Edit: Mr.Downer
Bởi vì cuối năm thật sự rất bận, Hạ Nhất Dương quên mất chuyện đáp ứng Nhiếp Song Song trở về nhà ăn cơm, cho đến khi mẹ mình gọi điện thoại tới hối thì anh mới nhớ ra.
“Con bận gặp quỷ à.” Nhiếp Song Song oán giận, “Lúc này mấy giờ tan tầm?”
Hạ Nhất Dương cười khổ nói: “Tan việc trước tám giờ tối không tính là trễ.”
Nhiếp Song Song: “Không phải còn chưa đến khai môn hồng sao?”
Con trai làm trong ngân hàng lâu năm, Nhiếp Song Song là mẹ cũng coi như hiểu biết một chút thuật ngữ chuyên nghiệp, thỉnh thoảng bà còn thích lấy ra khoe.
Nhưng Hạ Nhất Dương bình thường không cho bà mặt mũi: “Khai môn hồng thì con phải ngủ trong ngân hàng.”
Bác gái không chịu phục, lại còn rất xì tin “Xí” một tiếng.
Cho đến khi Hạ Nhất Dương nhiều lần cam đoan cuối tuần này sẽ trở về ăn cơm, Nhiếp Song Song mới cảm thấy mĩ mãn cúp điện thoại.
Thẩm Lạc ngồi đối diện ngẩng đầu lên khỏi đống văn kiện mà nhìn anh, hỏi: “Có đói bụng không?”
Hạ Nhất Dương thở dài: “Thật muốn ăn lẩu Oden.”
Thẩm Lạc nở nụ cười: “Ăn gì đâu không.”
Tuy nói như thế, nhưng Thẩm xử vẫn gọi đồ ăn ngoài.
Khi anh chàng chuyển phát nhanh đưa đồ đến, Thái Thái không cần chớp mắt cũng biết chắc là Thẩm Lạc đặt.
Cô xem như đã nhận mệnh, có lẽ ba mươi năm công tác về sau đều sẽ không thoát khỏi vị Thẩm xử này, tuy rằng hàng năm tới kiểm tra một lần phải bị lột một lớp da, nhưng mỗi đêm được ăn khuya tập thể như thế cũng coi như là bồi thường.
Khi Thái Thái vào đưa hợp đồng còn nói đùa với Hạ Nhất Dương: “Sếp à, lần sau anh muốn ăn gì thì có thể chọn đồ mắc một chút, Thẩm xử mời khách mà, sao có thể không có tiền đồ như vậy.”
Hạ Nhất Dương đang cắn măng, anh chớp mắt, không nói chuyện.
Thẩm Lạc trả lời thay anh: “Hạ tổng của mấy cô sẽ đau lòng đấy.”
Thái Thái chưa từ bỏ ý định lại hỏi Hạ Nhất Dương: “Anh đau lòng cái gì?”
Thẩm Lạc cười: “Em ấy đau lòng tôi.”
Thái Thái: “……”
Liên tục tăng ca suốt một tuần, Thẩm Lạc hầu như mỗi ngày đến bồi, tan tầm về nhà cùng nhau, tắm rửa rồi lên giường ngủ.
Khi nửa đêm mộng tỉnh, Hạ Nhất Dương nằm ở trên giường, không thấy rõ khuôn mặt đang ngủ của Thẩm Lạc trong bóng tối, Thẩm Lạc vốn hay ngủ nông, Hạ Nhất Dương hơi cử động, hắn liền tỉnh.
“Làm sao lại tỉnh rồi?” Thẩm Lạc mơ mơ màng màng chạm vào mặt của Hạ Nhất Dương.
Hạ Nhất Dương nắm lấy tay hắn: “Không có chuyện gì, anh ngủ tiếp đi.”
Thẩm Lạc “A” một tiếng, hắn nhích lại gần hơn nữa, hôn lên miệng Hạ Nhất Dương một cái.
Hai người cứ im lặng như vậy nhìn một lát, Thẩm Lạc đột nhiên nói: “Mấy ngày trước anh xem một đoạn video.”
Hạ Nhất Dương hỏi: “Video gì?”
Thẩm Lạc nhắm mắt, nhẹ giọng nói: “Nói về địa cầu của chúng ta, thái dương hệ, cùng mấy trăm tỷ định tinh trong dải ngân hà.”
Hạ Nhất Dương im lặng lắng nghe.
Thẩm Lạc: “Mặt trời của chúng ta cần hai trăm triệu năm để quay một vòng quanh dải ngân hà, mà thiên hà Tiên Nữ sẽ phát sinh va chạm với dải ngân hà sau mấy trăm triệu năm.”
Hạ Nhất Dương: “…”
Thẩm Lạc: “Anh nhìn thấy có bình luận ở dưới nói, so sánh với vũ trụ, nhân loại chúng ta nhỏ bé như hạt bụi, suy nghĩ của chúng ta càng không đáng giá nhắc tới, không có bất kỳ ý nghĩa gì.”
Hạ Nhất Dương không nhịn được cười, hỏi ngược lại: “Anh cũng cảm thấy như vậy à?”
“Có thể.” Ngay cả Thẩm Lạc cũng nở nụ cười, qua một lát, hắn mới chậm rãi nói, “Nhưng anh vẫn cảm thấy trong những suy nghĩ không đáng giá nhắc tới kia của mình, vẫn tồn tại một nơi đặc biệt có ý nghĩa.”
Hắn chậm rãi nói: “Dù sao chuyện yêu thích em, đối với anh mà nói, thì địa cầu, hệ mặt trời, dải ngân hà, vũ trụ, cùng vô số vạn vật bên ngoài vũ trụ.”
“So với… Tất cả cộng lại.” Thẩm Lạc nhìn Hạ Nhất Dương, nhẹ giọng nói: “Còn có ý nghĩa hơn rất nhiều.”
Sáng sớm thứ bảy Hạ Nhất Dương sẽ phải về nhà, Thẩm Lạc đưa anh tới nơi, Hạ Nhất Dương nhìn chăm chú thấy đối phương lái xe rời đi rồi mới lên nhà.
Anh xách chút đồ tết, ba Hạ Tranh ra mở cửa cho anh.
“Mẹ đâu?” Hạ Nhất Dương vừa đổi giày vừa hỏi.
Trước đó Hạ Tranh đang đùa với chim, trong tay còn cầm một cái thìa gỗ cán dài, lại vội vã chạy về ban công: “Mẹ đến phòng tập thể dục rồi, bữa trưa hai ba con chúng ta tự xử.”
Hạ Nhất Dương hết lời để nói: “Vậy còn bảo con về sáng làm chi?”
Hạ Tranh đùa với con chim yểng của ông: “Về chơi với ông già như ba.”
Hạ Nhất Dương đi đến ban công, dựa vào cửa nhìn ông nuôi chim.
“Con đến bằng cách nào?” Hạ Tranh hỏi.
Hạ Nhất Dương: “Bạn con đưa đến.”
Hạ Trah: “Người bạn làm ngân giám lần trước chở mẹ con về?”
Hạ Nhất Dương ngược lại có chút sửng sốt: “Mẹ con nói với ba?”
Hạ Tranh gật đầu, ông đeo lại kính lão, rồi lấy một chút thức ăn cho chim bỏ vào trong lồng.
“Ba còn cho rằng con với cậu ta sẽ cùng tới đây.”
Hạ Nhất Dương ngẩn người, Hạ Tranh từ sau tròng kính nhìn anh một cái, chỉ cái ghế bên cạnh: “Ngồi đi, chúng ta nói chuyện.”
Hạ Nhất Dương do dự một lát, vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.
Hạ Tranh một mình đùa chim một lúc, rất lâu sau, ông mới lơ đãng hỏi một câu: “Con cùng cậu ta đã bên nhau bao lâu?”
Hạ Nhất Dương: “?!”
Ánh nắng ấm áp sáng sủa buổi sáng, phủ đầy ban công sau nhà, một chút thăng trầm nhỏ bé cũng không có chỗ trốn.
Hỏi xong câu đó, Hạ Tranh như một người dửng dưng, tiếp tục cầm muỗng gỗ cho chim của ông ăn.
Hạ Nhất Dương ho khan một cái, có chú khô miệng hỏi: “Ba…… Biết được từ lúc nào?”
“Ba và mẹ con cũng không phải không có đầu óc.” Hạ Tranh nhấc kính lão, ngữ khí của ông