Tin tức người con trai thứ hai của tập đoàn Trần thị rơi xuống biển chết đuối vừa được tung ra, nhanh chóng chiếm các trang báo quan trọng của tất cả các phương tiện truyền thông lớn trong một khoảng thời gian ngắn.
Mới đầu khi tin tức Trần Húc bỏ mình trên biển được tuôn ra, cư dân mạng cùng với các phương tiện truyền thông có đủ loại thuyết âm mưu trong quan điểm và suy đoán của mình về sự kiện bất ngờ và mang theo một ít ly kỳ này.
Ngày thứ hai sau khi tin hắn chết được xác nhận, trên mạng tung ra một vụ bê bối có liên quan đến Trần Húc.
Cô gái mang dáng vẻ của một học sinh lộ ra sự sợ hãi và hoảng hốt trong lúc nhận phỏng vấn của giới truyền thông, khi đối mặt với câu hỏi “Vì sao bây giờ cô mới đứng ra xác nhận các hành vi quấy rối mà Trần Húc từng làm với cô” của giới truyền thông, cô nức nở mà nói: "......! Vào đêm đó tôi đã báo cảnh sát, nhưng lúc đó du thuyền vẫn chưa cập bến, cảnh sát không thể lập tức chạy đến hiện trường để thu thập bằng chứng, tôi, tôi là một học sinh, tôi cũng không còn cách nào hết......"
Sau đó bên phía cảnh sát cung cấp một đoạn video trích xuất từ camera vào ngày hôm đó, hình ảnh phát ra rõ ràng cảnh Trần Húc cưỡng ép ôm cô kéo vào phòng từ trên boong tàu sau bữa tiệc trên du thuyền, lại quay được cảnh cô gái khóc lóc chạy ra từ trong phòng của hắn với quần áo không chỉnh tề vào lúc gần 2 giờ sáng đêm đó.
Vụ bê bối thứ hai được tung ra ngay sau đó là trong quá trình điều tra nguyên nhân tử vong, cảnh sát đã tìm thấy một ít thuốc đã bị cấm trước đây vì phát hiện ra các chất gây nghiện và gây ảo giác cực mạnh trong phòng của Trần Húc, sau khi kiểm tra, trong thi thể của Trần Húc cũng xuất hiện các thành phần thuốc giống như thế.
Lần thứ ba thì lại là một thông tin không liên quan lắm, chủ tịch điều hành của một ngân hàng nào đó ở thành phố Nghi đã ngã ngựa, trong chi tiết nhận hối lộ được báo cáo xuất hiện tên của Trần Húc.
Nguyên nhân tử vong bị đảo ngược và nhiều vụ bê bối bị bốc trần khiến sự kiện này đã lên men thành đề tài trò chuyện trà dư tửu hậu* khắp cả nước trong vòng một tuần, đã không còn ai quan tâm đó là thật hay giả trong một vài bài báo.
*Chỉ thời gian nhàn rỗi sau khi uống trà hoặc uống rượu những người bạn sẽ bàn luận về các đề tài trong cuộc sống
Lúc em trai của Trần Trữ Liên —— Cũng chính là cha của Trần Húc gọi điện thoại đến cho Liên Quyết, nhân viên y tế đang vây quanh người Thẩm Đình Vị để kiểm tra cho cậu.
Liên Quyết bị tiếng vang liên tục của điện thoại làm phiền, bực bội cúp máy, tiện tay kéo số điện thoại kia vào danh sách đen, sau đó lo lắng hỏi trưởng khoa Lưu về tình trạng của Thẩm Đình Vị: "Thế nào rồi?"
Trưởng khoa Lưu nhíu mày nhìn sự chấn động trên máy móc, hỏi hắn: "Ngài chắc chắn đã nhìn thấy Thẩm tiên sinh có dấu hiệu tỉnh lại ư?"
Liên Quyết nhất thời lưỡng lự trước lời thắc mắc của ông, cho rằng mình cũng không thể hoàn toàn chắc chắn động tác nhỏ bé đã nhìn thấy lúc nãy rốt cuộc là đã thật sự diễn ra, hay đó vẻn vẹn chỉ là ảo giác của hắn.
Sự việc đã xảy ra vào hai tiếng trước.
Các vết bầm tím ở dưới da do gần đây thường xuyên truyền dịch trên mu bàn tay của Thẩm Đình Vị rốt cuộc cũng đã nhạt đi, Liên Quyết nhìn chăm chú vào bàn tay trơn bóng và xinh đẹp đang đặt ở cạnh người của cậu, trong lòng chợt nảy sinh ra một xúc động khó mà áp chế —— Thế là, vào một buổi sáng vô cùng bình thường lại không lãng mạn này, dưới sự che phủ của ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua chiếc rèm mỏng và trong mùi nước khử trùng lành lạnh mà hăng hắc, hắn đeo chiếc nhẫn kim cương đã chuẩn bị xong mà vốn dĩ muốn đợi Thẩm Đình Vị tỉnh lại rồi mới tặng lên cho cậu.
