Trước khi Liên Quyết đi, đã gọi một cuộc điện thoại cho Thẩm Đình Vị.
Thẩm Đình Vị rất ít khi nhận được một cuộc điện thoại từ chính Liên Quyết, mỗi khi Liên Quyết có việc gì đó phần lớn sẽ để cho Lâm Sâm chuyển lời thay.
"Alo?" Thẩm Đình Vị không chắc chắn rằng có phải là Liên Quyết có chuyện gì quan trọng hay không: "Liên tiên sinh? Có chuyện gì vậy?"
Âm điệu hơi lên cao của cậu vượt qua tiếng người ồn ào của sân bay, truyền vào trong lỗ tai của Liên Quyết.
Không biết vì cái gì, mấy chữ "có chuyện gì vậy" này làm Liên Quyết rất khó chịu.
Có lẽ là vì đúng thật là không phải chuyện gì quan trọng.
"Có việc." Liên Quyết vẫn nói.
Thẩm Đình Vị yên lặng đợi một hồi, lại không nghe thấy Liên Quyết nói chuyện gì.
Cậu cảm thấy Liên Quyết có hơi khó hiểu, đành phải hỏi lại lần nữa: "Chuyện gì nha?"
Liên Quyết nghĩ ra một cái lý do cũng có vẻ hợp lý: "Gần đây có mưa, cố gắng không đi ra ngoài."
Thẩm Đình Vị ngẩn người, không nghĩ tới hắn sẽ đặc biệt gọi điện thoại tới để nhắc nhở mình về thời tiết, có hơi thụ sủng nhược kinh,* cẩn thận trả lời: "......!À, được."
*受宠若惊 - Được ngta yêu thương nhưng lại lo sợ.
"Bình thường cậu tự nấu đồ ăn sao?" Liên Quyết đột nhiên hỏi một lời vô ích.
Thẩm Đình Vị không hiểu rõ cho lắm: "Đúng vậy."
"Cậu quá gầy." Liên Quyết nói.
Chủ ý của Liên quyết chỉ là muốn bảo Thẩm Đình Vị ăn nhiều thêm một chút, nhưng câu nói này quá mập mờ, khiến đối phương yên tĩnh một lát.
Không quá dễ dàng để hắn tìm ra một lời giải thích tự nhiên chỉ trong chốc lát, bèn nghiêm túc nói: "Không tốt cho sự phát triển của thai nhi." Nói xong, lại không phân biệt trắng đen mà trách móc: "Tuần trước bác sĩ kiểm tra xong không có nói với cậu sao?"
Thẩm Đình Vị không biết nên nói cái gì, một lát sau mới nói: "Tôi sẽ ăn nhiều thêm một chút."
Lúc này Liên Quyết mới hài lòng, nói: "Ừm."
"Cần gì thì cứ nói với Lâm Sâm." Liên quyết nói: "Gần đây cậu ta cũng rảnh rỗi."
Thẩm Đình Vị nói: "Được."
Lại là một khoảng thời gian ngắn không nói nên lời.
Thẩm Đình Vị vừa định hỏi Liên Quyết còn chuyện gì khác hay không, đối phương đã cúp điện thoại.
Mấy ngày sau đó quả nhiên trời vẫn luôn mưa.
Vì mưa mà bị mắc kẹt ở trong nhà và không có chỗ nào để đi, trong lúc rảnh rỗi Thẩm Đình Vị liền trải ra một tấm thảm rồi ngẩn người ngồi ở trước cửa sổ sát đất.
Những cành hoa vừa được trồng lên không bao lâu trong vườn hoa bị nước mưa đánh cho rủ xuống ỉu xìu, mấy cánh hoa rơi xuống đất, Thẩm Đình Vị thấy đau lòng, lại giống như có thể tìm cho mình một vài việc để làm, liên lạc với Lâm Sâm, nói anh lần sau khi tới đây nếu như tiện thì có thể mang theo một ít vải bố để che mưa.
Sau khi Lâm Sâm nhận được tin nhắn, chưa đầy hai giờ đã đến, còn mang theo mấy người công nhân đến che cho vườn hoa ở trong sân.
Thẩm Đình Vị có ý muốn bước tới để giúp đỡ, lại bị yêu cầu đứng đợi ở nơi tránh gió là được rồi.
Trong lòng cậu băn khoăn, thấy gần tới giờ cơm trưa, muốn giữ bọn họ ở lại nhà để ăn cơm, bị Lâm Sâm lịch sự từ chối.
"Trước khi đi Liên tổng đã dặn dò phải chăm sóc cậu thật tốt, tôi nhận lương, đương nhiên phải hoàn thành công việc thật tốt."
Lúc này Thẩm Đình Vị mới biết gần đây Liên Quyết không ở trong nước.
