"Thùng thùng thùng ——"
Tiếng vang nặng nề do cây gậy batoong gõ lên sàn nhà dừng lại sự ồn ào náo động ở dưới lầu, Thẩm Đình Vị ngẩng đầu lên nhìn theo đám người.
Có một vài người đang đứng ở lan can làm từ gỗ lim trên lầu hai, vẻ mặt của người bị vây quanh lạnh như băng, đang nhìn xuống chỗ cậu và Liên Quyết từ trên cao.
Ánh mắt của đối phương quá mức sắc bén làm Thẩm Đình Vị không khỏi vì đó mà hoảng hốt, tiếp đó cảm thấy ở sau lưng nặng trĩu, cánh tay của Liên Quyết khoác qua.
Trực giác của Thẩm Đình Vị nói rằng rất có thể người kia có quan hệ gì đó với Liên Quyết, bởi vì trên người của đối phương có một loại khí chất cực kỳ giống với Liên Quyết.
Sự thật cũng rất nhanh chứng minh phỏng đoán của cậu.
Không biết là người chú hay là bác cả trong đám người kia đã mở miệng trước, nhắm ngay trọng điểm vào bọn họ —— "Tiểu Quyết mang người đến?"
Liên Quyết ngẩng đầu lên gọi: "Ba, Chú hai, chú nhỏ."
Trần Trữ Liên trầm mặt, không trả lời.
Chú hai ho nhẹ một tiếng, dường như oán trách mà nói: "Liên Quyết con cũng thật là, sao mà lại ai cũng dắt vào nhà vậy."
"Không phải người ngoài." Liên Quyết cười nói.
"Ơ kìa anh cả, lời này của anh xem như là không đúng rồi." Người đàn ông trước đó đã ngạo mạn và ngang ngược ở trước mặt hai người nói chen vào, nhíu mày nhìn về phía Liên Quyết, lời nói mập mờ: "Người này có thể không phải là người ngoài với anh, nhưng với chúng ta thì cũng chưa chắc —— Vẫn nên giới thiệu một chút đi."
"Trần Húc." Chú nhỏ nhíu mày, mở miệng muốn ngăn lại hành vi không phân biệt tình huống của hắn.
Liên Quyết không cảm xúc mà liếc qua Trần Húc, như thể vừa được hắn nhắc nhở: "Đúng vậy nhỉ, nên giới thiệu một chút."
Hắn ôm eo của Thẩm Đình Vị, thoáng đẩy người lên phía trước nửa bước, dùng một giọng điệu rất trịnh trọng, giới thiệu với đám người kia: "Người này là bạn đời hợp pháp của con."
Vừa dứt lời, cả phòng xôn xao, sắc mặt của người lớn ở lầu hai bỗng chốc xanh đi: "Cái này......"
Liên Quyết giống như là không hề phát hiện ra bầu không khí quái lạ ở xung quanh, quay đầu nhìn Thẩm Đình Vị, với nụ cười tựa như dịu dàng ở trên gương mặt, nói: "Gọi người."
Thẩm Đình Vị đang cố gắng rút ra tin tức có giá trị từ trong tình huống ở trước mắt, lại hiếm khi nhìn thấy nụ cười ngoài sự mỉa mai ra của Liên Quyết, thế là không tránh khỏi nhất thời phân tâm ở trong ánh mắt của hắn.
Nhưng rất nhanh cậu lại chậm rãi hoàn hồn, nhìn người lớn ở lầu hai, dựa theo yêu cầu của Liên Quyết, hợp tác kêu lên một tiếng: "Ba."
Đang do dự có nên kêu luôn những người khác giống như Liên Quyết hay không, nhưng cậu thực sự không thể phân biệt được mấy người kia phải xưng hô như thế nào.
Ngay lúc này Liên Quyết lại kéo cậu về bên người, thiếu thành ý mà giải thích với Trần Trữ Liên: "Khoảng thời gian trước bận việc đấu thầu ở nước ngoài của công ty năm nay, ngay cả việc đăng ký kết hôn cũng tranh thủ đi, cũng chưa kịp mang về cho ba nhìn sớm hơn."
Sau một thời gian dài yên tĩnh, chú hai đứng bên cạnh Trần Trữ Liên bất thình lình tức giận: "Liên Quyết, con đây là có ý gì?"
"Cái gì?" Sắc mặt của Liên Quyết không đổi, hỏi lại.
Thẩm Đình Vị phát hiện khả năng giả ngu của Liên Quyết cũng là hạng nhất.
Liên Quyết không thèm để ý đến sắc mặt của mọi người chút nào, nụ cười có thể gọi là ôn hòa: "Chỉ là ngày hôm nay vừa đúng lúc, liền mang theo em ấy cùng nhau tới đây.
Nếu như chú hai không thích, sau này không mang tới nữa là được."
"Con!" Chú hai bởi vì khó thở, gương mặt hơi đỏ lên.
Trần Trữ Liên cố ý gả Trần Ninh Tuyết cho Liên Quyết, việc này không phải là cái bí mật gì ở trong nhà.
Tháng trước Trần Trữ Liên đã đề cập tới ở trong tiệc cưới, hôm nay cái "bữa tiệc gia đình" này, mặc dù là không có công khai mục đích ra ngoài, nhưng những người lớn lại ngầm hiểu với nhau —— Liên Quyết thay thế Trần Trữ Liên quản lý toàn bộ tập đoàn, đương nhiên cũng chẳng khác như không có được bất cứ thứ gì, cũng đừng đề cập đến quyền lên tiếng ở Trần gia.