Kích cỡ ngón tay thực tế của Thẩm Đình Vị không khác với ước tính của hắn nhiều lắm, Liên Quyết rất khó dùng một từ nào đó để mô tả tâm trạng khi đeo nhẫn lên cho Thẩm Đình Vị, chỉ biết rằng hắn bây giờ cùng với tâm trạng trao nhẫn trong sảnh đăng ký càng có cảm giác nghi thức và bầu không khí hơn ở nước C hoàn toàn khác biệt.
Không có qua loa giống như lúc sau, dường như còn vội vàng hơn so với lúc đó.
Hắn gần như thành kính mà đẩy chiếc nhẫn lên gốc ngón tay của Thẩm Đình Vị, nhìn vòng bạch kim mỏng khảm kim cương ở cùng với bàn tay gầy gò trắng bệch của cậu, sinh ra một vẻ đẹp bổ sung cho nhau, tiếp đó không tự chủ được mà nắm lấy bàn tay hơi lạnh Thẩm Đình Vị, hôn lên lỗ kim nhỏ chỉ cần tới gần là có thể nhìn thấy rõ ở trên mu bàn tay của cậu, lại nhớ đến quá trình đăng ký, cúi người hôn lên đôi môi khô khan của Thẩm Đình Vị.
Hắn nghiêm túc nhìn đôi mắt nhẹ nhàng khép lại của Thẩm Đình Vị, như thể muốn lần nữa bổ sung lại cảm giác nghi thức đã mất đi, bằng một giọng thì thầm* mà chỉ dùng trong cuộc trò chuyện của hai người, nói với cậu: "I do."
*Raw là 气音: (breathy voice) em đọc wikipedia rồi nma kh biết phải diễn tả sao nên em để giọng thì thầm nha :>
Trên đầu Thẩm Đình Vị quấn một miếng vải gạc thật dày, hàng lông mi đen nhánh dày mà dài rũ xuống, giống như mỗi buổi sáng khi Liên Quyết tỉnh dậy sớm hơn, nằm ở trên giường yên tĩnh ngủ say.
Liên Quyết vươn tay vuốt ve đôi môi và gương mặt tái nhợt của Thẩm Đình Vị, đầu ngón tay dừng trên làn da cạnh bên khóe môi của cậu rồi nhẹ nhàng đè xuống, tự lừa dối mình mà đè xuống một lúm đồng tiền nông ở khóe miệng cậu, lại hỏi Thẩm Đình Vị đã mơ thấy giấc mơ đẹp nào, còn không chịu tỉnh lại.
Thỉnh thoảng hắn sẽ suy đoán các cảnh tượng trong mơ của Thẩm Đình Vị, hỏi Thẩm Đình Vị một vài câu hỏi mà chỉ sợ rằng dù cho cậu có tỉnh dậy thì cũng rất khó trả lời, có lúc hắn hỏi Thẩm Đình Vị rằng có phải là đã mơ thấy hắn hay không, có lúc lại hỏi Thẩm Đình Vị có phải là rất thích hắn hay không, hoặc là hỏi Thẩm Đình Vị có hận hắn hay không.
Nhưng Thẩm Đình Vị không có lúm đồng tiền, lúc bình thường khi cậu mỉm cười đều rất thẹn thùng, đôi mắt nhẹ nhàng cong lên, mím môi mỉm cười rất nhẹ.
Liên Quyết dời tay khỏi mặt cậu, khóe miệng Thẩm Đình Vị liền chậm rãi khôi phục lại dáng vẻ không có độ cong.
Ý cười trong mắt của Liên Quyết cũng theo đó mà phai nhạt, bình tĩnh nhìn một bên mặt mềm mại được tia nắng ban mai chạm vào, rơi vào những suy nghĩ trống rỗng như mọi ngày kể từ khi Thẩm Đình Vị bắt đầu hôn mê.
Đúng lúc này, hắn thoáng nhìn thấy tia sáng vụn vặt do kim cương chiết xạ ra dao động một chút, lúc đầu hô hấp của hắn đình trệ lại, rất nhanh lại hoàn hồn rồi cúi đầu tìm kiếm bàn tay của Thẩm Đình Vị.
Dường như Liên Quyết đã nhìn thấy ngón tay của Thẩm Đình Vị cuộn tròn lại nhẹ đến mức không thể nhìn thấy được, chỉ trong một cái chớp mắt, lại dường như chẳng hề thay đổi một điều gì cả.
Vào khoảnh khắc này nhịp tim của Liên Quyết bất chợt tăng tốc, khi hắn nắm chặt bàn tay của Thẩm Đình Vị một lần nữa, cảm thấy tay của mình đang không kiềm được mà run rẩy, hắn ấn chuông gọi vài lần rất nhanh cũng rất mạnh, lại không hề chớp mắt mà nhìn người nằm trên giường bệnh, gọi tên của Thẩm Đình Vị một lần rồi lại một lần.
