Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

5: Hoàng tước tại hậu (5)


trước sau

Editor: Luna Huang

** ngầm nhân tâm **

Vào đêm Trấn Quốc Công phủ luôn luôn đèn đuốc sáng trưng tối nay chợt yên lặng, không giải thích được, mỗi người đều cẩn thận, trầm mặc, sợ mình phát ra một tia âm hưởng không nên phát ra liền sẽ biến thành một người vô tội bị phạt.

Hạ nhân hậu viện, đám thị nữ giường chung trong phòng, một thị nữ trẻ tuổi mặc miên bào xám trắng hai tay ôm ngồi ở giường chung, trong mắt lộ ra sợ hãi, trong miệng chính thì thào không biết đang nói cái gì.

Lan nhi nhìn dáng dấp của Ngân nhi, biết nàng là bị cái gì kinh hách gì, kêu tiểu thị nữ đến tìm trù sư lấy chén canh gừng, tiểu thị nữ ứng tiếng rời đi, Lan nhi đi tới bên người Ngân nhi, quan tâm hỏi: "Ngân nhi, làm sao vậy? Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không? Cùng các tỷ tỷ nói một chút, đừng như vậy hù dọa các tỷ tỷ như vậy."

" Đúng vậy, Ngân nhi muội muội, ngươi từ chạng vạng hôm nay nói muốn đi hầu hạ phu nhân, sau khi trở về liền ngây ngô ở trên giường như vậy, để chúng ta lo lắng." Thị nữ bên cạnh Lan nhi cũng quan tâm nói.

" Lan nhi tỷ tỷ!" Ngân nhi bỗng nhiên ngẩng đầu, giơ tay lên bắt lại cánh tay của Lan nhi, hoảng sợ hỏi, "Tùng nhi có đúng hay không vẫn chưa về? Mạt nhi có đúng hay không cũng không trở về nữa?"

Lan nhi bị Ngân nhi hỏi đến ngẩn ra, không biết nàng vì sao hỏi Tùng nhi cùng Mạt nhi lại sợ như thế, không hiểu hỏi: "Làm sao vậy? Tùng nhi cùng Mạt nhi chạng vạng không phải cùng ngươi đến hầu hạ Hậu phu nhân cùng lão gia sao? Đêm nay hình như cũng không thấy các nàng, tỷ tỷ đi nhìn xem bọn họ đã về chưa."

Lan nhi nói xong, đứng dậy ra ngoài xem, nhưng ở trong nháy mắt đứng lên bị Ngân nhi dùng sức kéo lại cổ tay, quay đầu lại, chỉ thấy Ngân nhi mở to con ngươi, hoảng sợ nhìn nàng, rung giọng nói: "Lan nhi tỷ tỷ, không nên đi, các nàng, các nàng sẽ không trở về nữa..."

" Sẽ không trở lại nữa..." Ngân nhi lầm bầm nói, coi như đang lầm bầm lầu bầu một dạng, sau đó buông lỏng tay của Lan nhi ra, cụt hứng dựa vào trên tường, "Như vậy kế tiếp là ta rồi..."

Lời nói của Ngân nhi để lưng của Lan nhi thấy mát lạnh, Lan nhi lập tức bắt được vai của Ngân nhi, nhéo mi hỏi: "Ngân nhi ngươi nói cái gì? Cái gì các nàng sẽ không trở về nữa? Cái gì mà lần sau đến ngươi?"

" Có đúng hay không chạng vạng các ngươi đi hầu hạ phu nhân chuyện gì xảy ra?" Lan nhi chăm chú nhìn Ngân nhi đồng mâu chí cực, bởi vì khẩn trương, ngón tay của nàng bấu chặt vào vai của Ngân nhi, nỗ lực để cho nàng tỉnh táo lại, "Ngân nhi, lãnh tĩnh một chút! Mau nói cho chúng ta nghe một chút! Không nên một mình gánh vác!"

