đệ ngươi nói." Huyền vương đã sớm dự đoán được từ trong miệng Lãnh Triệt hỏi không ra cái gì, liền hướng Lam vương đang nằm trên mỹ nhân tháp, có hai tiểu thái giám bóp ai đấm chân, vẫn còn đang nhắm mắt, hỏi.
Lam vương cũng ngũ quan tuấn dật, chỉ là cùng Lãnh Li Lãnh Triệt đứng chung hắn liền mất đi rực rỡ, nhưng mà trên mặt mỗi một tấc, đều lộ ra hàn ý sâu đậm, phảng phất kẻ khác không đến gần được.
Nghe xong lời nói của Huyền vương, sau một lúc lâu, Lam vương mới chậm rãi nói: "Lòng nhị ca biết rõ, hà tất hỏi lại ta."
" Có sao? Ta biết không?" Huyền vương đạm đạm nhất tiếu, mở mắt ra, cười nhìn Lam vương, "Tứ đệ luôn luôn thông minh, ta cùng với đại ca chờ tứ đệ giải thích nghi hoặc cho chúng ta, tứ đệ vẫn là mau mau nói đi."
" Nhị ca a nhị ca, xem ra ngày qua quá nhàn tản rồi, đến đầu óc cũng nhàn tản?" Lam vương đột nhiên mở mắt ra, một cước đem thái giám đấm chân đá ngã xuống, "Mang xuống, đánh đến chết mới thôi."
" Lam vương gia tha mạng! Lam vương gia tha mạng! Không biết nô tài phạm vào lỗi sai gì chọc giận Lam vương gia!" Tiểu thái giám vội vã dập đầu dập đầu trên đất, Lam vương này, chính là ác ma!
" Lực đạo không đúng làm sao hầu hạ bổn vương, không phải là bản thân muốn chết sao?" Lam vương vừa hai mắt nhắm nghiền, đối với tiếng khóc kêu của thái giám cầu xin tha thứ làm như không nghe thấy, "Còn không mau mang xuống? Ô uế tai của bổn vương!"
Tiểu thái giám khóc cầu xin tha thứ, lại bị kéo xuống một cách vô tình.
Huyền vương cũng thờ ơ, chỉ có Lãnh Triệt hơi nhướng mi, lên tiếng khuyên nhủ: "Tứ đệ, bất quá là một chút sai nhỏ, cần gì phải lấy mạng của hắn?"
"Sai nhỏ?" Lam vương cười nhạt, "Đối với dạng nô tài này, làm sao phân được sai lớn sai nhỏ, đại ca, nếu mọi người đều như ngươi như vậy, trên dưới Đại Di này đều là kẻ hèn nhát."
Lãnh Triệt không nói gì thêm, phảng phất là như là quen với trào phúng của người khác, cúi thấp đầu xuống.
" Tứ đệ, lời này của ngươi không đúng rồi." Huyền vương tao nhã cười, thanh âm của hắn như xuân phong ấm áp, "Tứ đệ cũng đừng quá quan tâm đến trọng tâm câu truyện, mau nói cho ta biết thái hậu tổ chức tiểu yến là có ý đồ gì."
" Bất quá là vì ngụy trang để đám thiên kim công tử chọn lương duyên, vì Vương Thượng nạp phi hậu."
" Hậu cung Đại Di đúng là cần thêm vào, nhìn Vương Thượng cứ như vậy, thật lo lắng Đại Di không người nối nghiệp." Huyền vương cười nhạt một tiếng, trên mặt có chút thần sắc lo lắng.
Lam vương từ chối cho ý kiến, Lãnh Triệt không nói, toàn bộ gian phòng lại lần nữa rơi vào am tĩnh.
"Ha ha, cũng tốt, thừa dịp cơ hội lần này, thêm chút nữ tử cho vương phủ của huynh đệ chúng ta, cũng không thể nói Vương Thượng huynh đệ chúng ta đều là binh sĩ độc thân." Huyền vương đánh vỡ trầm mặc, chỉ thấy hắn cười nhìn Lãnh Triệt, "Không đúng, đại ca cũng không thể làm bạn cùng bọn ta."
" Nhị đệ, đừng vội hồ ngôn." Lãnh Triệt lắc đầu bất đắc dĩ.
" Ta còn chưa có hồ ngôn, thế nào, tứ đệ, tối nay tiểu yến ngươi muốn tham gia?"
" Ta đối với loại oanh oanh yến yến này không cho chút hứng thú nào, nuôi trong phủ cũng là rước lấy không thuận cho bản thân, nếu là nhị ca muốn, liền đi."
" Vậy tổng so với tứ đệ lúc nào cũng hoa túc liễu rồi." Huyền vương không nhìn Lam vương, còn lộ ra dáng tươi cười chiêu bài của hắn, "Thế nào, đại ca, ngươi muốn đi?"
"Ta là người có thê thất, đến chỗ đó làm gì? Không đi." Riêng là nghĩ đến nữ nhân liền đau đầu.
" Thế nhưng tẩu tẩu nhất định sẽ đi, đại ca không đi?"
" Nếu nàng thích, đi liền đi, cùng ta có quan hệ gì đâu."
" Đều là người không thú vị, các ngươi không đi, ta đi một mình." Huyền vương có chút bất đắc dĩ khoát tay áo.
