"Tôi tìm Liên Quyết."
"Chào bà, xin hỏi bà có hẹn trước hay không?"
Nữ lễ tân nhìn người phụ nữ xinh đẹp trẻ trung ở trước mặt mình, đối phương ôm một con chó con màu trắng, từ quần áo đến cử chỉ đều lộ ra một khí chất đoan trang tao nhã, vừa ngước mắt lên liền để ý đến phần bụng hơi phồng lên của người phụ nữ, một suy nghĩ lóe lên ở trong đầu cô gái, nhưng rất nhanh đối phương đã đánh tan suy đoán bát quái hiện lên trong lòng cô, cũng khiến vẻ mặt của cô nhanh chóng thay đổi.
"Tôi tìm con trai tôi còn phải hẹn trước hay sao?" Đuôi lông mày dài nhỏ của Dư Mạn hơi nhếch lên, trên gương mặt lại không lộ ra bất mãn.
Cô gái ngơ ngác: "......!Con trai?"
"Ừm, tôi là mẹ của cậu ấy." Dư Mạn mỉm cười với cô, thấy cô có vẻ do dự, lại rất tốt bụng mà bổ sung: "Ờm, mẹ kế."
Cô gái nhanh chóng nói: "À, vậy bà hãy chờ một lát, tôi đi nói với Liên tổng......"
"Không cần." Dư Mạn nói: "Cậu ấy đang bận? Tôi chờ cậu ấy một lát là được rồi, phòng nghỉ ở đâu?"
"Tôi dẫn bà qua."
Nữ lễ tân dẫn Dư Mạn đi qua hai khu vực làm việc, đi vào trong một căn phòng tiếp khách sáng sủa, bảo bà ở đây chờ một lát, sau đó giúp bà rót một ly nước nóng.
Đi ra khỏi phòng tiếp khách, nữ lễ tân đi lên lầu tìm Lâm Sâm trước.
Liên Quyết đang nói chuyện với đối tác, Lâm Sâm hiếm khi rảnh rỗi ngồi trong phòng làm việc riêng của mình lười biếng xem video bình luận game một lát, nghe thấy có người gõ cửa, ý cười nơi khóe mắt nhanh chóng kéo căng trở về, anh ngồi nghiêm chỉnh, duy trì thiết lập lạnh lùng hà khắc và chuyên nghiệp của mình, nói: "Vào đi."
"Trợ lý Lâm." Cô gái thò đầu vào, mở miệng muốn nói chuyện, lại quay đầu nhìn ra bên ngoài, lo lắng bị người ta nghe thấy lại có ảnh hưởng xấu, vẫn đi vào.
"Có chuyện gì?"
"Có bà Dư, tự xưng là......!Ờm, mẹ kế của Liên tổng, đang ở phòng khách chờ Liên tổng." Cô gái hơi do dự: "Tôi không biết bà ấy có nói thật hay không, đi lên hỏi anh trước."
Lâm Sâm nhíu mày, cúi đầu quyến luyến nhìn thoáng qua video với thanh tiến trình vẫn chưa chạy hơn một nửa trên máy tính, thầm thở dài một hơi ở trong lòng, tắt máy tính, nói: "Cô đi qua đó trước đi, tôi sẽ nói với Liên tổng."
Lâm Sâm gõ cửa một cái, đi vào văn phòng của Liên Quyết, cúi xuống bên tai của Liên Quyết thấp giọng nói: "Bà Trần tới."
Vẻ mặt của Liên Quyết không có sự thay đổi rõ ràng, nhưng bàn tay vốn đặt tùy ý ở trên bàn lại yên lặng gõ lên mặt bàn một chút, Lâm Sâm nói với hắn: "Có cần tôi qua đó trước không?"
Liên Quyết nói "Không cần", bảo anh đi ra ngoài trước, lát nữa mình sẽ qua đó.
Dư Mạn ngồi trong phòng khách một hồi, quay đầu nhìn quanh ra bên ngoài thông qua bức tường kính trong suốt, quan sát công ty mới của Liên Quyết.
Cái công ty này cùng với Phong Quyết nơi ban đầu của Liên Quyết, có thể nói là hoàn toàn không có giá trị so sánh.
Khi Dư Mạn đi đến đã nhìn sơ qua, nơi này có lẽ là chiếm ba đến bốn tầng, các bộ phận cũng được bố trí đầy đủ, tuy nhỏ nhưng đầy đủ.
