Lúc Niên Tông Hán nhận được đơn ly hôn của Ninh Dĩ Tầm là lúc hắn đang nghe Niên Ấu Dư báo cáo công việc, lúc mở ra phong thư nhìn thấy đơn ly hôn của Ninh Dĩ Tầm, sắc mặt không phải tốt lắm.“Ba ba, sao vậy?” Niên Ấu Dư hỏi.“Ninh Dĩ Tầm đưa đơn ly hôn.” Niên Tông Hán lại không giấu diếm Niên Ấu Dư, hắn đưa đơn ly hôn cho Niên Ấu Dư xem.Niên Ấu Dư nghe đến tên Ninh Dĩ Tầm, trong lòng vẫn không tự chủ dao động một chút, nhưng nàng cũng rất nhanh áp chế cảm giác trong lòng. Niên Ấu Dư nhìn đơn ly hôn một chút, đơn ly hôn cũng rất đơn giản, không có phần chia tài sản, Ninh Dĩ Tầm quả thật chỉ cần ly hôn, không cần một phân tiền.“Ba ba ký đi.” Niên Ấu Dư nói là câu khẳng định.Niên Tông Hán không đáp, hắn cũng ước gì mình phân rõ giới hạn với Ninh Dĩ Tầm, nhưng nghĩ đến Ninh Dĩ Tầm đem cha con bọn họ đùa giỡn, trong lòng liền căm giận bất bình, thù mới hận cũ, tóm lại là vẫn còn rất bực tức.Niên Ấu Dư đứng dậy đi đến sau lưng Niên Tông Hán, hai tay khoát lên vai Niên Tông Hán.“Ba ba, nàng không cần một phân tiền, kỳ thật chúng ta cũng không tổn thất cái gì.” Trừ bỏ lòng mình đã đánh mất, thì cũng không có tổn thất gì quá lớn.“Cảm giác vô duyên vô cớ bị cô ta đùa giỡn, cảm giác thực không thoải mái.” Niên Tông Hán để ý con gái mình chịu tổn thương hơn, tuy rằng con gái hắn biểu hiện ra bộ dáng không để ý, nhưng Niên Tông Hán cũng không xác định được có phải là con gái không thèm để ý thật hay không, hay chỉ là cố ý biểu hiện ra.“Đổi một góc độ khác mà nói, ba ba đưa được thần tượng của con về nhà, để con có thể tiếp xúc gần gũi, còn không tốn một đồng, thì chúng ta có lời rồi. Hơn nữa, yêu nàng, cũng không xem như con chịu thiệt, người khác muốn dùng tiền yêu cầu cũng chẳng được, đừng quên Ninh Dĩ Tầm cũng được xem như nữ thần quốc dân, nói thế nào, con cũng từng được cầm đóa hoa này.” Niên Ấu Dư vừa thật vừa giả nói.Niên Tông Hán nghe cảm giác cứ thấy là lạ, nhưng trong lòng lại thoải mái hơn một chút, dù sao con gái có thể lấy việc này ra nói giỡn có phải chứng tỏ trong lòng con gái, việc này đã qua rồi. Được rồi, hắn không lấy được nữ nhân, con gái hắn lại lấy được, này xem như là trò giỏi hơn thầy, nhưng mà nghĩ đến, con gái bị đùa bỡn, Niên Tông Hán vẫn cảm thấy mệt, không có nửa điểm chiếm được tiện nghi. Bất quá hắn vẫn ký tên lên đơn ly hôn, một chút hắn cũng không hy vọng Ninh Dĩ Tầm có nửa điểm quan hệ nào với cha con bọn họ.Niên Ấu Dư thấy ba ba nàng ký đơn ly hôn, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nguyên bản hôn nhân này là vòng kim cô trong tình cảm nàng và Ninh Dĩ Tầm, bây giờ vòng kim cô được giải khai, nàng và Ninh Dĩ Tầm từ nay về sau lại là người lạ, trong lòng Niên Ấu Dư lại sinh ra cảm giác mất mát.Ngày hôm sau, lúc Niên Ấu Dư đi làm về, phát hiện người làm vào phòng Ninh Dĩ Tầm, giống như thu dọn đồ dùng của Ninh Dĩ Tầm, Niên Ấu Dư không khỏi khẽ nhíu mày, nàng không thích người khác tùy tiện đụng vào đồ của Ninh Dĩ Tầm.