Thẩm Đình Vị cầu được ước thấy mà ăn ở cái nhà hàng trông có vẻ đặc sắc ở bên cạnh tòa thị chính —— Khi vừa mới đến đây cậu đã chú ý đến.
Vốn cho rằng biểu hiện của mình cũng không rõ ràng, chưa từng nghĩ vẫn sẽ bị Liên Quyết nhìn thấu.
Vì sự khác biệt trong thói quen ăn uống, mùi vị cũng không vừa miệng như trong tưởng tượng, nhưng cũng may là thanh đạm, Thẩm Đình Vị vẫn ăn rất vui vẻ.
Chỉ là Liên Quyết nếm mấy miếng liền để bộ đồ ăn xuống, làm cậu có hơi áy náy.
Ông trời không được tốt, khi đi ra khỏi nhà hàng quả nhiên y hệt như suy đoán cậu mà bắt đầu mưa, cơn mưa không lớn, nhưng tài xế vốn đang chờ ở cổng lại không biết đã đi đâu rồi.
Liên Quyết gọi hai cuộc điện thoại đối phương mới nhận, rất không có đạo đức nghề nghiệp mà cười hì hì ở trong điện thoại nói sẽ nhanh về thôi.
Thẩm Đình Vị phỏng đoán có lẽ là Liên Quyết đã quen sống trong nhung lụa từ bé rồi, chưa từng bị đối xử như thế này, rất bất mãn với hành vi thiếu chuyên nghiệp của vị tài xế do Lâm Sâm sắp xếp.
Bởi vì từ sau khi cúp điện thoại vẻ mặt của Liên Quyết đã trở nên rất nghiêm trọng, khiến cho tâm trạng của Thẩm Đình Vị cũng không được tốt như thể đã làm sai chuyện gì đó.
Khoảng hai mươi phút trôi qua, cơn mưa chậm rãi lớn lên.
Hai người đứng ở cổng nhà hàng không hề nói gì, Thẩm Đình Vị nhìn vào màn mưa bụi, những tinh thể nhỏ bé vẫn chưa hình thành bông tuyết rơi trên tay áo và tan ra ngay khi chạm vào, thất thần một lát, sau đó chú ý thấy ánh mắt của Liên Quyết cũng đang rơi trên tay áo của hắn.
Thẩm Đình Vị vừa ngẩng đầu lên, suy nghĩ xem có nên nói điều gì đó hay không, tài xế trở về.
Tài xế nở nụ cười, thật ra là không hề có thành ý mà giải thích chỗ này không thể đậu xe, vậy nên đỗ xe ở chỗ xa một chút.
Liên Quyết không vạch trần lời nói dối của ông, sau khi lên xe cũng không nói chuyện nữa.
Trở về khách sạn không được bao lâu, có người đưa tới một cái Laptop, Liên Quyết cầm máy tính rồi lập tức trở về phòng, có lẽ là còn phải bận việc.
Cái mũi của Thẩm Đình Vị có hơi nghẹt, không biết có phải là bị cảm hay không, cậu xoa xoa mũi, cũng về phòng, cởi xuống chiếc nhẫn đã cẩn thận mang theo suốt cả một đường.
Cậu không có thói quen đeo đồ ở trên tay, cộng thêm chiếc nhẫn không đúng số đo quá lớn, đeo vào rất khó chịu, cậu dùng vải nhung gói kỹ chiếc nhẫn lại, bỏ vào túi áo khoác đã được treo trên móc áo.
Cơn mưa xen lẫn với tuyết đến chạng vạng mới hoàn toàn biến thành tuyết, Thẩm Đình Vị cầm một ly nước lọc bốc lên hơi nóng ngồi ở cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài.
Những bông tuyết trắng tinh mềm mại như nhung tung bay ở trong không trung, lưu loát rơi xuống, xem ra không thể ngừng lại trong chốc lát.
Cửa phòng ngủ khép hờ, Liên Quyết lại đang nghe điện thoại, hắn dùng một âm tiết rất ngắn trả lời đối phương, một lát sau cúp điện thoại, đi tới, nói với Thẩm Đình Vị: "Tuyết rơi, chuyến bay đêm nay bị hủy bỏ, chúng ta đợi tuyết ngừng rồi mới trở về."
Thẩm Đình Vị đã đoán được, nói "Được".
Liên Quyết ngồi xuống trên ghế sofa, lấy IPad ra từ dưới bàn trà rồi xem giao diện dành cho ăn uống trong dịch vụ khách sạn: "Bữa tối muốn ăn cái gì?"
Thẩm Đình Vị đã mất hứng thú với việc thưởng thức ẩm thực địa phương: "Đều được."
Dường như Liên Quyết đã có dự cảm với câu trả lời của cậu từ trước, khi giọng nói của cậu chưa phát ra quá nhiều, đã chọn xong món ăn, gọi điện thoại dặn dò nhân viên buồng phòng đến giao bữa ăn.
