Dịch: Hương Trà Thơm Ngát
Mọi người đều nói Lâm Niệm ta, ngoài việc thuộc phái hành động, thì không còn ưu điểm nào cả. Ta nói đi bái Phật, vậy ta đi bái Phật. Mới ở nhà suy sụp hai ngày, ta liền kéo nương đi Trầm Thanh Tự ở ngoại thành bái Phật. Nói không chừng, bái Phật nhiều một chút sẽ giúp chân của thế tử khỏi thì sao?
Dù nương ta là người quê mùa, nhưng cũng hiểu được cần kính trọng Thần, Phật, luôn luôn nhắc tới việc cả nhà ta bình bình an an đều là do bà cung kính dâng lễ mỗi năm. Lần này, bà thấy ta chủ động đi dâng hương, vui mừng cực kỳ, lôi kéo ta tới chỗ cao tăng xin xăm.
Ta có chút phiền muộn: “Đều đã có nhân duyên rồi, tại sao vẫn cần phải xin xăm ạ?”
Nương trừng mắt, ta liền ngoan ngoãn rút một quẻ, cao tăng vừa nhìn thấy, bèn chắp tay lại, cười nói: “Chúc mừng thế chủ, đây là quẻ thượng thượng.”
Quẻ thượng thượng?
Ta có chút bối rối tiếp nhận quẻ xăm, nhìn trên đó viết: “Phong lộng trúc thanh, chỉ đạo kim bội hưởng. Nguyệt di hoa ảnh, nghi thị ngọc nhân lai.” (1)
Giải thích: “Cửu hoài ái mộ, hà độc hỉ hoan, hành đức tích thiện, phúc tý châu toàn” (2)
Nương tới gần xem, vẫn là không hiểu: “Xin hỏi cao tăng, quẻ này là ý gì ạ?”
Cao tăng cười nói: “Việc tốt của cô nương đã tới gần, nhất định là nghĩ gì được đấy.”
Nương nghe được cực kỳ vui vẻ, liên tục nói cảm ơn. Ta cầm tờ giải thích trong tay lên, có chút hoài nghi năng lực của thần tiên, nhưng lời này mà nói ra thì nhất định bị đánh, ta đành lặng lẽ im miệng.
Trên đường trở về, ta luôn ôm tâm sự nặng nề. Nương thấy vậy, liền khuyên bảo ta: “Hài tử ngốc, quẻ xăm đều đã nói con sẽ có nhân duyên rất tốt đẹp, vẫn còn lo lắng cái gì? Không có lẽ ánh mắt của thế tử còn cao hơn hoàng thượng, không nhìn trúng Niệm nhi nhà ta?”
Ta thở dài: “Nương, nếu mà nương phát hiện thế tử hoàn toàn không tốt đẹp giống như người tưởng tượng, ví như hắn ta là một kẻ rất tồi tệ, hoặc là trên mặt có vài vết đao, nương sẽ đau lòng không ạ?”
Nương vuốt tóc ta: “Niệm nhi ngốc của ta, người - không thể chỉ nhìn ngoại hình, nương chỉ cần thế tử là hài tử ngoan, có thể làm cho con cảm thấy bình an, vui vẻ là được. Hắn mà dám đối xử không tốt với con, nương sẽ cầm đao tới chém hắn.”
Ta rùng mình: “Vẫn là thôi đi, như vậy sẽ phải ngồi tù đấy ạ.”
Nương cười: “Con - hài tử ngốc này.”
Ta cất cẩn thận quẻ xăm nhân duyên, tâm tình cũng tốt lên một chút, nói không chừng, quẻ thượng thượng này chính là ám chỉ chân của thế tử có thể cứu được. Nhưng mà, hắn sẽ thích ta sao? Ta cũng sẽ thích hắn sao?
Lúc về đến nhà thì trời đã sẩm tối. Cha ta đứng trong đình viện phía trước phòng lớn, vừa vuốt râu ngắm cá trong hồ, vừa cười ngây ngô.
Vẻ mặt nương thật hết cách, nói với ta: “Đi xem cha con đang làm gì vậy, nương về phòng thay y phục.”
Cha thấy ta đi đến, vui vẻ hỏi: “Hôm nay Niệm nhi dâng hương như thế nào, có vui không?”
Ta gật đầu, rồi hỏi: “Cha, người đang làm gì ạ?”
Ông lại vuốt râu, chỉ vào hồ nói: “Ngắm cá.”
Ta có chút kì lạ: “Trời cũng sắp tối đen rồi, ngắm cá làm gì ạ?”
Ông ha ha cười lớn: “Cha con - ta hôm nay rất cao hứng. Niệm nhi à, con thật giống cá chép cẩm (Koi) trong hồ, kiểu gì cũng có thể biến nguy thành an, biến tai vạ thành việc may mắn. Nữ nhi may mắn như vậy, cha có thể không cao hứng hay sao?”
Ta nhạy bén nhận ra được một tin tức: “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì ạ?”
Cha quay người, đi về phía phòng lớn: “Hôm nay có khách quý tới, là phu tế tương tai của Niệm nhi!”
Ta ngốc luôn: “Hôm nay thế tử tới đây ạ?”
Ông quay lại, cười đến không khép miệng được: "Thế tử đúng là nhất biểu nhân tài, phong lưu phóng khoáng! Cha gặp rồi thực sự vui vẻ.”
Ta cũng kinh ngạc đến không khép miệng được: "Phong, phong lưu phóng khoáng?"
Ông gật đầu: "Niệm nhi à, về sau con không cần phải lo lắng rồi, so với tên tiểu tử Kiều Vĩnh kia thì tốt hơn rất nhiều!"
Nói xong ông liền đi, chỉ để lại một mình ta hỗn loạn trong gió: đây, đây, đây là cha đã nhận được rất nhiều thứ tốt từ thế tử sao?
--- ------ ------
Dù sao chăng nữa, hôn sự này đã được định ra.
Qua không bao lâu là sinh nhật biểu tỷ của thế tử - An Bình quận chúa. Một nữ nhi tiểu quan ta đây cũng đặc biệt nhận được thiếp mời tham gia yến hội, làm cha nương ta được sủng ái mà lo sợ.
Ta không muốn đi.
Không hiểu tại sao, khi sự tình lắng xuống, ta ngược lại biến thành con rùa rụt cổ. Ta ở nhà, suy đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn là cáo ốm không đi thì tốt hơn. Có điều, chuyện này khẳng định rất khó mà nói với cha nương.
Ta ngồi trong viện, ôm lấy cây trúc phú quý, cúi mặt sầu bi.
Ca thấy ta như vậy, kinh ngạc đến cằm cũng rơi xuống đất, trêu ta: "Sao vậy, Lâm đại tiểu thư không sợ đánh nhau, mà lại sợ tham gia yến hội á?"
Ta trừng mắt, không hé răng.
Ca chuyển một cái ghế gỗ nhỏ đến ngồi cạnh