Mà Diệp Tử Quân ở một bên cũng bị dọa sợ, liên tục nói cô vô tâm, còn ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất, sắc mặt cô ta rất nhìn qua thật sự rất không thoải mái.
Khương Lê suy nghĩ một chút, không thể mặc kệ cô ta ở bên đường, năn nỉ Tần đội trưởng đưa cả hai đến bệnh viện.
Tần Triều nghiêng đầu nhìn vị hôn thê nhỏ, không đồng ý, “Đừng nên tốt như thế, cô ta thiếu chút nữa hại cô hủy dung.
”Khương Lê giải thích mình không phải đại phát từ bi, “Nếu chỉ là cô ta, bệnh chết ở chỗ này tôi cũng mặc kệ, nhưng anh xem cô ta đau đến co giật, đứa nhỏ trong bụng không biết có thể bảo trụ được hay không, tôi coi như thay Tần Triều tích đức, chờ đợi kiếp sau anh ấy bình an đến già.
”Cuối cùng những lời này khiến Tần Triều cảm thấy bất đắc dĩ, hơn nữa nhìn Diệp Tử Quân đúng là rất đau.
Mặc kệ Diệp Tử Quân có muốn đứa con này hay không, cũng không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở cửa thị cục, nể mặt đứa nhỏ trong bụng cô, Tần Triều liền nhét vào trong xe cho Diệp Tử Quân.
Lên xe Diệp Tử Quân khó chịu kêu to hơn, Khương Lê vẫn bóp miệng hổ cho cô ta, bảo cô ta nhịn một chút, lại thúc giục Tần đội trưởng lái nhanh hơn.
Diệp Tử Quân đỡ thắt lưng, ngồi rất vất vả, ngẫm lại xúc động vừa rồi rất hối hận, ủy khuất dâng lên trong lòng, nói vài câu với Khương Lê.
“Trước khi Lộ Dần Văn không tìm tôi, tôi định sinh đứa bé ra, anh ấy tới tìm tôi, tôi nhìn ra anh ấy có chút thích tôi, nhưng thật ra không như anh ấy nghĩ, liền muốn tìm một cơ hội, để cho anh