Vũ thấy hai người thi triển pháp thuật thì phát ngẩn ngơ, tận lúc Hòa Thượng bước đến trước mặt mới kịp hồi thần.
Hòa Thượng về đến Điếu Ngư Đài liền túm lấy Bất Giới mắng ầm cả lên, đoạn lôi tay Vũ nói::
- Lão phu đang hấp thụ Chuyển Dương chi khí do sư đệ chỉ điểm thì bị con lừa kia tham lam đoạt mất, lại còn phun khí thối đầy hồ. Lão phu xuất gia không chấp với tuồng phá giới. Nhưng sư dệ phải chỉ cho ta một đường linh mạch và không được nói cho con lừa kia biết.
Bất Giới cười ha ha nói:
- Thiên tài địa bảo dành cho người hữu duyên, muốn có tiên duyên thì phải nhanh tay đoạt lấy. Ngươi rõ ràng là tới tận nơi, còn giở trò ngự ở đài sen, bắt chước bồ tát quan âm.Chậm chân ráng chịu.
Đoạn lão quay sang Vũ nói:
- Huynh quả thật có cảm nhận được chuyển dương chi khí mà đệ nói tới. Quả là ấm áp mà ôn nhuận, với người mới tu luyện căn cơ thì quả là vô cùng thích hợp. Tuy nhiên nồng độ quá ít, nên chưa rõ công dụng thế nào.
Vũ cười đáp:
- Chuyển Dương chi khí vốn chỉ là một tia, nhưng một khi ánh trăng còn sáng, thì sẽ sinh sôi không dứt, nếu nói là ít thì cũng không hẳn. Chẳng qua là vào rượu hết rồi.Lát nữa huynh uống nhiều một chút là được.
Bất Giới ngạc nhiên hỏi:
- Rượu nào?
Vũ chỉ Khương lão nhân, thủng thẳng đáp:
- Đang câu.
Rồi thấy mọi người có vẻ ngạc nhiên, hắn liền ngồi xuống nói:
- Mọi người ráng chờ Khương lão tiên sinh, ông ấy đang câu, lát câu được rượu lên, ai cũng được một chén.
Khương lão há miệng cười to, tay giật mạnh cần, Một vật to tròn từ dưới đáy hồ phóng thẳng lên không rồi lắc mình một cái phóng thẳng tới Điếu Ngư Đài.
Bất Giới hưng phấn hô lên " A, rượu " rồi giơ tay bắt lấy. Trên tay lão quả nhiên là một hũ rượu. Hũ rượu này nặng ít nhất là 7,8 cân nhưng sợi dây câu của Khương lão nhân chỉ bám hờ bên miệng, trên dây câu cũng chẳng có lưỡi câu, không hiểu bằng cách nào vẫn câu lên được.
Vũ thấy Khương lão nhân xoay người nhìn hắn bèn chắp tay nói:
- Khương lão quả nhiên là đang câu rượu. Nhưng Khương Thái Công ngày xưa còn dùng lưỡi thẳng, sao lão tiên sinh lại không dùng đến lưỡi câu?
Khương lão nhân đáp:
- Thái Công dùng lời ngay thẳng để thử Tây Bá Hầu, Lão phu không cần thử thì cần lưỡi làm gì.
Nói đoạn quờ tay lấy hũ rươu trên bàn đoạn xoay người đi mất.
ĐIếu Ngư Đài không lớn, rộng dài chỉ 4 mét mà thôi, Khương lão nhân bước hai bước đã tới lan can bước thứ ba liền tan biến vào không khí. Vũ hoảng hồn nhìn theo, quả là không thấy lão dùng khinh công hay đằng vân gì cả, chỉ đơn giản là biến mất mà thôi.
Hắn kinh hãi nghĩ thầm
" Dù là Hòa Thượng cước đạp liên hoa hay Bạch Phong Hành lật tay làm gió cũng có thể mơ hồ hiểu được, không ngờ người này lại tan biến như hải thị thận lâu. Quả là phi thường. Không ngờ đạo pháp còn lưu truyền ở tại nhân gian lại cao siêu đến thế. Xem ra đại sự của mình còn có thể thành công "
Bất Giới thấy hắn ngẩn ngơ, bèn vỗ vai nói lớn:
- Sư đệ không cần tiếc nuối. Rượu vào tay ta làm sao có thể không vơi. Khi nãy ta đã kịp rót ra một ít. Vừa hay đủ được mỗi người một chung.
Hòa Thượng hồ hởi nói
- Mau uống, nếm xem rượu này ngon đến mức nào mà Khương lão thần tiên lại phải ngồi câu.
