Vũ tò mò bước đến cạnh lão nhân, ngó xuống mặt hồ, thấy nước hồ đen như mực, sợi dây câu của lão phất phơ như không có buộc chì thì lấy làm lạ định hỏi lão xem câu rượu ở đâu, bỗng thấy giữa hồ có một mảng hào quang ngũ sắc thì giật nảy mình.
Hắn định thần nhìn lại, thì ra là ánh trăng soi xuống nước hồ, lại bị hơi sương ở trên mặt nước làm cho tán xạ thành ngũ sắc hào quang.
Vũ thưởng thức cảnh đẹp ấy, thần thức mở rộng khắp không gian, hồi lâu mới nói với Thái Minh:
- Tôi nghe nói Dịch Thôn này do một tay Thái cô xây dựng nên, quả thật là kì công. Nhất là Bát Quái Hồ này lại càng là xảo đoạt thiên công. Hèn nào Dịch Thôn lại có nhiều người tu luyện được thuật tiên như vậy.
Thái Minh nhiều tuổi thành tinh, đã quá quen với mấy lời khen tặng thế này, nhưng vẫn hỏi:
- Hồ này có sẵn ở đây, tôi chỉ sửa đổi một chút mà thôi. Ông Vũ thấy có hứng thú với nó chăng?
- Hồ này ứng với Bát Quái đồ hình, nước hồ lạnh ngắt có chứa khí âm hàn.. Nước suối từ trên đồi chảy vào theo cửa phía đông nam rồi theo mạch nước chảy về cửa tây tạo thành sinh mạch.
Sinh mạch này tụ ở trong lòng hồ nuôi dưỡng hàn khí tạo thành thái âm chi khí. Lẽ ra mỗi ngày mặt trời chiếu xuống sẽ làm tan bớt khí thái âm đi, nhưng Thái cô xây dựng Điếu Ngư Đài này vừa khéo ở ngay trên âm cực của hồ. bóng râm của nó liền trở thành nơi che chở cho khí Thái Âm, cũng do đó nó thành nơi thu hút thái âm chi khí trong hồ. Nếu người nào có công pháp tu luyện phù hợp, ngồi trên Điếu Ngư Đài này nạp khí luyện công, hiển nhiên sẽ được thái âm chi khi bồi bổ không dứt, công phu thăng tiến ngày đi ngàn dặm cũng là điều dễ hiểu.
Thái Minh thấy hắn kiến giải không sai một li, trong lòng liền sinh nể phục.
" Hahaha, không ngờ sư đệ của ta lại cũng tinh thông phong thủy. Đệ nói đúng lắm, Mỗi ngày ở Điếu Ngư Đài này đều có cả chục kẻ tu luyện công pháp âm nhu kiểu như tiểu Bạch này ngồi vòng quanh, chen chúc cả lên nhau, náo loạn vô cùng. Ngươi mới lần đầu đến đây nên không biết đó thôi. " - Bất Giời cười ha hả nói
Bạch Phong Hàn bị lấy ra làm ví dụ, vừa bực vừa xấu hổ. Tức giận đáp:
- Thời đại ngày nay linh khí ít ỏi, động thiên phúc địa cũng đã không còn.Việc tuy luyện quan trọng nhất là hấp thu linh khí. Là người tu hành ai chẳng mong có được một mảnh linh mạch để mà luyện công. Tiếc là linh khí ngày càng tiêu loãng. May có Thái cô tụ tập linh khí thiên địa lại cho mọi người hưởng chung nên mới cứu giữ được mấy mạch tông môn. Lão chớ có trâu buộc ghét trâu ăn.
Bất Giới tính tình sảng khoái, cũng quen với cách nói năng của Bạch Phong Hàn nên không thấy giận, chỉ buồn rầu nói
" Tiểu Bạch ngươi nói đúng lắm. Người tu luyện nếu có một nơi phong thủy phù hợp, có thể nuôi dưỡng linh mạch chi khí để bồi bổ bản thân thì còn gì hơn được.
Khi xưa chùa của lão phu ở trên núi Giáp Quy cũng có một đường linh khí nên sơn môn mới tồn tại được đến ngày nay. Nhưng mấy chục năm trước chính quyền địa phương cho phá núi mở đường, khai thác khoáng sản. Mặc dù không dám phạm tới núi của ta nhưng do địa thế thay đổi, phong thủy khác đi, linh mạch dần tiêu tán mất. Cũng chẳng biết giận ai. Sông núi là của thiên hạ nhân dân. Nhân dân mở đường khai khoáng cũng là việc tốt. Không lẽ cấm họ kiếm ăn. Linh mạch tan rồi, đệ tử bổn tự cũng không còn nơi tu luyện, lưu lạc khắp nơi.
Nói ra đệ đừng cười, Tiếc là công pháp tu luyện của sư huynh trọng ở dương cương, không phù hợp với thái âm chi khí. Chứ nếu không cũng sẽ mặt dày chiếm một chỗ trên đài này, mọc rễ ở đây "
Vũ không biết lai lịch Bất Giới trước đây, nhưng qua ngữ khí tang thương cũng phần nào hiểu được.
Bất Giới buồn bã thoáng qua rồi lại cười ha hả, vỗ vai hắn nói:
" Nhưng bây giờ có đệ ở đây, còn lo gì nữa. Ta mấy chục năm nay đi khắp nam bắc đại giang kiếm chỗ dựng chùa, cũng thấy có vài nơi thanh sơn thủy tú, linh khí dồi dào.Chẳng qua sư huynh không rành phong thủy nên chưa có chỗ dừng chân. Bây giờ chỉ cần đệ chịu ra tay, ta liền dẫn đệ đi kiếm một vài chỗ tốt, cải tạo linh mạch xây dựng một cái luyện công đường không kém chỗ này. "
Hòa Thượng nghe vậy cũng hứng chí kêu lên: : " Nhớ xây lớn chút, cho ta một phần "
Vũ cười cười đáp:
- Nếu quả thực có thể mở được tiên môn, thì sư huynh còn lo gì thiếu linh khí cho sư huynh phục dụng.
Bất Giới vốn không có lòng tin vào chuyện phi thăng. Dù sao đó chỉ là mộng tưởng mà thôi, thấy hắn lại nhắc đến chuyện tiên môn thì vội gạt đi:
- Hầy da, con đường tu đạo dài dằng dặc không có điểm dừng. Dù đệ