Thẩm Đình Vị nghe thấy hắn nhấn mạnh "ít dầu" và "thanh đạm" với đầu bên kia điện thoại, nhiệt độ ùn ùn không ngừng chạy vào đầu ngón tay, cậu bưng ly nước ấm ở trong tay lên nhẹ nhàng uống một ngụm, thả lỏng đại não, xuyên qua hơi nóng lượn lờ ở trước mắt mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ăn xong bữa tối hai người lập tức trở về phòng riêng của mình, ban đêm Thẩm Đình Vị ngủ rất sớm.
Tình huống bất ngờ ngoại trừ trận tuyết lớn vẫn chưa ngừng vào sáng sớm ngày thứ hai ra, còn có cơn sốt nhẹ lại chạy đến một lần nữa của Thẩm Đình Vị.
Thẩm Đình Vị cũng không phải là người có thể chất rất dễ bị bệnh, nhưng từ khi đi đến chỗ này tần suất bị bệnh cao đến mức vô lý, không biết là do sau khi mang thai thì sức đề kháng trở nên kém hơn, hay là vốn dĩ không thể thích ứng được cái thế giới khuyết thiếu tin tức tố này.
Giống như vẫn chưa quen với khí hậu.
Lần này không nóng đến mức khó chịu như lần trước khi phát tình, chỉ cảm thấy lạnh.
Trong cổ họng của cậu giống như là chứa một ngọn lửa than củi vẫn còn đang cháy, mí mắt cũng trở nên nặng nề, nhắm mắt lại hòa hoãn một hồi lâu, mới ngồi dậy từ trên giường.
Vừa mới hắng giọng một cái, cửa phòng đã bị người ở bên ngoài đẩy ra.
Liên Quyết có vẻ như là cũng vừa mới thức dậy không lâu, trên người còn mặc áo ngủ do khách sạn cung cấp, đi tới, đặt ly nước vào tay cậu, cũng đưa tới viên thuốc con nhộng đã bóc ra.
Từ sau khi mang thai Thẩm Đình Vị đều rất cẩn thận khi uống thuốc, cậu nhận lấy, cầm ở trong tay giống như nghiên cứu mà nhìn một hồi.
Liên Quyết đứng ở một bên nói đã hỏi ý kiến của bác sĩ, kiểm soát liều lượng tốt sẽ không có vấn đề gì, cậu mới bán tin bán nghi mà nuốt thuốc và nước xuống.
"Tôi ngủ lâu chưa?" Thẩm Đình Vị lo rằng sẽ trễ chuyến bay.
Liên Quyết nói "Vẫn ổn", lại hỏi cậu có muốn ăn sáng hay không, Thẩm Đình Vị lắc đầu, nói không có khẩu vị.
Liên Quyết đi đến cửa sổ và kéo lại rèm cửa còn chưa được kéo chặt, tăng nhiệt độ của điều hòa ở trong phòng lên thêm vài độ: "Nếu không thoải mái thì cứ ngủ tiếp đi, tuyết vẫn chưa ngừng."
Thẩm Đình Vị "Ừm" một tiếng, dưới sự thúc giục thầm lặng của Liên Quyết mà uống hết nước, đưa ly thủy tinh trống rỗng vào tay Liên Quyết, lại ngẩng đầu nhìn hắn: "Cảm ơn."
"Ngủ đi." Lúc rời đi Liên Quyết đã khép cửa lại.
Trong thuốc hạ sốt chứa thành phần an giấc, Thẩm Đình Vị uống thuốc chưa được bao lâu đã nặng nề mà ngủ mất.
Nhưng giấc ngủ này không phải là rất dễ chịu, tuyến thể ở gáy sưng lên âm ỷ, trong cơ thể giống như là có hơi nóng bốc lên, khiến cho cậu cảm thấy khát nước, lại cảm thấy choáng váng.
Không biết là qua bao lâu, có một mùi hương cực kỳ nhạt tiến vào trong khoang mũi của cậu, hình như có người ghé vào tai cậu nói điều gì đó, ý thức của cậu không được tỉnh táo cho lắm, chỉ kịp cảm thấy nhiệt độ cơ thể và hơi thở ở rất gần của đối phương.
Hơi thở đang tới gần giống như là mang theo một năng lực kỳ diệu nào đó, an ủi tin tức tố vì phát sốt mà trở nên hỗn loạn của cậu.
Nhưng hình như là không có ý ở lại.
Khi hơi thở làm cậu cảm thấy thoải mái này chậm rãi rời khỏi người cậu, cậu mờ mịt vươn tay, theo bản năng muốn giữ nó lại, giữa các ngón tay lại thật sự giữ chặt một cái gì