Trần Tinh bị bắt thay đồ ba bốn lần nữa, thực sự không còn đủ kiên nhẫn, Tôn Lê lại muốn nàng đối, nàng không muốn đổi.“Vậy thôi, mặc bộ này.” Tôn Lê cũng không miễn cưỡng, bất quá Tôn Lê đối với ánh mắt của mình cũng thực vừa lòng, đều rất tốt, dù sao cô cũng giúp Trần Tinh chọn bảy tám bộ nữa, lần này cứ như vậy đi, sau này chọn đồ thay nàng vài lần, là có thể thay đổi hoàn toàn tủ quần áo của Trần Tinh rồi.“Quần áo tôi mặc đến đâu?” Bây giờ Trần Tinh mới phát hiện quần áo mình mặc đến đã không cánh mà bay.“Cho nhân viên bán hàng ném rồi.” Tôn Lê không quan tâm nói.“Sao cô lại không được sự cho phép của tôi đã đem nó đi?” Trần Tinh cảm giác tính tình tốt đến bao nhiêu cũng bị Tôn Lê bào mòn hết, bắt mình ra ngoài, thay quần áo, thay một đống quần áo lại vứt đồ của mình đi, Trần Tinh muốn không căm tức cũng không được.“Dù sao cả tủ quần áo của chị đều giống nhau mà, bớt một bộ cũng đâu có gì, được rồi, đừng quá keo kiệt, lát nữa tôi mời chị ăn cơm đền tội được không?” Tôn Lê thấy thái độ Trần Tinh thay đổi liền nhanh chóng mềm xuống, làm nũng nói, quả thực là xoay mặt nhanh như chong chóng.Quả nhiên Trần Tinh thấy Tôn Lê như vậy có giận cũng không phải phát ra được, người ta cũng nói như vậy rồi, Trần Tinh cũng không nói được gì nữa, mỗi chuyện Tôn Lê đều khiến nàng bất mãn, nhưng mỗi chuyện đều là nhỏ nhặt, khiến trong lòng Trần Tinh tức muốn chết, nhưng lại không thể phát hỏa được.“Lấy những bộ quần áo này hết đi, chị đưa thẻ đây.” Tôn Lê nói với nhân viên bán hàng xong liền nói với Trần Tinh, tuy rằng cũng không có bao nhiêu tiền, nhưng cô với Trần Tinh cũng không thân đến mức độ có thể mua đồ cho.“Trừ bộ quần áo trêи người những bộ khác không lấy.” Trần Tinh biết Tôn Lê đang chọn quần áo cho mình, bình thường mình đi làm cũng không có mặc đến, hết vài ngàn NDT, nàng không tính lãng phí tiền như vậy, tuy rằng Trần Tinh kiếm được không ít, nhưng nàng vẫn là muốn tiết kiệm tiền, không thích chi tiêu loạn xạ. Trần Tinh đưa thẻ cho người bán hàng, chỉ cho thanh toán bộ quần áo đang mặc trêи người.“Tính hết đi.” Tôn Lê nói với nhân viên bán hàng, cô là khách quen, khẳng định là nhân viên bán hàng sẽ nghe lời mình, hơn nữa, nhân viên bán hàng còn phải tính doanh số bán ra, đương nhiên là muốn bán càng nhiều càng tốt.Thông thường là quẹt thẻ người khác thì không thấy đau lòng. Trần Tinh nghĩ đến chuyện mình bị bắt mua mấy bộ quần áo không mặc, lãng phí hết vài ngàn NDT, đau lòng cuồn cuộn. Kỳ thật mỗi bộ quần áo Trần Tinh mặc cũng không rẻ, chất lượng cuộc sống của nàng vẫn rất cao, nhưng nàng chỉ thích mua những gì có giá trị hữu dụng, đối với những thứ đó có chi bao nhiêu cũng không đau lòng, mua những thứ linh tinh vô dụng, nàng mới thấy đau lòng.Tôn Lê quẹt thẻ người khác không xót ruột, quẹt thẻ mình lại càng không xót ruột, thừa lúc Trần Tinh thử quần áo, Tôn Lê cũng tranh thủ chọn cho mình hai ba bộ. Tôn Lê là nữ nhân thích xinh đẹp, quần áo đều vĩnh viễn ngại không đủ mặc, tuy rằng không thử qua, nhưng đối với ánh mắt của mình Tôn Lê vô cùng tự tin. Cô đưa thẻ của mình cho nhân viên bán hàng vừa quẹt xong thẻ Trần Tinh.