Thành phố Nghi bắt đầu đột ngột giảm nhiệt độ sau một cơn mưa thu.
Chuyển mùa là thời kỳ dễ bị bệnh cúm, ngay cả Lâm Sâm đi theo bên cạnh Liên Quyết cũng bị nhiễm bệnh, Liên Quyết đặt ra quy định nhân viên bị cảm trong công ty phải mang khẩu trang khi đi làm, Lâm Sâm hiểu rõ Liên Quyết đang lo lắng chính hắn bị cảm khi về nhà sẽ lây cho Thẩm tiên sinh, thế là cũng cố gắng tránh tiếp xúc với Liên Quyết ở khoảng cách quá gần.
Trong khoảng thời gian chung sống Thẩm Đình Vị dần dần phát hiện ra một ít sự thay đổi đáng kể của Liên Quyết so với lúc trước.
Trước đây Liên Quyết vẫn luôn giữ im lặng về tất cả những chuyện nhỏ nhặt dịu dàng, bây giờ thỉnh thoảng lại có thể nói ra một ít lời nói khiến Thẩm Đình Vị cảm thấy hơi ấm áp.
Chẳng hạn như sáng sớm ngày nào đó Liên Quyết trước khi đi yêu cầu cậu lát nữa lên lầu đổi một bộ quần áo khác dày hơn chút, lại ví dụ như Liên Quyết bắt đầu đi cùng cậu vào mỗi lần khám thai, cũng sẽ nhắc nhở cậu những điều cần lưu ý mà bác sĩ đã dặn dò vào những thời điểm thích hợp.
Mặc dù vẫn dùng giọng điệu lạnh nhạt kia, nhưng Thẩm Đình Vị lại thiết thiết thực thực cảm nhận được Liên Quyết đang cố gắng đối xử với mình theo một cách mà hắn rõ ràng là không giỏi.
Sự phát hiện bất ngờ này khiến Thẩm Đình Vị mỗi ngày đều giống như đang ngâm mình trong một hũ mật, từ tận đáy lòng sinh ra vị ngọt ngào.
Thế là Thẩm Đình Vị cũng cố ý vô tình chú ý đến thói quen sinh hoạt của Liên Quyết càng ngày càng nhiều.
Mặc dù Liên Quyết không thích nói ra khỏi miệng cho lắm, nhưng Thẩm Đình Vị vẫn thăm dò rõ ràng khẩu vị của Liên Quyết vào rất nhiều lần ăn chung.
Hắn có một ít món thích ăn, ngày hôm đó sẽ ăn nhiều thêm một chút, cũng có một ít món không thích ăn như vậy, gần như một đũa cũng không động vào.
Thế là dần dà, Liên Quyết cũng nhận ra được, các món ăn xuất hiện trên bàn ăn càng ngày càng hợp khẩu vị.
Mà mỗi lần hắn cố ý vô tình nhắc đến, Thẩm Đình Vị đều chỉ mím môi cười rất nhẹ, có đôi khi cũng sẽ làm ra vẻ như không biết, biểu hiện giống như rất kinh ngạc, nói: "À, anh thích hả? Vậy buổi tối tôi làm nhiều hơn chút." Giống như cậu chưa từng làm bất cứ điều gì, tất cả đều diễn ra một cách tự nhiên như vậy, thay đổi một cách thầm lặng để phối hợp với nhịp sống của nhau.
Những kỳ vọng mới về cuộc sống của Thẩm Đình Vị cũng bắt đầu xuất hiện trong khoảng thời gian này.
Từ khi bước vào tháng 10 cậu đã thầm đếm thời gian ở trong lòng, mỗi buổi sáng càng đến gần với số 16, cậu đều tỉnh lại với càng nhiều mong đợi hơn.
Giấc ngủ của Thẩm Đình Vị rất nhẹ, khi tiếng nước trong phòng tắm vang lên cậu liền mở mắt, không biết là trời vẫn còn chưa sáng hay là trời lại âm u, tia sáng ảm đạm chiếu vào giữa tấm rèm cửa không được kéo lại kỹ.
Thẩm Đình Vị híp mắt nhìn sang chiếc đồng hồ điện tử đặt trên tủ đầu giường, vẫn chưa tới 6 giờ, nhưng từ giây phút tỉnh dậy này cậu đã bắt đầu thấy vui vẻ.
Thẩm Đình Vị vươn cánh tay ra khỏi tấm chăn chầm chậm duỗi lưng một cái, tối hôm qua cậu kéo cửa sổ ra một khoảng trống, bây giờ gió sớm thổi vào có hơi lạnh, nhưng Thẩm Đình Vị còn muốn nằm thêm một hồi, không đi đóng cửa sổ, lần nữa thu cánh tay vào trong chăn.
Cậu đỡ bụng chậm rãi trở mình, bên trong tấm chăn phần giường ở bên cạnh vẫn còn giữ lại nhiệt độ vừa mới rời giường của người nằm ở đó.