Nhưng cuối cùng cũng không như mong muốn của hắn.
Động tác bé nhỏ đó của Thẩm Đình Vị như thể chỉ là đang kích động lên các dây thần kinh đang căng chặt của hắn một cái không nặng không nhẹ mà thôi, cũng không có ý định tỉnh lại.
Có lẽ là trưởng khoa Lưu muốn trấn an và an ủi, nói với hắn: "Nếu như ngài chắc chắn đã thấy rõ Thẩm tiên sinh cử động, vậy thì rất có khả năng rằng Thẩm tiên sinh có thể nghe thấy những lời ngài nói, ngài đừng từ bỏ, trò chuyện cùng Thẩm tiên sinh nhiều chút, có lẽ cậu ấy sẽ nhanh chóng tỉnh lại."
Liên Quyết nhìn gương mặt quá mức tái nhợt của Thẩm Đình Vị, trái tim treo lên ở ngực chậm rãi rơi xuống, một lát sau, nói một tiếng “được”.
Trước khi trưởng khoa Lưu đi, nhìn màu xanh nhạt hiện ra dưới mắt của Liên Quyết, không nhịn được mà nói nhiều thêm một câu, khuyên hắn: "Liên tổng, ngài đã ở đây trông coi cả một tuần rồi, hay là về nhà nghỉ ngơi trước đi."
Sự mỏi mệt trên gương mặt của Liên Quyết không được che giấu, nhưng vẻ mặt lại hoàn toàn bình thản như trước đây, giọng điệu của hắn rất nhẹ, lại rõ ràng tỏ rõ người khác không được xía vào: "Không được."
Trưởng khoa Lưu nhìn hắn một lát, không kiên trì thêm nữa.
Bộ dạng của Liên Quyết mấy ngày nay cùng với Liên tổng cao cao tại thượng của ngày xưa giống như hai người khác biệt.
Thật ra bệnh viện đã sắp xếp cho hắn một nơi ở cách đây không xa, nhưng Liên Quyết cứ khăng khăng ở lại chỗ này, dựa trên cơ thể và tính cách sống trong nhung lụa của Liên Quyết, không biết là làm thế nào lại có thể nằm ngủ trên chiếc ghế sofa chật hẹp trong phòng bệnh đơn này lâu như vậy.
Sau khi từng người một trong phòng bệnh đi ra ngoài, trưởng khoa Lưu nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại, ánh mắt vô ý đi xuyên qua tấm kính trên cánh cửa nhìn đến Liên Quyết, hơi ngừng lại, tựa như đã nhìn ra được sự chán nản và nhếch nhác không tương xứng từ vai lưng thẳng tắp rắn rỏi kia.
Buổi trưa qua đi, trong phòng bệnh xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Liên Quyết vừa kéo rèm che lại một nửa, đỉnh cửa sổ được che đi trong bóng tối của rèm cửa, để tránh các tia sáng quá dồi dào làm phiền đến giấc mơ đẹp của Thẩm Đình Vị.
Hắn kéo rèm lại rồi xoay người, giúp Thẩm Đình Vị kéo tấm chăn xuống một chút, lúc ngước mắt lên vô ý chạm phải gương mặt không thoa phấn nhưng lại không giấu đi nét phong tình ở ngoài cửa phòng bệnh.
Ánh mắt của Liên Quyết càng thêm lạnh thấu xương trong ánh mắt nhìn trộm không ngừng của đối phương, lạnh đến mức làm người ta khiếp sợ, hắn kiềm chế sự phẫn nộ bùng lên từ trong tim của mình, cử động nhẹ nhàng nhất có thể mà cầm cánh tay của Thẩm Đình Vị ra khỏi chăn, lúc này mới đứng dậy đi ra cửa.
Cách một tấm kính trên cửa phòng bệnh, Dư Mạn nhìn Thẩm Đình Vị đang nằm ở trên giường.
Cho dù bà đã nhìn thấy trong bức ảnh vài lần, nhưng khi tận mắt nhìn thấy chiếc bụng bầu hơi phồng lên bên dưới tấm chăn, vẫn cảm thấy rất kỳ diệu.
Vào lần đầu tiên nhìn thấy Liên Quyết đang nuôi một người tình đang mang thai từ chỗ của Trần Trữ Liên, trong lòng của Dư Mạn cũng không có cảm xúc quá lớn, chỉ là nghĩ đến Liên Quyết từng mang đàn ông về Trần gia làm ầm ĩ, hơi phê bình hành vi làm người khác lớn bụng cực kỳ không phù hợp với trật tự công cộng này —— Bà đã từng cho rằng Liên Quyết không phải