Thẩm Đình Vị cho rằng thời gian rời giường của mình không tính là muộn, nhưng mỗi buổi sáng khi cậu đi xuống lầu Liên Quyết đều đã rời đi.
Về sau cậu phát hiện Liên Quyết sẽ rất ít khi ăn bữa tối ở bên ngoài, có một ngày cậu đi tiểu đêm và xuống lầu rót nước, thấy Liên Quyết về muộn và đang ở phòng bếp nấu bát mì, từ đó về sau mỗi ngày Thẩm Đình Vị sẽ cố ý làm bữa tối nhiều hơn một chút, chừa lại một phần cho Liên Quyết.
Dù sao khi nấu cơm thuận tay làm nhiều thêm một chút cũng không tốn thời gian gì, đặt ở trong thùng giữ nhiệt chỉ cần mở là có thể ăn ngay.
Thỉnh thoảng Thẩm Đình Vị sẽ đột nhiên muốn thử các món ăn mới, lại lo lắng Liên Quyết có kiêng thứ gì đó, thế là đêm hôm trước sẽ viết hết mấy món định làm vào ngày mai ở trên giấy ghi chép, dán trên tủ lạnh, để Liên Quyết tự mình lựa chọn.
Hầu hết thời gian Liên Quyết sẽ không có ý kiến, có đôi khi nhìn thấy những món thực sự không ăn được, sẽ đánh một dấu gạch chéo nhỏ ở đằng sau món đó.
Hai người duy trì hình thức chung sống thần kỳ này, vậy mà cũng khiến Thẩm Đình Vị sinh ra một chút thoải mái, ít nhất thì bây giờ khi cậu chạm mặt với Liên Quyết sẽ không còn cảm xúc giống như "xấu hổ" kia nữa.
Khi Liên Quyết không ở nhà, Thẩm Đình Vị sẽ ở trong nhà với Miêu Miêu, cậu không muốn để cho mình không có gì để làm mỗi ngày, dứt khoát nhờ Lâm Sâm mua giúp cậu vài quyển sách liên quan đến pháp luật, bình thường cũng lật ra để xem qua, một mặt là không muốn lãng phí hoàn toàn mấy năm học đại học của mình, thứ hai là cũng có thể giúp cậu hiểu thêm một chút về thế giới này.
Bởi vì không có phân chia giới tính ABO, luật pháp ở đây có một số chỗ dễ hiểu hơn nhiều so với thế giới ban đầu, có nền tảng chuyên ngành, việc học cũng không phải là rất tốn sức.
Khi rảnh rỗi, cậu nghĩ đến vòng cổ mèo mà Thường Khai Tâm đã nhắc đến, ôm tâm lý thử một lần mà tìm tòi ở trong phòng chứa đồ dưới cầu thang, vậy mà thật sự tìm được mấy cuộn len milk cotton* ở trong tủ chứa đồ.
*Cái này là một dòng len của một hãng é, mn lên search là được ( JunghoonCBs - truyenhd1.com ‼️)
Thẩm Đình Vị học rất nhanh, kim đan lại nhập môn vô cùng dễ dàng, cậu làm theo các kỹ năng đan ở trong diễn đàn vài lần, rất nhanh là có thể ung dung thuần thục, thế là tìm một kiểu dáng đáng yêu ở trên mạng, đan một chiếc vòng cổ cho Miêu Miêu.
Khi Lâm Sâm gọi điện thoại đến, Thẩm Đình Vị vừa mới đan ra hoa văn ở bên trong vòng cổ, động tác tay của cậu không ngừng lại, hỏi Lâm Sâm có chuyện gì.
Lâm Sâm nói: "Buổi chiều ngày hôm nay tiểu thiếu gia sẽ về nhà, Liên tổng kêu tôi báo trước cho cậu một tiếng."
Thẩm Đình Vị ngây người, đường may ở trong tay cũng loạn theo, cậu nhìn cái vòng cổ đã bị bung ra vì cậu đã lỡ một cây kim, cổ họng hơi siết chặt: "......!Tiểu thiếu gia?"
"Đúng vậy." Lâm Sâm nói: "Cậu đã từng gặp, Liên tổng đã dùng tên của tiểu thiếu gia để làm thẻ ở khu vui chơi bật nhún, là Trần tiểu thư dẫn đi."
Thật ra trí nhớ của Thẩm Đình Vị cũng không tệ lắm, nhưng sân bật nhún mỗi ngày tiếp đón quá nhiều trẻ em, ấn tượng của cậu về đứa bé mà Trần Ninh Tuyết dẫn theo vỏn vẹn chỉ là một cậu bé có lẽ còn chưa đến 10 tuổi.
Ngược lại cậu không có bất cứ suy nghĩ dư thừa nào về "con trai của Liên Quyết", mà là nghĩ đến "Liên Quyết từng có con", hoặc có thể là "Liên Quyết từng có gia đình", nhất thời không áp chế được kinh ngạc......!Càng nhiều hơn là sau khi có những suy nghĩ khiến cậu cảm thấy xấu hổ mỗi khi nhớ lại, đột nhiên biết được chuyện này khiến đầu óc của cậu có chút mơ hồ.
Trong lòng cũng nhiều thêm một ít buồn bực không thể hình dung được.
Nhưng rất nhanh lại cảm thấy tâm tư của mình hỗn loạn đến không thể nói rõ được, dù sao quá khứ của Liên Quyết cũng không có liên quan gì đến cậu, hiện tại và cả tương lai......!Trước mắt cũng không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cậu.
Cậu mất một ít thời gian để thu lại cảm xúc, sau đó ngẩn ngơ trả lời một câu: "À, được." Lại hỏi: "Tôi có cần làm chút gì đó không?"
Có đôi khi Thẩm Đình Vị phải thừa nhận rằng Liên Quyết dùng người rất tinh, Lâm Sâm đã đoán được suy nghĩ của cậu chỉ từ khoảng thời gian tạm dừng ngắn ngủi này, như để xua tan sự băn khoăn của cậu, không để lại dấu vết mà nói: "Không cần, tiểu thiếu gia đã đến Liên gia hai năm, theo tôi thấy, đứa nhỏ này hiểu chuyện thì hiểu chuyện, nhưng hơi hướng nội, Thẩm tiên sinh không chê bai là được rồi."
"......!Hai năm?"
"Đúng vậy." Lâm Sâm làm ra một giọng điệu dao động không biết có nên nói hay không, sau khi do dự mấy giây, lần nữa mở miệng hiển nhiên đã sắp xếp câu chữ ở trong lòng từ sớm: "Cha đẻ của tiểu thiếu gia đã qua đời hai năm trước, mẹ đẻ ra ngoài làm