Giờ phút này Tôn Lê đặc biệt muốn tháo kính màu đen kia của Trần Tinh xuống, loại ý tưởng này tương đương với chứng ép buộc, đương nhiên cô và Trần Tinh cũng không thân thiết, nên Tôn Lê vẫn cố gắng ngăn chặn ý niệm này trong đầu. Có cơ hội, nhất định phải tháo xuống, Tôn Lê âm thầm nghĩ.“Không thì là ai chứ?” Trần Tinh thấy bộ dáng Tôn Lê kinh ngạc như gặp ma, cũng không thấy kỳ lạ, lần đầu tiên Ninh Dĩ Tầm nhìn lén mình cũng có biểu hiện như vậy. Theo cách nói của Ninh Dĩ Tầm, bản thân mình đại khái là thuộc loại buồn tao, là loại bên ngoài đứng đắn như nữ tu sĩ đạo viện, tính cách như lão xử nữ thời kỳ tiền mãn kinh, nặng nề chán nản, còn ở nhà lại là nữ nhân bộ dáng phóng đãng, tản ra nội tiết tố nữ nhân, còn có hơi thở ngự tỷ, tri thức tinh anh, công khí mười phần, thực sự có thể câu dẫn được bất kỳ tiểu cô nương nào.Trần Tinh cảm thấy Ninh Dĩ Tầm nói hưu nói vượn, trước sau mâu thuẫn, từ không diễn đúng ý, dù sao đối với đánh giá của Ninh Dĩ Tầm nàng cũng chỉ cười nhạt. Bất quá nàng đào hoa cũng không sai, hồi đại học cũng có rất nhiều học muội, học đệ ngăn nàng lại tỏ tình, nhưng hạn đào hoa này cũng chỉ làm nàng thấy phiền mà thôi. Đương nhiên lúc đó là đại học mới như vậy, không phải như bây giờ, đối với tình yêu tiểu đệ tiểu muội thực sự rất vô lực, những người đó đặc biệt yếu ớt, mỗi lần bị từ chối nếu không khóc thì cũng ủy khuất nhìn mình, dù sao cũng làm cho nàng cảm thấy rất nhiều áp lực, đây đối với nàng mà nói, đào hoa là nạn. Sau đó thế nào lại đi làm trong giới giải trí, cũng không ít người đề nghị nàng làm nữ ngôi sao, còn nói cái gì có thể đi con đường hoàn toàn khác Ninh Dĩ Tầm cũng có thể nổi tiếng, Trần Tinh đối với chuyện xuất đầu lộ diện không hề hứng thú, nên mọi lời kêu gọi cũng chỉ thấy phiền không chịu nổi, đành phải trang điểm cho bản thân già dặn một chút, bỏ đi hình tượng ngự tỷ bình thường. Sau đó, liền không ai nhắc đến đề nghị này nữa, đồng thời cũng ngăn chặn không ít vận đào hoa. Từ đó về sau, Trần Tinh không mắc vận hoa đào, trong hơi thở lại càng phát tán ra một cỗ cấm ɖu͙ƈ.“Chị đi phẫu thuật thẩm mỹ sao?” Tôn Lê không quên nói lời độc ác, kỳ thật cô biết rõ gương mặt Trần Tinh một chút cũng không thay đổi.“Cô đừng dùng ánh mắt nghi ngờ đó nhìn tôi, tôi không có phẫu thuật, còn cô có phẫu thuật hay không cũng khó nói.” Trần Tinh thản nhiên nói.“Tôi là mỹ nữ tự nhiên, toàn thân không có chỗ nào đụng dao kéo.” Tôn Lê kêu ngạo ưỡng ngực ra một chút, cô đặc biệt kiêu ngạo về phần ngực của mình, tuyệt đối không hề chỉnh sửa.“Cái cô có thể đánh bại được Ninh Dĩ Tầm đại khái cũng chỉ có ngực.” Trần Tinh đại khái hiểu được tại sao Tôn Lê lại cố tình đưa ngực ra. Nàng xoay người vào nhà, nàng cũng không cần thảo luận đề tài chỉnh hay không chỉnh không chút dinh dưỡng này với Tôn Lê ở trước cửa nhà.“Hừ, toàn thân tôi tuyệt đối có thể nghiền áp tên Ninh Dĩ Tầm hỗn đản kia, nói đến Ninh Dĩ Tầm tôi liền nổi nóng, chị có biết cô ta ăn tạp không, còn ăn kế nữ, quả thật là vô liêm sĩ đến cực điểm.” Tôn Lê lúc này mới nhớ đến nguyên nhân mình tìm Trần Tinh, có chút nóng giận nói.“Đừng nói mấy từ đó, khó nghe!” Trần Tinh nhíu mày nói, hơn nữa, ai ăn ai còn chưa biết, cũng có khả năng Ninh Dĩ Tầm bị ăn mà! Hai nữ nhân vốn phân không rõ chuyện ai chiếm được tiện nghi nhiều hơn.“Ninh Dĩ Tầm nhà chị chuyện khó coi như vậy còn làm ra được, còn sợ nói khó nghe?” Tôn Lê thấy Trần Tinh còn che chở Ninh Dĩ Tầm, càng tức giận hơn, Trần Tinh này không khỏi cũng quá bao che khuyết điểm đi.“Hai người đó người tình ta nguyện thì tốt rồi.” Thật ra Trần Tinh cũng thất bất lực, nhưng là có cách gì đâu? Nàng đã sớm cảnh cáo Ninh Dĩ Tầm, bất quá nếu Ninh Dĩ Tầm nghe nàng cảnh cáo, thì đã không gọi là Ninh Dĩ Tầm rồi, nhưng đối với Tôn Lê, nàng vẫn không tự chủ được bảo hộ Ninh Dĩ Tầm. Giống như là con cái nhà mình vậy, dù có kém đến mấy, mình đánh chửi gì cũng được, nhưng không muốn người khác đánh chửi.Tôn Lê vốn là muốn cùng người mắng Ninh Dĩ Tầm, nhưng thái độ Trần Tinh làm cho Tôn Lê có cảm giác mắc nghẹn ở lồng ngực không phát ra được.“Vừa thấy cũng biết là Ninh Dĩ Tầm chủ động câu Niên Ấu Dư, Niên Ấu