Đầu quả tim của Lãnh Triệt rút ra một trận đau nhức, mắt nhìn vẻ mặt xuân phong ấm áp của Huyền vương, mâu tử đen như mực lạnh đến như vực sâu, chậm rãi đứng lên, "Nhị đệ cùng ngũ đệ tự tiện người,
thân thể ta không tốt, trước hồi phủ, ngũ đệ hướng Bạch vương phi chuyển cáo một tiếng."
Lãnh Triệt chợt thấy có chút đau lòng, cuối cùng là muốn, tương trợ vi địch.
Huyền vương nhẹ nhàng cắn quả táo trong tay, mâu tử hàm chứa ý cười cũng chậm lạnh xuống.
Khó khăn lắm mới đến tối, hoàng cung khắp nên treo phong đăng, hành lang, gió thổi qua, phong đăng bao phủ cả hoàng cung.
Thiền điện tiểu yến, nhạc đã nổi lên, hương tiết mê say, phương tâm rục rịch.
Tiểu yến này, công tử trẻ tuổi cùng tiểu thư gia, không cần như trên trên đại điện, các loại lễ nghi quy củ, nữ tân mặc dù cùng nam tân dự yến là cách nói ngấm, cũng không có dùng sa trướng mỏng ngăn ra, để các tiêu thư công tử tha hồ chọn người ngưỡng mộ trong lòng.
Mà nay vai chính của tiểu dạ yến là Lãnh Hạo, tự nhiên cũng sẽ không được thiếu, mà Ôn Nhu cảm thấy thái hậu cùng đế vương cũng ở đây, rất tốt.
Thái hậu cho lui hết đám ca cơ vũ nữ, hòa ái cười nói: "Tiểu yến tối nay, chư vị đều không cần câu nệ, cứ vui vẻ là được, tối nay, bổn cung là muốn, các thiên kim hiến một phen, vì mọi người trợ hứng, thế nào?"
Tiếng nói của thái hậu vừa dứt, chúng tiểu thư đều là kinh ngạc dùng khăn che miệng lại, hai mặt nhìn nhau, muốn hiến, các nàng chẳng bao giờ có thể nhận được tin tức như vậy, nếu là sớm biết, tất sẽ hảo hảo chuẩn bị một phen.
" Chúng thiên kim không nên kinh hoảng, đột nhiên phát huy chẳng phải là càng lộ ra bất phàm sao? Bổn cung không có cho báo trước." Thái hậu tự nhiên biết trong lòng đám thiên kim tiểu thư nghĩ cái gì, nếu để cho các nàng chuẩn bị trước, chẳng phải là uổng phí an bài của nàng?
" Thái hậu, phụ nguyện vì chư vị mở màn trợ hứng." Ôn Nhu đứng lên, hướng thái hậu hơi khom mình hành lễ, bởi vì hôm nay nàng vì Di quốc làm một chuyện vẻ vang ánh mắt của tất cả mọi người đến dồn lên người nàng, có rất nhiều nam tử vì dung mạo khuynh của nàng mà mê mắt.
Thái hậu nhướng mi, không vui nói: "Bạch vương phi, cũng biết tiểu yến hôm nay là vì cái gì?" Một phụ nhân lại còn dám đến góp vui?
" Phụ biết được, chỉ là cũng không phải là phụ vì cái gì, chỉ là phụ muốn vì chư vị tiến cử một người mà thôi." Kịch tối này, nàng không phải vai chính rồi.
" Nga? Bạch vương phi muốn tiến cử người phương nào?"
" Tam muội của phụ, từ nhỏ được đàn được một khúc hay, khúc đàn tranh có thể ôm đến ba ngày, có thể nói là tuyệt luận." Đây cũng không phải nàng thổi phồng, trong trí nhớ mỗi khi vừa nghe đến Ôn Nhan đàn, đó là vào đông, lại cũng có thể dụ chim chốc hạ xuống đình.
"Có tài đánh đàn kỵ tài thế này, Bạch vương phi còn không mau mau đem nàng dẫn lên đây?" Thái hậu tựa hồ là rất hứng thú.
Chúng thiên kim nghe được lời nói của Ôn Nhu, không khỏi hướng Ôn Nhan ném cho ánh mắt giận dữ, các nàng không nghĩ tới lời nói của Ôn Nhu cư nhiên dùng được, thái hậu cư nhiên lại tin, nếu là các nàng biết lời của nàng dùng được, đã sớm nịnh bợ nàng rồi, thực sự là hối hận không kịp.
Hơn nữa Ôn Tâm, khí hận càng nhiều nghiến răng nghiến lợi, nàng còn chưa lên sân khấu, lại để cho tiểu tiện nhân Ôn Nhan kia dẫm lên đầu nàng! Nghĩ như vậy, nàng dùng đôi mắt cực kỳ đáng thương nhin Thanh vương bên dãy nam tân đối diện, ai ngờ được thứ mà nàng nhìn thấy chính là, hai mắt của Thanh vương thẳng tắp nhìn chằm chằm Ôn Nhu! Để cho nàng vừa tức vừa hận đến đến xiết chặt khăn lụa trong tay.
Mà Ôn Nhan, đầu tiên là kinh ngạc không thôi, rồi đến mặt đỏ tới mang tai, nàng thế nào nghĩ tới Ôn Nhu cư nhiên cho nàng một cơ hội tốt như vậy, đang lúc mọi người chú ý, nàng chậm rãi đứng lên, đáy lòng nhảy nhót suýt nữa đã quên mình là ai.
Ôn Nhu cúi đầu khẽ cười, Ôn Tâm, ta ngươi xem từng chút một, thứ người muốn có nhất, bị ta hủy như thế nào.