Cho nên trong chuyện đính hôn này, dù cho nguyện vọng cá nhân của hắn có mạnh mẽ đến đâu, chỉ cần Trần Trữ Liên nói ra, hắn vẫn sẽ ngoan ngoãn cưới Trần Ninh Tuyết.
Nhưng rất hiển nhiên, không có ai nghĩ đến Liên Quyết sẽ to gan như vậy, dám khiến cho Trần Trữ Liên phải xấu hổ ở trước mặt mọi người, còn là dùng cái cách có thể gọi là khiêu khích như thế này.
Một khoảng thời gian rất dài đều không có người nào dám lên tiếng.
Gương mặt của Trần Trữ Liên xanh càng thêm xanh, cây gậy batoong làm từ gỗ sưa cầm trong tay vì dùng sức mà kéo ra một tiếng vang nhẹ nhưng lại chói tai ở trên mặt đá cẩm thạch, giống như là để đập tan cái gì đó.
Yên tĩnh, hoặc là sự hòa thuận trong mắt người ngoài.
Chú hai chỉ vào Liên Quyết, tức giận nói: "Con phản rồi có đúng không? Con cũng biết hôm nay là ngày gì!"
Ông vừa nói, lại gây nên một trận ồn ào nhỏ ở lầu một.
"Ngày gì vậy?" Trần Húc ngẩng đầu hỏi, bị chú nhỏ dùng ánh mắt ngăn lại, chú nhỏ nói khẽ với chú hai điều gì đó, sau đó bất mãn nhìn Liên Quyết: "Liên Quyết, con cũng đừng quên nhiều năm như vậy......"
"Quên cái gì? Nhiều năm như vậy, Trần gia đã nuôi dưỡng con như thế nào?" Liên Quyết gần như đã tê liệt với sự ép buộc đạo đức* nhất thành bất biến này**, hắn cười nhạt nhìn Trần Trữ Liên một chút: "Năm đó Trần gia đã tốn nhiều tâm sức mang con về, lại có lòng tốt mà nhặt cho con một chữ, ân tình này đương nhiên con sẽ không quên."
*Ép buộc đạo đức - 道德绑架 - moral coercion
**Nhất thành bất biến - 一成不变 một khi đã hình thành thì sẽ không bao giờ thay đổi.
Thẩm Đình Vị giật mình nhìn Liên Quyết, trong lòng ngay lập tức sinh ra một cảm giác khó xử khi vô tình nhìn trộm chuyện riêng tư của người khác, cùng với một tâm lý rất kỳ lạ, càng không muốn tìm tòi nghiên cứu thì lại càng không tự chủ được mà tiếp tục suy đoán dựa theo bí mật.
Ngón tay chỉ vào Liên Quyết của chú hai run rẩy: "Lúc trước, lúc trước sao lại chọn trúng cậu cái đồ sói mắt trắng!"
"Con thấy chú hai đã lớn tuổi rồi, không nhớ rõ chuyện xưa nữa." Vẻ mặt của Liên Quyết không đổi, nhắc nhở: "Con cũng không phải là được Trần gia chọn, là thi vào."
Thẩm Đình Vị ở một bên nghe như lọt vào trong sương mù, nhưng lời này của Liên Quyết hiển nhiên có ý riêng, sau khi đám người đưa mắt nhìn nhau thì lại yên lặng.
Vẻ mặt của Trần Trữ Liên thực sự khó coi, mím chặt môi.
"Có điều con ở Trần gia nhiều năm như vậy, công lao không dám muốn, khổ lao lại không ít." Liên Quyết chậm rãi thu lại ý cười, giọng điệu cũng trở nên hơi lạnh: "Cũng nên trả hết công ơn dưỡng dục mấy năm từ lâu."
Cây gậy batoong gõ mạnh xuống nền đất hai tiếng.
Bên tóc mai của Trần Trữ Liên nhô lên gân xanh nhỏ nhưng lại rõ ràng, ông hơi nheo mắt lại, bắn ánh mắt về phía Liên Quyết, giọng điệu lạnh đến bất thường: "Quả nhiên là con chó dưỡng không thân*."
*养不熟 - chỉ những người mình thật tâm đối tốt nhưng lại phản phúc, đại khái là vô ơn đó.
Lời nói này có hơi quá khó nghe, ngay cả Thẩm Đình Vị cũng cảm thấy khó chịu, quay đầu nhìn Liên Quyết, lại phát hiện vẻ mặt và động tác của Liên Quyết lại không thay đổi chút nào, vẫn là tư thế ung dung.
Liên Quyết ôm eo của Thẩm Đình Vị, cười rất nhẹ một tiếng.
"Người nên biết từ lâu." Liên Quyết nói.
Tiếng nói vừa phát ra, trên lầu hai có thứ gì đó đập tới, phát ra một tiếng vang nặng nề ở bên tai Thẩm Đình Vị, sau đó lăn trên mặt đất vài vòng, đụng vào chân bàn mới ngừng lại.
Cậu vô thức hạ ánh mắt xuống nhìn theo, là một cái đầu rồng làm từ gỗ.
Đầu rồng bị đứt ra từ cổ, mảnh vụn gỗ lim rơi trên mặt đất, Thẩm Đình Vị phân biệt trong chốc lát, suy đoán là ở