Vũ cười đáp :
" Ông không phải hòa thượng, cũng không giống hòa thượng, nhưng lại là Hòa Thượng, vậy không gọi là Hòa Thượng thì gọi là gì ? "
Bất Giới Hòa Thượng nghe Vũ đối đáp với nhà sư kia như vậy thì vỗ đùi cười ha hả. Vũ cũng tủm tỉm cười.
Nhà sư khất thực kia thấy vậy liền đoán ngay ra Bất Giới Hòa Thượng ngầm giúp hắn bèn giận dỗi nói:
" Con lừa trọc kia lại ngầm chơi xấu ta rồi.Không tính, không tính "
Bất Giới vỗ đầu cười ha ha
" Con lừa trọc lại chửi con lừa trọc. Ta không trọc nên ai chửi tự nghe. haha "
Vũ vội đáp:
" Lần này tôi được giúp, tất nhiên là không tính. Nhưng rượu thì phải uống. haha "
" Thú vị, con lừa lông lá nói đúng lắm. Tên này rất thú vị. Haha "
Thì ra vị sư khất thực kia thực ra không phải là sư, mà vốn mang họ Hòa tên Thượng. Tính khí lại cổ quái vô cùng.
Người này chơi cùng Bất Giới nhưng rất thích làm ngược lại những điều Bất Giới làm. Thường ngày Bất Giới để tóc mặc áo tơi, xưng hô theo kiểu giang hồ. Người này lại mặc áo cà sa, để đầu trọc, xưng là bần tăng giả làm hòa thượng. Đúng là quái đản vô cùng.
Ba người lại rót rượu mời nhau. Chỉ trong phút chốc đã thân thiết không giống mới quen.
Uống rượu hồi lâu, Bất Giới Hòa Thượng bèn cất tiếng hỏi :
" Bần tăng đối với huynh đệ thấy rất hiếu kì. Thực muốn hỏi xem sư thừa môn phái của huynh đệ là từ nơi nào mà lại có thể đạt thành tựu cao như vậy được? Phải biết thời nay các môn phái tu chân đã thất truyền gần hết. Mấy trăm năm trước đã không có người nào có thể độ kiếp thành tiên. Thời gian gần đây càng là héo lánh vô cùng. Trong thế hệ chúng ta, cũng chỉ có vài người đạt tới Nguyên Anh. Không ngờ huynh đệ lại đạt tới cảnh giới Hóa Hình, Lúc nhận được tin báo từ Thái cô, ta còn không tin là thực "
Bất Giới nói ra đều là lời thực. Tu chân giới ngày nay đã suy thoái đến mức gần như không còn.
Những tu giả ngày nay hầu hết là những người nhờ bẩm sinh hoặc vô tình có được khả năng ngoại cảm hoặc dị năng. Số lượng cực kì ít ỏi, lại không có công pháp tu luyện. Miễn cưỡng giữ được chút năng lực đã là không tệ rồi. Còn mong gì đạt tới cảnh giới cao siêu, phi thăng bạch nhật.
Mấy người như Bất Giới, Thái Cô đều là lão quái vật sống lâu trăm tuổi, trầm luân mấy chục năm nay cũng có người miễn cưỡng đạt tới cảnh giới Kim Đan chứ chưa có người nào vượt tới Nguyên Anh Hóa Hình như Vũ.
Vũ thở dài đáp:
" Tiểu đệ vốn nhờ một chút cơ duyên luyện thành dị năng. không có sư thừa, một mẩu công pháp cũng không biết. Toàn là tự học mầy mò. Nên mặc dù cảnh giới cũng có thể nói là cao. Nhưng thuật pháp thì èo uột vô cùng. Lần này tìm tới đây, chính là muốn tầm sư học đạo. Hi vọng một ngày có thể mở được Tiên môn. "
" Nguyên Anh Hóa Hình vốn không phải rau cải trắng. Không có công pháp thượng thừa, không có sư môn trợ giảng làm há có thể dễ dàng đạt được hay sao?
Các hạ nếu không muốn nói ra sư thừa thì cũng không sao. Nhưng dùng cách nói như vậy chẳng hóa ra coi thường lũ tu giả nửa mùa chúng tôi lắm sao ? " - Bạch Phong Hành nãy giờ đứng ở một bên, chợt nói chen vào
Lời này mặc dù khó nghe, nhưng những người ở đây không ai không cho là đúng. Quả thật bọn họ đều là bậc tông sư một phái, nào phải bọn hậu sinh.
Mấy người này ở trong giới tu chân cũng có tiếng tăm không nhỏ, Nhưng đều mới chỉ đạt tới Kim Đan, nếu tính cả ngoài kia biết đâu cũng có người đạt tới Nguyên Anh nhưng có thể tiến tới một bước nữa hay không thì chẳng ai dám nói.
Bởi Kim Đan đã là đỉnh cao của công pháp tu chân truyền thừa cho đến ngày nay. Nhờ thiên tài địa bảo, nhờ công pháp sư thừa còn có thể miễn cưỡng đạt tới sau mấy chục năm tu luyện không ngừng. Nhưng Nguyên Anh lại là một chân trời khác, hoàn toàn không thể chỉ dùng vài chục năm mà tham ngộ được cảnh giới này.
Nếu ví đạt tới Kim Đan giống như có thể rèn được một cái dùi bằng sắt.
Thì Nguyên Anh lại là cả một chiếc phi cơ đồ sộ mà tinh vi.
Nhân loại với vô vàn bộ óc thiên tài cũng phải mất mấy ngàn năm mới từ thời kì đồ sắt tiến vào thời đại cơ giới ngày nay. Để đạt được như vậy cần tích lũy cả một khối kiến thức khổng lồ như biển. Việc tu luyện đạt tới Nguyên Anh cũng là như vậy.
Không có người chỉ dạy, làm sao có thể tự mày mò. Việc như vậy thà nói con ruồi biết đọc ngoại ngữ còn dễ tin hơn.
Chỉ nghĩ qua đã thấy khó khăn, người đạt được cảnh giới này như Vũ còn cảm nhận sâu sắc hơn nhiều.
Hắn không giận mấy lời bất mãn kia, mà chợt thấy cảm thông sâu sắc. Quả thật nếu mình ko đạt được thì cũng chẳng tin, nói gì là họ. Hắn lắc đầu cười khổ:
" Mọi người cảm thấy khó tin cũng là phải. Nhưng thử nghĩ lại xem, mấy trăm năm trở lại đây việc tu chân đã suy sụp đến mức nào rồi. Các vị ở đây đều là những bậc cao nhân học nhiều biết rộng, có biết sơn môn nào khả dĩ hay không ? "
Mọi người nghe hắn nói đều rơi vào trầm tư.
Từ sau thời kì trung cổ, đạo pháp đã từng bước lụi tàn. Bước vào thời đại của máy móc, khoa học ngày nay thì hầu hết những môn đạo pháp đều đã thất truyền. Nhân loại không còn tín ngưỡng đối với tiên, thần, phật thánh nữa. Từ Á sang Âu, dù là nền văn hóa nào cũng đồng loạt phủ định sự tồn tại của thuật pháp. Tu đạo trở thành trò mê tín dị đoan, thẳng tay thanh trừ. Tu chân giới đã bị triệt tiêu đến không còn.
Những người tu chân mặc dù rải rác khắp thế giới, nhưng do nhu cầu trao đổi, học hỏi công pháp cũng dần dần thông qua các tổ chức, môn phái mà liên lạc với nhau. Tạo thành một thế giới ngầm. Với thường nhân thì họ tựa như thần long kiến thủ bất kiến vĩ, chỉ có thể ngộ mà chẳng thể cầu. Nhưng với những người trong giới với nhau, thông tin ngược lại không hề thiếu.
Một người có thể không biết, một môn phái nhỏ có thể không biết. Nhưng môn phái có thể bồi dưỡng ra một đệ tử đạt tới Nguyên Anh Hóa Hình thì không thể nào không biết.
Vũ thấy đã tạo được chút lòng tin, liền nói:
- Thực ra mọi người cũng thấy đó, bản thân vãn bối căn cốt không cao, đạo tâm không vững. Nói ra mọi người không tin. Kỳ ngộ cũng chẳng có gì đặc biệt.