Vũ nhận ly rượu nói:
- Rượu vừa thuộc hành thủy, lại có tính nhiệt là dung môi cực tốt để hấp thụ dương khí. Thường thì rượu ngâm dưới đáy hồ sẽ mất đi mấy phần nhiệt khí, uống ngon ở trên miệng nhưng lại không có tác dụng gì. Nhưng rượu này ngâm ở đáy hồ bát quái, lại nằm ngay ở điểm thái dương.
Chuyển Dương chi khí theo ánh trăng mà sinh ra, bị Thái Âm chi khí bao vây liền sẽ tìm đến nơi có nhiệt tính chính là rượu ở trong bình. Hai thứ này kết hợp với nhau thực là trời sinh một đôi, nồng độ hẳn là đã tăng lên gấp bội.
Bất Giới nghe vậy liền nói:
- Tinh hoa nhật nguyệt đã tụ cả vào đây, không mau uống còn để chờ đến khi rượu bay hơi hết hay sao?
Hòa Thượng uống xong, đưa ngang tay áo quẹt miệng nói:
- Quả đúng như lời sư đệ nói. Rượu này uống vào liền thấm qua phủ tạng, nhiệt khí diễn sinh khoan khoái vô cùng. Một chén rượu này bằng lão phu ngồi thổ nạp suốt mấy ngày trời.
Đoạn lão quay sang Bạch Phong Hành nói:
- Rượu này liệt tính rất mạnh, không hợp với mấy người tu luyện âm nhu như tiểu Bạch ngươi đâu, tốt nhất là đưa đây ta uống nốt cho.
Vũ thấy Bạch Phong Hàn ra chiều tiếc nuối thì vội can:
- Người tu luyện theo đường lối âm nhu thường hay bị thừa thãi âm khí. Cái gì cực đoan quá cũng không tốt, vừa hay Chuyển Dương chi khí tuy là dương khí liên miên nhưng tính chất thì lại ôn hòa, tràn ngập sinh cơ chứ không có tính bá đạo xung khắc. Phục dùng khí này vào giúp âm dương cân bằng, là tốt không phải xấu. Bạch tản nhân chớ lo.
Bạch Phong Hành nghe vậy cũng có chút tin tưởng, lại thấy Bất Giới cũng theo Hòa Thượng nhìn lom lom vào chén rượu của mình liền ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Quả nhiên trong rượu có khí Chuyển Dương, dù độ rượu ngâm lâu lạnh ngắt nhưng khi uống vào trong bụng liền sinh ra một luồng khí nóng, thâm nhập vào liên miên không dứt. Khí nóng này không triệt tiêu với thái âm chi khí mà như lá gió thổi lá bay, đi đến đâu liền khiến thái âm chi khí tích tụ trong người vận chuyển theo đến đó. Rượu uống vào trong bụng, nhiệt khí lại từ bụng đi ngược qua lục phủ ngũ tạng, xông ngược lên đến đỉnh đầu.
Bạch Phong Hành uống xong, há miệng khà ra một tiếng, nhiệt khí lại từ trong miệng thoát hết ra ngoài.
Mặc dù nhiệt khí đã thoát hết ra, nhưng thái âm chi khí trong người lại không tích tụ trầm lắng như trước nữa mà vẫn theo đà lưu động thành dòng, khiến toàn thân thư thái, thông sướng vô cùng.
Bạch Phong Hành nhận ra chỗ tốt liền hướng ánh mắt cảm ơn nhìn về phía Vũ, thấy hắn đã hòa nhập rất nhanh với mọi người, đang nâng ly đồng khởi.
Rượu uống giáp vòng, Bất Giới túm lấy tay hắn nói:
- Sư đệ chỉ cần hứa sẽ ủ cho huynh mấy vò rượu lớn, thì sư huynh này dẫu phải vượt núi đao biển lửa vì sư đệ cũng chẳng từ nan.
- Trọng trách ông Vũ mang trên mình có ảnh hưởng tới toàn nhân loại, đám tu đạo nửa mùa chúng ta phải tận lực giúp đỡ. Có đâu lại đi lừa lấy rượu uống bao giờ.
Thái Minh lúc này cũng uống cạn rượu trong ly. Rượu độ không cao, cũng chỉ là một chén. Với người thường còn chưa tính là gì, với người tu chân lại càng không thấm vào đâu. Nhưng Chuyển Dương chi khí trong rượu phát nhiệt liên miên, khiến nàng gò má đỏ hồng cũng có mấy phần sảng khoái.
Vũ nhìn thấy nàng như đẹp như cánh hoa đào, khác hẳn với vẻ lạnh lùng cố hữu liền ngơ ngẩn tâm thần, quên cả mở mồm.
Bất Giới trông qua thô lỗ mà lại