Nhưng sau khi Liên Quyết rời khỏi Phong Quyết, chưa đến mấy tháng đã lần nữa sáng lập lên một xí nghiệp mới ở ngay trong nước, không khó nhìn ra năng lực cá nhân của Liên Quyết.
Bà nhìn xung quanh quá trắng trợn, đến mức thỉnh thoảng đối diện với ánh mắt nhìn trộm từ khu vực làm việc ở bên ngoài, Dư Mạn cũng đang ngồi đến nhàm chán, dứt khoát ôm chó đứng lên, ra ngoài đi dạo.
Liên Quyết và người phụ trách của bên đối tác đi xuống từ trên lầu, vừa hay nhìn thấy Dư Mạn đang ngồi trên ghế sofa trong pantry room ở lầu một, trò chuyện với vài cô gái ở bộ phận thị trường.
"Đây chắc chắn là con chó phốc sóc an tĩnh nhất tôi từng thấy, con chó phốc sóc ở nhà tôi la đến mức cả tòa nhà đều tới khiếu nại."
"Lulu nhà chúng tôi rất hiểu người, nó giống như biết là tôi đang mang thai, cho nên bây giờ trở nên rất an tĩnh, cũng không thích ồn ào như vậy nữa." Dư Mạn sờ đầu của Lulu, mỉm cười dịu dàng: "Có điều thỉnh thoảng nó cũng sẽ kêu, gần đây chỉ cần tôi không có ở bên cạnh nó liền giống như không được yên lòng, làm cho dì ở trong nhà cũng không chịu nổi, cho nên bây giờ tôi đi chỗ nào cũng phải mang nó theo."
"Đúng vậy, tôi cũng đã nghe nói về chó con vô cùng linh, trước đây tôi đã xem một bản tin ở nước ngoài, cô chủ phát hiện chó con ở trong nhà đột nhiên không thích kêu nữa, mà lại trở nên vô cùng dịu ngoan, không bao lâu sau, cô chủ đến bệnh viện kiểm tra, phát hiện mình đã mang thai.
Chó con giống như là thật sự có thể cảm nhận được, cũng không biết đã làm được điều đó như thế nào."
"Chắc là vì mùi đi." Dư Mạn suy nghĩ một lát, nói: "Chó con rất nhạy cảm với mùi, Lulu thì không thích mùi của chồng tôi, bây giờ tôi đang mang thai, nó thậm chí còn không cho phép chồng tôi đến gần tôi, có thể là chồng tôi trông có vẻ không được hòa nhã."
Mấy cô gái không nhịn được mà cười lên, đùa giỡn nói: "Thật dính người nha, đây là đang bảo vệ cô đó."
"Nó rất dính người, bây giờ tôi đang mang thai không thể để nó lên giường, vậy mà nó lại học được cách lén trộm vớ của tôi giấu vào trong ổ của nó." Dư Mạn cười lên: "Ngày đó ở trong nhà có dì quét dọn, vừa mở ổ nhỏ của nó ra, toàn bộ đều là những chiếc vớ bị mất của tôi."
Bình thường không khí làm việc ở bộ phận thị trường tương đối thoải mái, thường xuyên tăng ca hay đi công tác cũng là bọn họ, tuy rằng bình thường Liên Quyết trông có vẻ không hợp tình người, thật ra lòng bao dung với bọn họ rất cao, chỉ cần làm việc xong đúng hạn, sẽ rất ít khi quản bọn họ quá nhiều.
Vài người nhìn thấy Liên Quyết, lên tiếng chào, hơi tém lại một chút.
Liên Quyết chào các nhân viên nhàn rỗi ở nơi đó giả vờ giả vịt từ bộ phận thị trường, gọi người tiễn người phụ trách của bên phía đối tác ra ngoài.
Dư Mạn ôm chó đứng lên từ trên ghế sofa, vừa mới đi đến cạnh hắn liền nhăn mũi một cái, đưa tay lên quạt ở trước mũi hai lần: "Cậu ngồi trong văn phòng bàn việc làm ăn mà còn uống rượu?"
Liên Quyết hiếm khi cảm thấy không thể phản bác được, không nói gì, quay người đi đến thang máy.
Dư Mạn đi theo sau tiến vào văn phòng của Liên Quyết, đóng kỹ cửa, liền để chó con ở trong ngực xuống.
Chó con tiến vào một môi trường lạ lẫm, dán mũi xuống mặt đất tò mò ngửi khắp nơi, Liên Quyết nhíu mày nhìn con chó con ngửi tới ngửi lui ở trước mũi giày của hắn, hỏi Dư