Có lẽ là trên vai cảm giác đau đớn để Ngân nhi thanh tỉnh chút, nhìn Lan nhi trước mặt, như trước ôm chặt hai chân của mình tư thái ta bảo vệ, run rẩy nói: "Lan nhi tỷ tỷ, ta và Tùng nhi các nàng nhìn thấy thứ không nên thấy, chúng ta, chúng ta cũng sẽ là một con đường chết! Tùng nhi cùng Mạt nhi chưa có trở về chính là chứng minh, mà.... Lập tức cũng sẽ chết..."

" Ngân nhi ngươi nói nhăng gì đấy? Cái gì có chết hay không?" Thị nữ kia cũng bị lời nói của Ngân nhi khiến cho sợ hãi, cũng lên tiếng muốn ngăn lại hồ ngôn loạn ngữ của nàng, "Tùng nhi cùng mạt hầu hạ phu nhân, chờ một hồi không trở lại, hơn nữa ngươi không phải ở chỗ này sao."

" Ta không có nói quàng!" Ngân nhi lại một lần nữa bắt được cổ tay của Lan nhi, rất sợ Lan nhi không tin nàng một dạng, cấp cấp giải thích, "Vốn có ta cùng Tùng nhi các nàng đi hầu hạ phu nhân, thế nhưng đi tới nửa đường ta đột nhiên đau bụng, các nàng liền đi trước, thế nhưng khi ta đến tiền thính, tiểu Sơn tử cùng ta nói phu nhân lão gia đến cửa phủ, ta liền vội vã chạy đi, thế nhưng ta mới đi đến phân nửa, liền nhìn thấy tiểu Ngũ tử chạy đến, bảo ta không nên ra đó, mau mau đi mới tối, ta nghĩ không đi hầu hạ phu nhân, phu nhân nhất định trách tội, dứt khoát trốn được ở sau cây to một bên, đợi phu nhân các nàng đi qua, lại lặng lẻ đi theo phía sau."

" Thế nhưng, thế nhưng ——" Ngân nhi phảng phất sợ hãi thật sâu, trợn tròn hai mắt, "Ta trốn ở sau cây tinh tường nhìn thấy lão gia hướng Chu Ma bên cạnh làm động tác cắt cổ, liền thấy Chu Ma mang theo Tùng nhi các nàng còn có tiểu Lộ tử bọn họ chạy..."

Lan nhi kinh hãi, các nàng để là nha hoàn từ nhỏ ở đây, tự nhiên biết được trong nhà cao cửa rộng này hắc ám, Tùng nhi các nàng bị mang đi, sinh tử liền cũng nữa không phải do các nàng tưởng tượng, thế nhưng, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, sao
có thể đối với hạ nhân bọn họ hạ thủ!

" Ngân nhi, các ngươi đến tột cùng nhìn thấy gì?" Lan nhi cũng là có chút luống cuống, nếu là chiếu nói thật là các nàng nhìn thấy thứ không nên thấy, vậy Tùng nhi các nàng hậu quả thực sự liền chỉ có một con đường chết.

"Ta, chúng ta nhìn thấy đại tiểu thư được lão gia ôm vào trong ngực, tuy rằng dùng chăn bọc lại thân thể, ta còn là nhìn thấy trên cổ của nàng có nhiều vết tích hồng hồng!" Ngân nhi càng nói, sắc mặt càng trắng bệch, âm thanh cũng càng run, "Tựa như, tựa như nguyên lai giống như Tụy Đề tỷ tỷ vậy."

Nghe được hai chữ Tụy Đề, Lan nhi cùng một thị nữ sắc mặt trắng bệch, hai vai không ngừng run, mà một thị nữ khác không nhịn được ngồi xổm người xuống nôn.

Đối với các nàng hai chữ Tụy Đề giống như ác mộng vậy!

Ôn Tâm dùng kế gạt bỏ người bên cạnh Ôn Nhu, trước khi Ôn Nhu xuất giá Ôn Nhu tín nhiệm nhất chính là thị nữ Tụy Đề vì mình sở dụng, thế nhưng Tụy Đề dẫu có chết cũng không phản bội chủ, Ôn Tâm giận đến không thể kiềm chế, uy hiếp Tụy Đề, nếu nàng muốn cùng Ôn Nhu một lượt tiến vào Bạch vương phủ, nàng sẽ hảo tỷ muội của nàng dằn vặt đến chết, Tụy Đề vì bảo toàn bọn tỷ muội, đối với Ôn Nhu nói dối bảo bản thân có người trong lòng, phải lập gia đình rồi, không thể cùng Ôn Nhu đến Bạch vương phủ, Ôn Nhu liền cho phép.