“Chị thích ăn cái gì?” Hai người cầm theo túi quần áo đi ra ngoài trung tâm, Tôn Lê hỏi Trần Tinh, lúc này trời cũng đã tối rồi.“Gì cũng được.” Đối với chuyện ăn uống Trần Tinh không có ý kiến gì nhiều, thực ra là do quá trễ rồi, nếu không Trần Tinh còn muốn về nhà ăn thực phẩm dinh dưỡng tự mình nấu.“Ăn cay được không?” Tôn Lê hỏi“Được.” Trần Tinh gật đầu.“Vậy chúng ta đi ăn lẩu thái đi.” Cuộc sống Tôn Lê rất phóng túng, chuyện ăn uống vui chơi cô tuyệt đối thông thạo hơn Trần Tinh nhiều.…….//…….“Bây giờ có thể trở về được chưa?” Trần Tinh ăn xong bữa tối thì nhìn đồng hồ, đã hơn 8 giờ liền nói với Tôn Lê.“Tất nhiên không!” Tôn Lê nói như vẻ đương nhiên, cuộc sống muôn màu về đêm chỉ mới vừa bắt đầu thôi.“Còn muốn đi đâu?” Trần Tinh nhíu mày hỏi.“Theo tôi rồi biết.” Tôn Lê lái xe đến quán Bar nổi danh nhất thành phố.“Cô muốn đi thì tự mình đi, thứ lỗi không thể phụng bồi.” Đương nhiên Trần Tinh biết đây là chỗ nào, trêи thực tế, không phải nàng không có đi bar, lúc làm việc vẫn không thể không đi xã giao được, nhưng nội tâm nàng cực kỳ không thích những chỗ này, nên nếu không phải chuyện gì quan trọng, nàng cũng sẽ không đi đến những chỗ này làm gì.“Nếu đã đến đây rồi, thì cùng vào đi, dù sao về nhà cũng rất nhàm chán.” Tôn Lê chỉ có ý nghĩ muốn kéo Trần Tinh khỏi cuộc sống người già.“Cô nhàm chán thì cô tự đi đi, tôi không có sở thích này.” Cho đến bây giờ nàng cũng không cảm thấy cuộc sống mình nhàm chán, Trần Tinh xuống khỏi xe Tôn Lê, đi đến bên đường, chuẩn bị đón taxi quay về.“Coi như đi với tôi được không?” Tôn Lê lôi kéo Trần Tinh mềm giọng nói.“Cô hẳn là khách quen, làm gì cần người khác đi theo đây?” Trần Tinh ngoắc một chiếc xe, muốn đi, lại bị Tôn Lê kéo lại.“Bây giờ có hai lựa chọn, một là đi vô chơi với tôi một chút, hai là bây giờ tôi với chị trở về, đêm nay tôi lại ở nhà chị không đi.” Tôn Lê biết Trần Tinh ước gì lập tức thoát khỏi mình, nên uy hϊế͙p͙ Trần Tinh.“Hai cái tôi đều không chọn.” Trần Tinh cũng không để ý Tôn Lê, cho dù tính tình tốt đến mấy cũng sẽ có lúc phát giận, một chiếc xe ngừng lại trước mặt nàng, nàng kéo tay Tôn Lê đang nắm lấy cổ tay mình ra, sau đó không chút lưu luyến ngồi vào trong taxi, taxi lập tức chạy đi.Tôn Lê nhìn Trần Tinh rời đi, trong lòng dấy lên một loại cảm giác không thoải mái, cô cảm thấy mình như vậy cũng là muốn tốt cho Trần Tinh, hằng ngày đều buồn tẻ như vậy, mình chỉ muốn tăng thêm chút gia vị cuộc sống thôi mà, chị ta không thú vị như thế lại còn không cảm kϊƈɦ mình, thật sự là lòng tốt bị chó ăn mà. Chị ta không cảm kϊƈɦ thì thôi, không thèm quan tâm, tự mình chơi cũng tốt.Tôn Lê đi vào, tưởng rằng có thể lập tức bỏ Trần Tinh ra sau đầu, nhưng thực tế trong lòng lại rất phiền muộn, ai đến gần cũng không để ý, gặp ai cũng không thuận mắt, một người buồn bực uống rượu.Uống vài ly rượu xong, cô đột nhiên nghĩ ra, làm sao để kéo được Trần Tinh đến đây, liền gọi điện thoại cho Trần