Khương Lê sợ hãi, thầm nghĩ thật đúng là một người thô lỗ, tiền cưới đưa cô làm gì cơ chứ, hẳn là nên đưa cho mẹ Tần Triều.
Nguyên tác từ trường lại ở trong đầu cô kêu gào, muốn ảnh hưởng đến việc cô rút tiền trong phong bì ra, sau đó đập tiền vào mặt Tần đội trưởng.
Khương Lê nghĩ thầm nguyên tác không phải là từ trường tốt, mà luôn muốn hại cô, không thể làm như vậy, nếu thật sự cầm tiền giấy đập vào mặt Tần đội trưởng, thì cô xong rồi.
Cô chỉ cần tiền quần áo, những thứ khác trả lại, nói không thích hợp, không giải thích nữa, cũng không yêu cầu anh trả tiền.
Tần Triều vậy mà lại không nhịn được tiếp tục tranh cãi, thấy trên ngọn tóc cô có một con nhện to như vậy bò lên trên, giơ tay dẫn đến trên tay mình, qua lại, không cẩn thận lướt qua vành tai cô.
Khương Lê kinh hãi thất sắc, cấp tốc lui về phía sau vài bước, lắp bắp nói: “Tôi, tôi là gia quyến của Tần Triều!”Tần Triều buồn cười, “Cô đã nhấn mạnh rất nhiều lần, trên dưới thành cục đều biết.
”Khương Lê không biết anh ngốc thật hay giả ngu, hơn nữa ảnh hưởng của nguyên tác càng mãnh liệt hơn, muốn cô tát một cái vào mặt anh.
Nơi này chính là cục thành phố, ngoài cửa lúc nào cũng có người lui tới, nếu cô thật sự đánh chi đội trưởng, sau này nguyên tác an bài những người đàn ông theo đuổi cô xuất hiện dây dưa, sẽ không có đồng nghiệp Tần Triều chịu giúp cô.
Cô có thể khống chế tay mình, không bị ảnh hưởng của nguyên tác đánh ra ngoài, cũng không muốn ở lại nữa, đỏ mặt chạy ra, cúi đầu mắng một câu lưu manh.
Mấy chi tiết nhỏ cô cảm thấy Tần đội trưởng không tệ, kết quả vẫn nhìn nhầm anh, từ trường