Thế nhưng Ôn Tâm cũng không tính buông tha Tụy Đề, nàng đem tất cả hận đối với Ôn Nhu phát tiết trên người Tụy Đề, ngày Ôn Nhu xuất giá, Ôn Tâm mang năm nam nhân kéo Tụy Đề đến hậu viện chỗ yên tĩnh nhất, mặc nam nhân đối kỳ với nàng tùy ý lăng nhục, như vậy còn không quá, vì đưa đến hiệu ứng giết gà dọa khỉ, lúc nam nhân thay phiên lăng nhục Tụy Đề, Ôn Tâm sai người cưỡng chế Lan nhi các nàng ở một bên nhìn, nếu ai dám nhắm mắt liền lập tức loạn côn đánh chết!

(Luna: Con này biến thái thiệt @@ Tui có dịch nhầm truyện hay không?)

Nghe tiếng kêu tê tâm liệt phế của Tụy Đề thảm thiết cùng tiếng cười gian của nam nhân, nhìn thân thể giao hoan chồng lên nhau, Lan nhi các nàng chỉ cảm thấy trong lồng ngực buồn nôn, muốn khóc lại nén lại không dám phát ra tiếng, ác tâm nôn, nôn đến mức không thể nào có thể nôn ra nữa, thân thể trước mắt vẫn như cũ tiết tấu luật động, Tụy Đề ngất đi.

Thẳng đến bình minh ngày thứ hai, các nam nhân mới không mặc y phục cười lớn rời khỏi, các nàng khóc nhào tới nhìn vết thương trên thân thể của Tụy Đề, lại phát hiện Tụy Đề đã không còn hô hấp nữa, không một tiếng động, mặc các nàng khóc mặc các nàng kêu to, nàng không còn mở mắt ra nữa.

Tụy Đề, cứ như vậy bị tươi sống lăng nhục đến chết! Các nàng mắt mở trừng trừng nhìn! Cái này làm sao không thành ác mộng của các nàng được?

" Ngân nhi, ngươi thực sự nhìn thấy?" Lan nhi nhìn chằm chằm hai mắt Ngân nhi, trong mắt đột nhiên trở nên âm trầm.

" Lan nhi tỷ tỷ, ta là thực sự nhìn thấy..." Ngân nhi vẫn như cũ sợ đến run.

" Không phải sợ." Lan nhi vỗ nhẹ lưng của Ngân nhi, an ủi, "Nếu là lão gia phát hiện ngươi núp sau cây, đã sớm cho người bắt ngươi rồi, để Chu ma đem ngươi mang đi rồi, thế nào có thể để ngươi trở về, làm sao có thể đến bây giờ không cho người bắt ngươi?"

" Vậy... Chiếu theo ý tứ của Lan nhi tỷ tỷ, lão gia không biết ta biết việc này?" Lời nói của Lan nhi giống một tia sáng chiếu rợi lòng của Ngân nhi, để cho nàng kinh hãi, lại để cho nàng vui mừng.

" Ân, yên tâm đi." Lan nhi khẳng định nói, trong mắt quang âm chìm đến đáng sợ, "Có thể bởi vậy, biết chuyện này, có lẽ chỉ có một mình người mà thôi."

" Lan nhi Lan nhi ngươi muốn làm cái gì?" Ngân nhi đột nhiên cảm thấy đột nhiên cảm thấy ánh mắt của Lan nhi rất là đáng sợ.

" Ngân nhi, Ưu nhi, chúng ta không phải vẫn muốn vì Tụy Đề tỷ tỷ báo thù sao?" Ánh mắt của Lan nhi bỗng nhiên trở nên dữ tợn, trong mắt là đối với Ôn Tâm nồng nặc hận ý, "Chúng ta không phải đều đối với nàng hận thấu xương sao?"

" Hôm nay không phải là thời gian trả thù của chúng ta tới rồi sao?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện