Edit: Mr.Downer
Thời đại học, Bạch Phương từng nói rằng Thẩm Lạc là người vừa thâm hiểm vừa muộn tao.
Ví dụ như làm chuyện gì đó, rõ ràng trong lòng rất vui vẻ, nhưng lại muốn giả vờ làm ra vẻ không vui, khiến cho người ngoài cảm thấy thiếu nợ hắn.
Hơn nữa Thẩm Lạc không cảm thấy làm như vậy sai chỗ nào.
Hắn là người không chịu thiệt, cho đi một lần, thì lần sau cũng phải lấy lại nhiều một chút.
Thực ra Thẩm Lạc biết Hạ Nhất Dương còn sớm hơn Bạch Phương, hắn đã chú ý tới đối phương vào lúc báo danh tân sinh.
Giữa một đám nam sinh phần lớn trông có vẻ bình thường mà nói, Hạ Nhất Dương quả thực là hạc trong bầy gà.
Mặt mày thanh tú, sạch sẽ, như nước chanh có ga mát lạnh thoải mái ngày hè, tràn đầy khí chất thiếu niên thanh xuân.
Thẩm Lạc giơ máy ảnh SLR, ống kính không nhịn được đuổi theo Hạ Nhất Dương.
Nam sinh quay đầu nhìn sang, tựa như không nghĩ tới sẽ có người chụp ảnh mình, sửng sốt vài giây, rồi đột nhiên lộ ra một nụ cười với ống kính.
Thẩm Lạc ngồi khoanh chân trên thảm lông trong phòng khách trắng tinh, hắn mở cái tủ đã bị khoá, lục lọi một trận, tìm ra tấm ảnh chụp lúc báo danh tân sinh kia.
Nhìn kỹ một lúc, hắn có chút muốn hút thuốc, sờ soạng nửa ngày mới nhớ rằng mình đã bỏ thuốc lá.
Thời điểm đi lấy tẩu điện tử, Thẩm Lạc sẵn tiện gọi điện, đầu bên kia rất nhanh bắt máy.
“Là tôi.” Thẩm Lạc đi tới ban công.
Đầu bên kia nói cái gì, Thẩm Lạc “ừ” vài tiếng: “Không cần tiếp tục, tôi đã trở về, không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ không đi.”
Thẩm Lạc lại nghe một chút, cười nói: “Ảnh chụp lúc trước đều gửi cho tôi đi, anh biết địa chỉ không?”
Đối phương nói một chuỗi địa chỉ.
“Vất vả cho anh nhiều năm như vậy.” Thẩm Lạc thản nhiên nói, “Hy vọng có thể mượn lời chúc của anh, mọi thứ có kết quả tốt đẹp.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Lạc cứ đứng hút thuốc điện tử trên ban công, chờ làn khói tản đi, hắn mới bước vào trong, một lần nữa cất bức ảnh vô tủ rồi khoá lại.
Điện thoại di động ở một bên chợt hiện thông báo, mới đầu Thẩm Lạc tưởng là chuyện ảnh chụp, nhưng hoá ra là Trương Ngưng gửi tới.
Bà có chút xa cách, cẩn thận lịch sự, hỏi hắn ngày nghỉ có thể về nhà ăn cơm hay không.
Ngày hôm sau, lúc Hạ Nhất Dương đi làm vẫn là dáng vẻ ngủ không ngon, anh phát hiện từ sau khi Thẩm Lạc đến kiểm tra, anh không có được mấy ngày ngủ ngon, nói hai tháng già đi mười tuổi cũng không khoa trương.
Thái Thái nhìn thấy khuôn mặt của anh, không chịu nổi đau lòng nói: “Cảm giác vết chân chim lại nhiều thêm.”
Hạ Nhất Dương: “Vậy em cho anh mượn kem mắt bôi một tí?”
Thái Thái cười lạnh nói: “Đừng hòng lừa gạt LAMER của bà nhé, kem dưỡng mắt tốn 1700, chính em thoa xong cũng không nỡ lòng chớp mắt một cái!”
Hạ Nhất Dương an ủi cô: “May là mắt em không lớn, dùng không hao.”
Thái Thái nổi giận hận không thể cắn chết anh.
Thẩm Lạc luôn đến rất sớm, hôm nay hắn đổi một bộ tây trang sẫm màu chưa từng thấy, tóc mái đều vuốt lên, thời điểm nghiêm túc ngồi trong phòng họp phi thường có phong độ của Thẩm xử.
Hạ Nhất Dương rót xong ly trà đi tới cửa, vừa vặn bị hắn thấy.
Thẩm xử nhấc cằm: “Hạ tổng không đi vào sao?”
Hạ Nhất Dương rề rà tiến vô.
Thẩm Lạc nở nụ cười, hỏi anh: “Tối nay ăn cái gì?”
Hạ Nhất Dương còn chưa trả lời, bốn anh chàng khác trong phòng họp lại ngẩng đầu lên trước.
Thẩm Lạc nhìn lướt qua, trầm giọng nói: “Không hỏi mấy anh, nhìn cái gì?”
Không ai dám lên tiếng, đều thật ngoan ngoãn cúi thấp đầu xuống.
“…” Hạ Nhất Dương nhấp ngụm trà, trong lòng sợ hãi, thầm nghĩ thật sự là bạo quân, đúng là bạo quân!
Hạ Nhất Dương đề nghị vài món cho bữa tối, Thẩm Lạc đương nhiên không có ý kiến, hai người lái xe đến Vạn Đạt, kết quả dừng ở bãi đỗ xe dưới hầm cả nửa ngày vẫn chưa đậu được.
“Không phải cuối tuần mà còn chen chúc thành như vậy.” Hạ Nhất Dương vừa đợi chỗ đậu xe vừa oán giận.
Thẩm Lạc nhìn ra ngoài: “Mấy cặp đôi tan việc đến đây xem phim rất nhiều.”
Hạ Nhất Dương đột nhiên nói: “Cũng lâu rồi tôi không đi xem phim.”
Thẩm Lạc: “Ăn cơm xong rồi xem?”
Thực ra Hạ Nhất Dương chỉ tiện miệng nói đùa, Thẩm Lạc ngược lại tưởng thật khiến anh không biết có nên trả lời hay không, nhưng người bên cạnh rõ ràng là phái hành động, sau một phút đồng hồ đã dùng app đặt vé xong.
“Cậu đặt vé phim gì thế?” Hạ Nhất Dương lại gần nhìn di động của Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc thuận thế duỗi tay, nửa kéo người vào trong lòng: “Đặt đại, buổi tối chỉ chiếu mấy bộ như vậy, dù gì cũng không phải phim tình yêu tình ái gì đó.”
Hạ Nhất Dương liếc hắn một cái, cũng không để ý bàn tay đang đặt trên eo mình, rốt cuộc phía trước mới có chỗ trống, Hạ Nhất Dương vội vàng đỗ xe vào.
May là đã đặt chỗ sớm, bằng không với mức độ nổi tiếng của nhà hàng Vị Trang này, xếp hàng một hai tiếng cũng không có chỗ ngồi, Thẩm Lạc đưa thực đơn cho Hạ Nhất Dương, nhiều năm hắn không ở trong nước, hoàn toàn không rõ tốc độ phát triển của ẩm thực quốc nội.
Hạ Nhất Dương gọi món rất nhanh, trong lúc chờ thức ăn được dọn lên bàn, anh còn tự mình rót trà, lấy dụng cụ ăn giúp nhân viên phục vụ đang rất bận bịu, trái lại Thẩm Lạc cái gì cũng không làm, chỉ lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
“Tôi chọn cá sóc chua ngọt.” Hạ Nhất Dương ngồi xuống uống một ngụm nước trà, “Cậu còn nhớ hương vị của nó không?”
Thẩm Lạc: “Món tôi thích, vị ngọt.”
Hạ Nhất Dương cười: “Cậu trở về mập lên bao nhiêu cân rồi?”
“Nói như cậu thì không cách nào sống qua ngày được nữa.” Thẩm Lạc cất điện thoại, hắn nhìn Hạ Nhất Dương nói, “Nghe đâu cậu ra ngoài sống một mình được mấy năm?”
Hạ Nhất Dương nhớ lại nói: “Bảy, tám năm thì phải, ba mẹ tôi về hưu sớm, một người chăm hoa trồng cây, một người dắt chó nuôi mèo, rất tốt.”
Thẩm Lạc: “Không hối thúc cậu kết hôn?”
Hạ Nhất Dương chậc lưỡi một tiếng: “Hai người đó còn bận bịu hơn cả tôi, làm sao có thì giờ quản tôi chứ.”
Thẩm Lạc mỉm cười: “Cũng đúng.”
Hạ Nhất Dương hỏi cậu: “Cậu thì sao?”
“Cha mẹ tôi cũng nghĩ thông suốt.” Thẩm Lạc bình tĩnh nói, “Tôi ở nước ngoài mười lăm năm, tuổi tác bọn họ cũng lớn rồi, xem như rốt cuộc cam lòng bảo tôi trở về.”
Hạ Nhất Dương trầm mặc một lúc, nói: “Tóm lại trở về vẫn tốt hơn.”
Thẩm Lạc nghiêm mặt hỏi: “Cậu hi vọng tôi trở về hay không trở về?”
Hạ Nhất Dương lườm hắn một cái: “Đều đã trở về, hỏi câu này có ý nghĩa gì nữa?”
“Tôi cảm thấy rất có ý nghĩa.” Thẩm Lạc đưa tay, cách cái bàn chọc gương mặt của Hạ Nhất Dương, “Nói mau.”
Hạ Nhất Dương không tránh né được, không thể làm gì khác hơn là nắm chặt đầu ngón tay của hắn: “Đừng nghịch.”
Đúng lúc nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên, rõ ràng hơi bất ngờ khi thấy hai người đàn ông nắm tay nhau, Hạ Nhất Dương có chút lúng túng, lại bị Thẩm Lạc đổi khách làm chủ cầm lấy ngón tay nên không thể rút lại, may là đối phương không nói gì, yên lặng đặt đĩa xuống rồi rời đi.
Thẩm Lạc rốt cuộc cũng buông tay.
Hạ Nhất Dương thực sự căng thẳng đến nỗi đầu ngón tay nóng lên, nói chuyện lắp ba lắp bắp: “Ăn, ăn đi.”
Thẩm Lạc mở miệng, cuối cùng chỉ có thể thở dài: “Cậu thật sự là, làm sao có thể đáng yêu như thế.”
Lúc cá sóc chua ngọt được dọn lên, quả thật rất hợp khẩu vị của Thẩm Lạc, hầu như nguyên một con cá đều là hắn ăn, đến cuối hắn còn dùng đũa gắp vụn cá