“Mọi người đang làm gì?” Niên Ấu Dư hỏi người làm.“Ông chủ kêu chúng tôi thu dọn đồ của Ninh tiểu thư rồi gửi qua bưu điện cho nàng.”“Mọi người gọi điện thoại cho nàng trước, hỏi nàng, xử trí thế nào.” Niên Ấu Dư dặn dò nói.“Chúng tôi không biết số điện thoại của nàng.” Người làm khó xử nói.“Bây giờ gọi số này, đây là điện thoại của người đại diện, Trần tiểu thư.” Niên Ấu Dư đưa số điện thoại của Trần Tinh ra, sau đó đưa điện thoại của mình cho người làm.Người làm nhanh chóng bấm số, Niên Ấu Dư đứng ở một bên nghe điện thoại.“Đại tiểu thư, Trần tiểu thư nói Ninh Tiểu Thư đang có công việc, chờ nửa tiếng nữa sẽ gọi lại cho chúng ta.” Người làm nói chuyện điện thoại xong nói cho Niên Ấu Dư.“Vậy mọi người đợi các nàng trả lời rồi hãy làm sau.” Niên Ấu Dư dặn dò người làm xong, liền không tự chủ được đi vào phòng của Ninh Dĩ Tầm, kỳ thật đồ đạc trong phòng của Ninh Dĩ Tầm cũng không nhiều, vì thời gian Ninh Dĩ Tầm ở đây cũng không đến ba tháng.Đồ đạc của Ninh Dĩ Tầm đã được thu dọn tương đối gọn ghẽ, chỉ còn một vài món lặt vặt ở trêи bàn, có hai ba chai nước hoa của Ninh Dĩ Tầm, còn có một tập tranh không lớn không nhỏ, cùng một ít đồ trang điểm trang sức.Niên Ấu Dư mở tập tranh kia ra, phát hiện là tập tranh vẽ mình và Hàn Hân, có vẽ phác họa, cũng có vẽ nháp, mỗi trang vẽ Ninh Dĩ Tầm đều đánh dấu thời gian hoàn thành. Bắt đầu từ lúc các nàng quen nhau, Ninh Dĩ Tầm bắt đầu vẽ mình, ban đầu vẽ cũng không được giống, nhưng là dần dần, vẽ càng lúc càng tốt. Hàn Hân được vẽ từ trang đầu, cho đến một đêm kia Ninh Dĩ Tầm nhận được điện thoại Hàn Hân, vẽ được một nửa liền rơi nước mắt, vẫn còn lưu lại dấu vết. Ngay sau tối hôm đó, Ninh Dĩ Tầm rõ ràng vẽ rất nhiều hình của Hàn Hân, ngày thứ ba, mình cùng Hàn Hân đồng thời xuất hiện, tỉ lệ của nàng và Hàn Hân hình như cũng không chênh lệch lắm. Tuy rằng sau đó tần suất xuất hiện của mình và Hàn Hân không chênh lệch lắm, nhưng Niên Ấu Dư vẫn rõ ràng cảm nhận được nội tâm Ninh Dĩ Tầm rối rắm, bởi vì bút tích xóa đi rất nhiều. Niên Ấu Dư tưởng rằng Ninh Dĩ Tầm không yêu mình, nhưng nhìn tập tranh này, nàng tin tưởng, Ninh Dĩ Tầm đã từng thích mình, chỉ là chị ấy càng thích Hàn Hân hơn mà thôi. Nếu có mình đứng giữa, Ninh Dĩ Tầm chắc chắn càng thêm khó xử, Niên Ấu Dư cảm thấy bản thân mình rời đi là đúng. Niên Ấu Dư suy nghĩ, mình có thể giữ lại tập tranh này không?…..//…..“Niên gia gọi