Xe dừng ở cổng biệt thự nơi Thẩm Đình Vị đang sống, tài xế chuẩn bị nói với Liên Quyết đã đến nơi rồi, bị Lâm Sâm ngồi ở ghế phụ lái ngăn lại.
Lâm Sâm quay đầu, nhìn Thẩm Đình Vị vẫn còn đang tựa lên đầu vai của Liên Quyết chưa có tỉnh lại, thả nhẹ âm thanh nói: "Liên tổng, đợi lát nữa quay lại đón ngài hay là?"
Liên Quyết hơi nghiêng mặt, nhìn thoáng qua Thẩm Đình Vị, nói: "Đợi lát nữa rồi đi."
Lâm Sâm hiểu ý của hắn.
Liên Quyết bị tạm giam gần một tháng, công việc chờ hắn giải quyết chất đống, mặc dù gần đây có anh xử lý giúp, nhưng công việc thực sự quá nhiều, khó tránh khỏi bận tối mắt tối mũi.
Thế là anh nháy mắt ra hiệu cho tài xế, hai người đi xuống xe trước.
Dù gì thì hai người họ mới cưới không lâu, anh làm trợ lý của Liên Quyết, đương nhiên sẽ không thiếu năng lực quan sát vào ngay lúc này, bèn cố ý để lại thời gian cho Liên Quyết và Thẩm Đình Vị "tâm sự với nhau."
Sau khi cửa xe đóng lại, trên xe tạm thời chỉ còn lại Liên Quyết và Thẩm Đình Vị.
Ở trong xe không hề có một tí âm thanh nào, hoặc là nói chỉ có tiếng hít thở của hai người.
Thẩm Đình Vị vẫn còn tựa vào đầu vai của Liên Quyết mà ngủ, cơ thể cũng dán lại gần hơn trước, khi sắp vào nội thành thậm chí còn cọ trái cọ phải trên người Liên Quyết một hồi, giống như đang tìm một tư thế thoải mái hơn, sau đó thì chưa từng cử động lần nào nữa.
Liên Quyết lấy điện thoại ra nhìn thời gian một chút, từ khi Thẩm Đình Vị dựa vào cho đến bây giờ đã là 1 giờ 23 phút, hắn quay đầu, nói với Thẩm Đình Vị: "Tỉnh dậy đi."
Hắn không dùng âm lượng quá cao, nhận ra kiểu này không có tác dụng đánh thức Thẩm Đình Vị, lên giọng, lại kêu tên của cậu: "Thẩm Đình Vị."
Cái đầu của Thẩm Đình Vị ở trên bả vai của hắn nhẹ nhàng động đậy, đôi môi dường như cũng nhúc nhích.
Bởi vì hiện tại cậu đang mang thai, Liên Quyết hiếm khi kiên nhẫn, đợi cậu tỉnh lại.
Lại nửa ngày cũng không thấy cậu cử động tiếp.
Liên Quyết đành phải nhìn cậu lần nữa, muốn biết sao cậu có thể ngủ say ở trên xe như vậy.
Miệng của Thẩm Đình Vị khẽ nhếch lên, tướng ngủ rất ngốc, Liên Quyết vốn đang cân nhắc xem có nên đưa tay đẩy cậu hay không, lại bỗng dưng chú ý đến hàng mi rủ xuống của cậu dính một điểm trắng rất nhỏ.
Thị lực của Liên Quyết không phải là vô cùng tốt, hắn híp mắt lại nhìn một chút, cảm thấy giống như là sợi bông dính ở trên vải, có thể là khi mặc quần áo rơi lên trên.
Liên Quyết nhìn cậu một hồi, ngoài ý muốn không có liên tưởng đến mấy từ có ý nghĩa xấu như "lôi thôi lếch thếch", chỉ cảm thấy Thẩm Đình Vị thật sự có chút đần độn.
Hắn gần như là vô thức giơ tay lên, muốn giúp cậu lấy sợi bông này xuống, Thẩm Đình Vị lại mở mắt ra vào ngay lúc này.
Liên Quyết và đôi mắt còn mang theo một ít sương mù cùng cơn buồn ngủ còn chưa biến mất của cậu nhìn nhau mấy giây, cánh tay giơ lên một nửa cũng thu về, cũng ngồi thẳng người lại, nhạt tiếng nói: "Đến nơi rồi."
Thẩm Đình Vị vừa mở mắt ra đã đụng phải đôi mắt chuyên chú hơi híp lại của Liên Quyết, sững sờ một lát, mới nhận ra cậu đang tựa lên vai của Liên Quyết, đôi mắt thoáng cái thanh tỉnh hơn, cuống quít ngồi thẳng dậy.
Không đợi cậu nghĩ ra nên nói cái gì, Liên Quyết đã mở cửa đi xuống xe.
Thẩm Đình Vị đưa tay cọ lên một bên mặt bị nhiệt độ cơ thể của Liên Quyết che nóng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, mới nhanh chóng xuống xe đi theo.
Vào trong nhà, Thẩm Đình Vị nói với hắn: "Xin lỗi Liên tiên sinh, tôi ngủ thiếp đi mất."
Liên Quyết "Ừm" một tiếng, không có ý dừng lại nói chuyện với cậu, trực tiếp đi lên lầu hai.
Thẩm Đình Vị đứng ở dưới lầu, có hơi ảo não sao mình lại có thể ngủ như vậy, lại ảo não mình ngủ thì ngủ đi, còn để người ta làm gối đầu dựa vào ngủ cả một đường.
Cậu nhìn bóng lưng không hề quay đầu mà đi thẳng lên lầu của Liên Quyết, nghĩ thầm có phải là Liên Quyết đang tức giận hay không.
Liên Quyết mới vừa lên đến lầu hai, liền ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt trộn lẫn ở trong không khí.
Biết hắn không thích mùi lộn xộn, bình thường khi dì quét dọn ở trong nhà sẽ rất ít khi dùng các bình xịt phòng có mùi ở trong nhà.
Hắn không rõ thói quen sinh hoạt của Thẩm Đình Vị, thật ra cũng không cảm thấy chán ghét cái mùi này, chỉ là nghĩ đến ở trong mùi này có thể chứa các thành phần hóa học, định bụng một lát nữa sẽ nói với Thẩm Đình Vị đừng sử dụng nó nữa.
Càng đi đến phòng ngủ, mùi hương này càng thêm rõ ràng, lúc Liên Quyết đi đến cửa phòng, bước chân dừng lại một chút, cầm lên một bình hoa sứ men xanh không phải là vô cùng dễ thấy từ trên tủ đứng ở bên cạnh cửa phòng ngủ của hắn.
Trong bình hoa cắm một vài cành hoa Nhài khô héo, các cánh hoa đều dúm dó và cuộn tròn vào nhau, vài chiếc lá hoa ố vàng cũng ỉu xìu, nhưng khi tiến lại gần, hương thơm thoang thoảng kia liền tản ra từ trong nhụy hoa.
Hoa mặc dù đã tàn, nhưng đã tiếp thêm một hơi thở tươi mới mạnh mẽ cho căn phòng trống trải này.
Liên Quyết để bình hoa về lại chỗ cũ, lại để ý đến tắm khăn trải bàn màu trắng phủ lên chiếc tủ, hoa văn được đan bằng tay rất tinh tế tỉ mỉ cũng rất chỉnh tề, có những chiếc tua mềm mại rủ xuống ở hai