Cậu nhìn bóng lưng của một đoàn người đang rời đi cùng với cánh cửa lớn dần dần khép lại ở bên ngoài màn mưa, trong lòng khó tránh khỏi mà sinh ra một chút cô đơn.
Có đôi khi cậu sẽ cảm thấy ngôi nhà rất lớn này giống như một cái lồng giam tinh xảo, mà cậu là con chim tước bị nuôi nhốt ở trong lồng.
Vậy nên vừa nãy khi Lâm Sâm truyền đạt cho cậu suy nghĩ tìm một người bảo mẫu tới chăm sóc cậu của Liên Quyết, cậu không hề suy nghĩ gì đã từ chối, cậu cho rằng mình vẫn có khả năng sống độc lập, tạm thời không cần "người chăn nuôi".
Trời mưa gần cả một tuần lễ, bầu trời cuối cùng cũng có một ít dấu hiệu trời quang mây tạnh.
Thẩm Đình Vị đã bị kìm nén ở trong phòng gần một tuần, cuối cùng cũng có thể đi ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Đầu tiên là cậu thu lại mấy tấm vải bố che mưa, xếp lại rồi bỏ vào trong nhà kho, vừa cẩn thận kiểm tra hoa, xem bọn nó có bị ảnh hưởng bởi cơn mưa to hay không.
Thẩm Đình Vị rất thích hoa, trong ngôi nhà cũ của cậu cũng có một vườn hoa, là một vùng rất nhỏ ở trước cửa nhà, dùng hàng rào bao lại xung quanh.
Thỉnh thoảng mẹ của cậu sẽ mời dì beta nhà hàng xóm tới uống trà chiều.
Tính cách của dì đó vô cùng thú vị, bà đang kinh doanh một tài khoản truyền thông có số lượng fan hâm mộ rất khả quan, bình thường thích chia sẻ chuyện tình yêu và cuộc sống hằng ngày với người chồng beta ở trên mạng, có một dạo rất được thanh thiếu niên hoan nghênh.
Lúc Thẩm Đình Vị đi học cũng sẽ xem video của bà, chỉ vì tình yêu không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố này của bọn ở trong xã hội hôn nhân chính lưu* có vẻ đặc biệt mà lại lãng mạn.
*Em giải thích ở cuối chương nha :>
——Thẩm Đình Vị cũng sắp quên mất, chính mình cũng đã từng khao khát cái kiểu lãng mạn này.
Liên Quyết không thích hoa tươi, cho rằng bọn chúng từ vẻ bề ngoài đến cả mùi hương đều vô cùng tầm thường, sở dĩ được giao cho ý nghĩa bộc lộ tình cảm, chẳng qua chỉ là một thủ đoạn nhàm chán để thúc đẩy nền kinh tế trong thời đại hàng hóa.
Hắn lạnh lùng nhìn bó hoa hồng xinh đẹp và nở rộ được đặt trên bàn làm việc ở trước mặt, rút tấm thẻ ở giữa ra rồi ném vào thùng rác, gọi trợ lý ném ra bên ngoài.
"Sau này đừng để thứ này xuất hiện trong phòng làm việc của tôi." Liên Quyết nói.
Trợ lý của hắn là một người nước S điển hình, tư tưởng chủ nghĩa lãng mạn của nước S đã ngấm dần vào trong xương cốt, bày tỏ khó hiểu với hành vi tàn nhẫn như thế của hắn, hỏi vì cái gì.
Liên Quyết không có kiên nhẫn trả lời vấn đề của cậu, nói không có vì cái gì hết.
Trợ lý của hắn trông có hơi tiếc, cậu mang hoa đi, nói: "Hay là tôi đưa cho mấy cô gái ở quầy lễ tân, mấy cô ấy nhất định sẽ cảm thấy vui vẻ."
Liên Quyết nói tùy cậu.
Chủ nhân của bó hoa tươi đến công ty của Liên Quyết vào thời gian đã hẹn trước, vừa vào cửa đã bày tỏ bất mãn với Liên Quyết: "Hoa tôi tặng anh sao lại bị ném ở cửa, còn bị phá tới mức......" Tiếng Trung của y không phải là rất tốt, suy nghĩ thật lâu mới tìm được một từ ngữ phù hợp để hình dung: "Ờm, vô cùng thê thảm?"
"Tôi bị dị ứng phấn hoa." Liên Quyết tùy tiện tìm một cái cớ.
Đối phương là người mà hắn có thể tìm được cho tới nay, không phải là thích hợp nhất, nhưng cũng là một doanh nghiệp đại lý có thể giúp hắn giải quyết các vấn đề khẩn cấp, nên duy trì lễ độ.
Alex kinh ngạc nói: "Hả, vậy sao? Thật có lỗi, tôi không biết."
Liên Quyết cười cười, bày tỏ mình cũng không để ý,