Chiếc đèn sưởi trong phòng tắm tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp sáng tỏ từ trên tấm kính lờ mờ, có chút chói mắt, cậu kéo chăn lên, che hơn một nửa gương mặt vào dưới chăn, cả người rơi vào một mùi ấm áp và quen thuộc.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, có tiếng mở cửa rất nhẹ, tiếng đi lại của Liên Quyết cũng nhẹ.
Thẩm Đình Vị kéo chăn xuống một chút, chỉ lộ ra một đôi mắt, miệng mũi vẫn còn che ở trong chăn, giọng nói có chút nghẹt: "Hôm nay anh đi sớm như vậy à?"
Liên Quyết đi đến trước cửa sổ đóng chặt khe hở của cửa sổ lại, nghe thấy cậu tỉnh ngủ lại kéo một nửa rèm cửa ra, nói: "Không đi."
Có lẽ là sợ tiếng máy sấy làm ồn đến cậu, tóc của Liên Quyết vẫn ướt, hắn đi đến cạnh giường lấy chiếc điện thoại đang sạc pin đặt trên tủ đầu giường của mình, lúc đứng dậy giọt nước chảy xuống dưới dọc theo sợi tóc, bị hắn vẫy vào ngay mí mắt của Thẩm Đình Vị.
Mí mắt của Thẩm Đình Vị run lên, Liên Quyết vươn tay, ngón tay ấm nóng lau đi giọt nước trên mí mắt của cậu.
Thẩm Đình Vị mở mắt nhìn hắn, nói: "Sấy tóc chút đi, trời lạnh, sẽ bị cảm."
Liên Quyết "ừm" một tiếng, đứng ở cạnh giường kiểm tra các tin nhắn chưa đọc một hồi, mới để điện thoại xuống quay về phòng tắm.
Vào lúc Liên Quyết đang sấy tóc Thẩm Đình Vị rời giường, Thẩm Đình Vị đứng đánh răng ở trước bồn rửa mặt.
Cậu nhìn mình và bả vai của Liên Quyết đứng bên cạnh vì nhường chỗ cho cậu mà chỉ chiếm dụng non nửa chiếc gương từ trong gương.
Vóc dáng của Liên Quyết rất cao, bả vai cũng rộng, hai người sóng vai đứng ở đấy liền trông có vẻ như Thẩm Đình Vị quá gầy cũng quá thấp.
Nhưng Thẩm Đình Vị hiểu rõ không phải là mình rất gầy, cậu đã mang thai gần tháng thứ bảy, cậu nhìn chiếc bụng giống như đang cất giữ một quả bóng của mình, cách một lớp áo ngủ sờ lên trên, bé con ở trong bụng như là cảm nhận được, nhẹ nhàng chạm vào tay của cậu một cái.
Hiện tại thai máy rõ ràng hơn nhiều so với hai tháng trước, cậu thường hay có thể cảm nhận được bàn tay nhỏ hoặc là bàn chân nhỏ của bé con chạm vào bụng cậu, có đôi khi sẽ hơi đau, nhưng hầu hết mọi lúc vẫn là hạnh phúc nhiều hơn một chút.
Lúc đầu Khang Đồng còn cảm thấy bụng của cậu nhảy lên từng cái từng cái rất thú vị, có đôi khi sẽ cẩn thận từng li từng tí mà chạm vào, nhưng sau này nhìn thấy cậu đau, cũng không dám nữa.
Liên Quyết lại có vẻ như không quan tâm lắm, có đôi khi cách một lớp áo là có thể nhìn thấy bụng của Thẩm Đình Vị đang động, hắn cũng chỉ nhìn từ xa, chưa từng có ý định muốn giao lưu với bé con.
Ban đầu Thẩm Đình Vị sẽ có chút thất vọng, sau này nghĩ thông suốt rồi lại cảm thấy cũng tốt, Liên Quyết vốn dĩ cũng không phải là kiểu người sẽ làm mấy chuyện này, cậu cũng không thể tưởng tượng được dáng vẻ giống như những người bố khác dán lên bụng cậu lắng nghe tiếng thai nhi và nói chuyện của Liên Quyết......!Thỉnh thoảng nghĩ đến cũng sẽ cảm thấy hơi ngu xuẩn, nếu như Liên Quyết thật sự làm như thế ngược lại cậu sẽ cảm thấy khó chịu.
Khi Liên Quyết sấy tóc những giọt nước thỉnh thoảng vẫy lên trên mặt cậu, mấy lần trước cậu lau đi những giọt nước trên mặt là không ngại phiền phức, sau khi phát hiện là Liên Quyết cố ý, liền biến thành phiền toái.
Ngay khi Thẩm Đình Vị nhổ bọt ở trong miệng ra, ngẩng đầu lên muốn bảo Liên Quyết đừng làm như vậy nữa, Liên Quyết liền tắt máy sấy ở trong tay đi, như thể nhìn ra cậu hơi bất mãn, quyết định không trêu cậu nữa, trong đôi mắt vẫn còn chứa đựng ý cười rất nhạt, biết điều mà nói: "Được rồi."
Thẩm Đình